Chân bị nàng ôm chặt đến mức Tống Lương Thần loạng choạng suýt ngã xuống đất!
Nhìn xuống bộ dáng nịnh nọt của nàng, hắn nhướng mày, chế nhạo: "Vừa rồi ở sảnh đường không phải ngươi có thể hét lên sao? Sao bây giờ đã nhận sai rồi?"
"Nô tỳ làm sao dám la hét? Việc ở sảnh đường chỉ là...!Không thẹn với lòng thanh minh có lớn tiếng một xíu!" Thẩm Mỹ Ảnh khóe môi nhếch lên cười toe toét, dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn hắn.
"Hứ." Tống Lương Thần liếc nàng một cái, khoanh tay lại.
Hắn vốn tưởng rằng người này rất thú vị, nhưng hóa ra cũng chỉ là kẻ nịnh nọt vô liêm sỉ, khi cười như vậy, vết sẹo trên mặt càng thêm xấu xí, nữ nhân như thế này còn muốn làm Thế tử phi của hắn?
Đi uống thuốc rồi mơ đi!
Dùng sức kéo chân lại, Tống Lương Thần quay đầu tiếp tục bước đi.
Thẩm Mỹ Ảnh vỗ vỗ ngực, không thèm để ý váy mình có bị bẩn hay không, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Tương lai nàng sau này sẽ sống dưới mũi hắn ta, cho dù người này kiêu ngạo, không có phong độ, ngu ngốc, trẻ con và nhỏ mọn, nàng cũng không thể chống lại hắn, nàng vẫn hiểu điều này.

Nàng kết hôn là có mục đích nên không thể chưa làm được gì đã bị giết đúng không?
Sau khi cùng Tống Lương Thần chạy ra khỏi Yến Vương phủ, Thẩm Mỹ Ảnh vừa ngẩng đầu đã thấy Cải Trắng Nhỏ đang đợi ở bên ngoài.
"Lương Thần!"
Giang Tâm Nguyệt đau khổ hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, nàng ta đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn đầy mong đợi: "Ta có thể quay về với chàng không?"
Tống Lương Thần miễn cưỡng cười gật đầu: "Có thể ".
Giang Tâm Nguyệt vui mừng khôn xiết, đang định bước tới nắm lấy cánh tay hắn, nhưng Tống Lương Thần lại lùi lại một bước: "Nhưng sau này, ta e rằng chỉ có thể kính cẩn xưng hô với nàng là dì Giang."
Một tiếng sét giữa trời quang!
Giang Tâm Nguyệt đột nhiên sững sờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, nàng ta lắc đầu, như thể không nghe rõ, miễn cưỡng nhếch môi hỏi hắn: "Chàng nói gì vậy?"
"Nàng đã cùng với phụ vương thành thân, ta chỉ có thể gọi nàng một tiếng dì Giang.

" Tống Lương Thần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói: "Bất quá ta vừa rồi cùng phụ vương thỏa thuận, nàng sẽ cùng ta trở về, ở lại Hiếu Nghĩa Viện.

Ta sẽ xem nàng như trưởng bối, nửa điểm cũng không làm gì trái phép."
Trưởng bối? Giang Tâm Nguyệt mở to mắt, cánh mũi phập phồng, nước mắt lập tức lả chả rơi: "Mười năm! Ta đã đợi chàng mòn mỏi mười năm! Chàng nói sẽ mười dặm hồng trang đón ta về làm chính thất, nhưng bây giờ chàng lại nói với ta rằng chàng sẽ đối đãi với ta như một trưởng bối, vậy là sao chứ?"
"Nàng nghe ta nói ……"
"Ta không muốn nghe!" Đẩy cánh tay của Tống Lương Thần ra, nàng ta liên tục lùi lại, vừa khóc vừa nói: "Toàn bộ cuộc đời của ta đã bị hủy hoại! Hủy trong tay cha con các người! Chàng coi thường ta, không còn muốn ta nữa, từ chối ta mà chàng còn đường hoàng lừa gạt ta! Trưởng bối sao...!Ôi, ta thà chết để bản thân còn có chút sạch sẽ".
Tống Lương Thần giật mình, vội vàng muốn giữ nàng lại, nhưng Giang Tâm Nguyệt vốn luôn yếu đuối, lúc này thực sự rất đau lòng, xoay người chạy nhanh, lao thẳng đến sông Lạc Hoa gần bên Yến vương phủ.
"Lâm Phong!" Tống Lương Thần gầm lên: "Ngăn nàng lại!"
Người tùy tùng mặc áo xanh bên cạnh lập tức lao ra, chỉ là đuổi kịp chứ cũng không dám ra tay, dọc đường chặn nàng ta lại nhưng bị Giang Tâm Nguyệt né tránh.
Tống Lương Thần quay lại, trừng mắt nhìn Thẩm Mỹ Ảnh một cách hung dữ, rồi lại nhanh chóng đuổi theo.
Thẩm Mỹ Ảnh trợn mắt, không cần nghĩ cũng biết tâm lý tên Thế tử này nhất định lại muốn xé nát nàng ra thành từng mảnh.

Một chuỗi sai lầm, bốn người phải đau khổ, nhưng rõ ràng nàng xếp ngay mắt xích vụn vặt nhất, thấp kém nhất nên nỗi đau của ba người cuối cùng lại chuyển sang nàng.
Thật là.

Thật là xui xẻo mà!
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn túm váy mình lên đuổi theo.

Nếu Cải trắng nhỏ này thật sự nhảy xuống nước mà chết đi, thì nàng ước tính đời mình có lẽ sẽ không sống được bao lâu nữa.

Giang Tâm Nguyệt một đường khóc ngất, Lâm Phong dám ngăn cản nàng ta, nàng va vào vòng tay gã, khiến người tùy tùng hoảng sợ vội vàng né tránh, nàng ta tiếp tục bỏ chạy.

Tống Lương Thần đuổi theo cũng không dám chạm vào nàng, chỉ có thể nói "Nàng bình tĩnh", những lời này thà không nói còn hơn.

Nhìn thấy cuối cùng cũng đến sông Lạc Hoa, Giang Tâm Nguyệt ngay sau đó liền nhắm mắt rồi nhảy xuống.
Lâm Phong và Tống Lương Thần do dự một chút, nhưng vẫn quyết định đưa tay ra tóm lấy nàng ta.

Tuy nhiên, vào lúc do dự này, Cải trắng nhỏ như một anh hùng nghĩa sĩ, nhanh chóng lao mình xuống sông.
Góc váy tung bay, hai người ngơ ngác đứng đó, như thể bất động, bất lực nhìn một tia nước bắn tung tóe trên sông.
"Tâm Nguyệt!" Tống Lương Thần kinh ngạc hét lên, đang muốn nhảy xuống, bên cạnh Lâm Phong liền ngăn hắn lại: "Gia, Ngài không biết bơi!"
"Vậy ngươi xuống cứu đi!" Tống Lương Thần hai mắt ửng đỏ.
Lâm Phong có chút xấu hổ: “Thuộc hạ cũng không biết bơi.”
Tống Lương Thần: "..."
Nói thì chậm, nhưng lúc đó lại nhanh, Thẩm Mỹ Ảnh từ phía sau đuổi theo đã nhảy vọt xuống sông.
"Ùm --" Nước sông bắn vào mặt Tống Lương Thần.
Khi Thẩm Mỹ Ảnh bơi xuống, nàng chỉ nắm lấy cổ tay của Giang Tâm Nguyệt và kéo nàng ta ngược dòng, ngay khi nổi lên, Giang Tâm Nguyệt đã xoay lại cho nàng một cái tát: "Ai cần ngươi cứu ta?"
Cái tát này tình cờ trúng vào má trái của Thẩm Mỹ Ảnh, thuốc vừa bôi đã bị nước sông trôi sạch, miệng vết thương lại mở ra.
Hít sâu một hơi, Thẩm Mỹ Ảnh nói: "Ngươi không thể cứ như vậy mà chết đi được."
Giang Tâm Nguyệt sửng sốt, nhìn thấy máu chảy ra từ mặt nàng, nàng ta cười khẩy: "Ngươi không cần phải lo lắng về điều đó!"
Nói xong, đưa tránh tay ra, nàng ta duỗi chân đá vào Thẩm Mỹ Ảnh, lần nữa chìm xuống sông.
Thẩm Mỹ Ảnh lau mặt, đem vết máu trên tay xuống sông rửa sạch, ngẩng đầu nhìn Tống Lương Thần trên bờ nói: "Cứu nữa hay thôi?"
Tống Lương Thần phục hồi tinh thần, cau mày nói: "Đương nhiên là cứu!"
"Không cần biết dùng cách nào?"
"Tùy ngươi thôi, miễn là nàng ấy được an toàn!"

Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, nín thở lặn xuống nước, sau đó lại kéo Giang Tâm Nguyệt lên.
"Ngươi..." Giang Tâm Nguyệt còn định mắng người, nhưng Thẩm Mỹ Ảnh đã nhanh chóng dùng tay chém vào gáy nàng ta.
Đảo mắt, Cải trắng nhỏ cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại rồi.
Thẩm Mỹ Ảnh chửi thầm trong lòng nhưng vẫn giữ im lặng, nâng nàng ta lên bờ.
"Nàng ấy không sao chứ?" Tống Lương Thần có chút tức giận nhìn nàng: "Ngươi vừa làm gì nàng ấy?"
"Chỉ là ngất đi thôi, ngươi đừng lo...!Ý ta là, Ngài không cần phải lo lắng." Thẩm Mỹ Ảnh khóe miệng nhếch lên cười: "Cứ bế nàng ấy về là được."
Lâm Phong đã chạy đi gọi người, xe ngựa vừa tới, hai nha hoàn đi xuống, bế Giang Tâm Nguyệt lên.
Thẩm Mỹ Ảnh từ dưới sông leo lên, đang định đi theo thì đột nhiên có người chặn đường nàng lại.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Lương Thần sắc mặt âm trầm đang nhìn nàng.
Lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Thẩm Mỹ Ảnh khó hiểu quay lại nhìn hắn.
Tống Lương Thần cúi đầu nhìn bộ quần áo ướt đẫm nước của nàng.

Bộ quần áo vốn mỏng manh, sau khi ướt đẫm liền dính chặt vào người nàng, lộ ra hết những đường cong, vậy mà nàng lại nhìn hắn như không biết gì?!
“Mặc vào!”Hắn đưa tay cởi áo choàng của mình ném cho nàng, Tống Lương Thần quay đầu lên xe ngựa.

Cảm giác thật khó chịu mà không thể giải thích được.
Tức giận, sau khi ngồi xuống, hắn không nhịn được vén rèm lên nhìn lần nữa.
Thẩm Mỹ Ảnh đã quấn áo choàng của hắn, cũng biết nghe lời đấy chứ.
Chỉ là, chiếc áo choàng thêu mây to lớn màu chu sa của hắn quấn quanh người nàng, che phủ cho nàng từ cổ trở xuống.

Hắn không thể nhìn thấy gì, nhưng nó lại hiện lên trong đầu hắn...!cơ thể hoàn hảo đó.
Yết hầu của hắn khẽ co giật, Thế tử gia sắc mặt đen tối tự nhéo mình, khó chịu ném rèm xuống.
Thẩm Mỹ Ảnh không để ý gì cả, vẫn ngồi vào xe ngựa phía sau như bình thường.

Cả Cẩm Y và Ngọc Thực đều đang đợi nàng, ngay khi vừa đi lên đã nhìn vào mặt của nàng.

"Trời ạ, chủ tử, trên mặt ngươi đã bị thương, làm sao còn có thể chạm vào nước?" Ngọc Thực nhìn vết thương có chút trắng bệch của nàng, không nhịn được nói: "Như này thì tốt lên thế nào được?"
Cẩm Y giật mình và nhanh chóng chạm vào cánh tay nàng ta.

Ngọc Thực biết mình đã lỡ lời, vội vàng cắn môi.
Thẩm Mỹ Ảnh không hề quan tâm, cười nói: “Tốt không được thì thôi, dù sao một Thế tử phi như ta xem chừng cũng không làm được bao lâu, trên mặt có vết thương cũng an toàn, ít nhất ta cũng an tâm, không sợ người khác hại tới mình."
Cẩm Y sửng sốt: "Chủ tử sao lại nói như vậy?"
Thế tử không phải đã nói muốn tôn trọng Vương phi như trưởng bối sao? Vậy nên Thế tử phi vẫn cứ là Thế tử phi chứ.
Thẩm Mỹ Ảnh ghé đầu lại gần, thấp giọng nói: "Không thấy Vương phi các người đã nhảy sông tự vẫn sao? Nếu ta cứ an an ổn ổn với vị trí Thế tử phi của mình, vậy Thế tử các ngươi sẽ giải thích với người ta thế nào đây? Người ta đau lòng không muốn sống, thật sự khiến ai cũng đồng cảm sâu sắc! Chúng ta đánh cược đi? Ta cược rằng trong vòng mười ngày, ngôi Thế tử phi của ta sẽ bị phế truất."
Cẩm Y lắc đầu: “Chủ tử, Người đừng nghĩ như vậy, dù sao Thế tử phi cũng là cưới hỏi đàng hoàng, khác với những trắc phi ở ngoại viện, không thể nói muốn bỏ là bỏ."
Thẩm Mỹ Ảnh vỗ tay: “Vậy ngươi đặt cược đi, ta cược một lượng bạc!”
Cẩm Y và Ngọc Thực sửng sốt, ngơ ngác nhìn nàng.

Thế tử phi này...!đã vào sòng bạc rồi sao? Nhìn vào tư thế điêu luyện chưa này.
Tuy nhiên, họ không biết rằng Thẩm Mỹ Ảnh đã sống trong sòng bạc và giáo phường ba năm, nơi nàng học ăn, uống, gái điếm và đánh bạc ngoại trừ gái điếm, cầm kỳ thi hoạ ngoại trừ họa, toàn bộ nàng đều học được ở nơi đó.
“Cái này…” Nhìn vẻ mặt mong đợi của Thẩm Mỹ Ảnh, Ngọc Thực càng can đảm hơn, lên tiếng trước: “Nô tỳ dám đánh cược với Thế tử phi một lượng bạc, cược rằng Thế tử phi sẽ không bị phế trong vòng mười ngày".
Thẩm Mỹ Ảnh cười đảo mắt, sau đó quay đầu nhìn Cẩm Y: "Còn ngươi?"
Cẩm Y rất bối rối, nàng đút tay vào túi, ức chế đỏ mặt, hồi lâu mới nói: "Ta không có nhiều tiền, chỉ cược một đồng thôi có được không?"
Một đồng? Thẩm Mỹ Ảnh kinh ngạc nhìn Cẩm Y, nha hoàn này ăn mặc đẹp đẽ, sao lại nghèo như vậy? Nhưng dù con ruồi có nhỏ đến đâu thì cũng vẫn là thịt, Thẩm Mỹ Ảnh lập tức gật đầu: “Một đồng thì một đồng! Nếu ngươi thắng, ta tổng cộng cho các ngươi một lượng, nếu ta thắng, ta sẽ có được một lượng và một đồng.”
“Được.” Hai nha hoàn cùng nhau gật đầu.
Sau canh bạc nhỏ, tâm tình Thẩm Mỹ Ảnh tốt hơn một chút, tuy biết con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng vậy thì sao? Lo lắng cũng chẳng ích gì, tốt hơn hết là hãy tiếp tục mỉm cười!
Khi xe ngựa đến cổng phủ Thế tử, Tống Lương Thần không còn ôm Cải trắng nhỏ nữa mà sai nha hoàn đỡ nàng ta đến Hiếu Nghĩa viện.
“Tạm thời ngươi sẽ ở Tương Tư Uyển.” Hắn đứng ở cửa nhìn Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Đó là nơi ở của Thế tử phi.”
“À...được.” Thẩm Mỹ Ảnh ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Lương Thần nhếch môi, nhìn nàng nói: "Cẩn thận, đừng vi phạm gia quy, phủ Thế tử gia quy rất nghiêm khắc, nếu vi phạm sẽ bị phạt nặng.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play