Phố Hạnh Vũ

Chương 5 (2)


11 tháng

trướctiếp

Chương 5 (2)

Mạc Tiểu Vũ nghe thấy tên mình, ngẩng đầu nhìn nhân viên bán hàng, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Nhân viên cửa hàng cười cười, đưa cho cậu chén không có đá, một ly khác có đá được đưa cho Đoàn Hủ Nghiên, sau đó hơi cúi người tới gần Đoàn Hủ Nghiên, thanh âm rất nhẹ, giống như sợ bị Mạc Tiểu Vũ nghe thấy, "Tiểu Vũ chờ anh rất lâu, đã bốn tiếng đồng hồ. "

Đoàn Hủ Nghiên nghe được, ánh mắt đầy kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía nhân viên bán hàng, "Bốn tiếng đồng hồ? Đã ở đây à? "

"Ừm, tôi nói với cậu ấy nếu như anh tới tôi sẽ nói cho anh biết cậu ấy đang tìm anh, nhưng cậu ấy không chịu, nhất định phải ở chỗ này chờ anh."

Đoàn Hủ Nghiên nhìn về phía người ngồi ở vị trí đối diện, Mạc Tiểu Vũ đang len lén ngắm chén nước cốt dừa  ở trong tay cậu.

Đây rõ ràng là Đoàn Hủ Nghiên cố ý gọi cho cậu, nhưng Mạc Tiểu Vũ không dám đưa tay lấy.

Nhân viên cửa hàng nói xong liền rời đi, Đoàn Hủ Nghiên yên lặng nhìn Mạc Tiểu Vũ trong chốc lát, bỗng nhiên đưa tay đẩy ly nước cốt dừa mà Mạc Tiểu Vũ không dám đụng, đưa vào trong tay cậu, "Tiểu Vũ, đây là cho cậu. "

Mạc Tiểu Vũ nghe xong ngẩng mặt lên nhìn hắn một cái, cúi đầu muốn móc túi, nhưng Đoàn Hủ Nghiên nhận thấy được sau đó bắt lấy cổ tay cậu, không cho cậu cầm đồng xu.

"Tiểu Vũ, cái này không cần tiền."

Mạc Tiểu Vũ nhíu mày, vẻ mặt nhỏ nhắn thanh tú có chút tức giận, "Muốn tiền! Tôi có! Đừng đáng thương! "

Đoàn Hủ Nghiên nghe được sửng sốt, thanh âm càng nhẹ, "Tiểu Vũ không đáng thương, nhưng đây là Hủ Nghiên đưa cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ không cần đưa tiền. "

"...... Hủ Nghiên?" - Âm cuối còn có chút hướng lên, giống như là nghi hoặc.

"Đúng, tôi.., tôi là Hủ Nghiên, Đoàn Hủ Nghiên." Đoàn Hủ Nghiên chỉ ngón tay vào ngực mình, "Tiểu Vũ vừa rồi tặng tôi một bức tranh đúng không? Đây là quà đáp trả, chờ một chút còn có bánh ngọt, còn có dâu tây, đều là quà đáp trả. "

Đoàn Hủ Nghiên nói xong lại cố ý nhấn mạnh một câu, "Đoàn Hủ Nghiên cảm ơn Mạc Tiểu Vũ. "

Mặc dù lời nói của Đoàn Hủ Nghiên có chút dài, nhưng Mạc Tiểu Vũ nghe rất nghiêm túc, đặc biệt là khi nghe Đoàn Hủ Nghiên nói vừa rồi cậu tặng một bức tranh cho hắn, còn nghiêm túc gật đầu một cái.

Đoàn Hủ Nghiên cẩn thận nhìn biểu tình của cậu, "Tiểu Vũ sẽ nhận lấy sao? "

Mạc Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Đoàn Hủ Nghiên "Không cần thương hại. "

Đoàn Hủ Nghiên lắc đầu, "Không có thương hại. "

Mạc Tiểu Vũ rốt cục nguyện ý nhận lấy ly nước cốt dừa uống, cũng không cố chấp móc tiền xu nữa.

Đoàn Hủ Nghiên thở phào nhẹ nhõm, buông tay cậu ra nói sang chuyện khác, "Hôm nay Tiểu Vũ cũng đang tìm chai sao? "

Mạc Tiểu Vũ dùng sức gật đầu, vươn ngón tay áp chỉ số mười hai.

"Cậu đã tìm thấy mười hai chai sao? Tuyệt thật đấy. "

Mạc Tiểu Vũ lộ ra một nụ cười rất nhạt: "Trước kia, còn nhiều hơn." Nói xong còn vươn cánh tay vẽ một vòng cung lớn: "Nhiều như vậy. "

Đoàn Hủ Nghiên rất cổ vũ, đúng lúc phát ra một tiếng oa, lúc này nụ cười nông cạn trên mặt Mạc Tiểu Vũ sẽ có thêm nhút nhát.

Bốn mươi phút sau, người lái xe mặc đồng phục gọn gàng xuất hiện trên cầu đá, lúc này trời cũng đã tối đen, quán cà phê bên hồ đã đến giờ tạm ngừng kinh doanh.

Đoàn Hủ Nghiên không muốn chậm trễ việc làm của nhân viên bán hàng, sau khi lấy được bánh ngọt cùng một túi dâu tây lớn thì đưa Mạc Tiểu Vũ về nhà.

Hai người giống như ngày hôm qua cùng nhau đi xuống bậc thang dài.

Đoàn Hủ Nghiên vốn định trực tiếp đưa bánh ngọt trong tay cho Mạc Tiểu Vũ, bảo cậu mang về ăn, nhưng hắn đang muốn đưa hộp bánh ngọt ra thì hai ngọn đèn đường sáng ngời trên bậc thang bỗng nhiên tắt, xung quanh trong nháy mắt lâm vào một mảnh đen kịt.

Đoàn Hủ Nghiên còn chưa kịp phản ứng đã nghe được một tiếng kêu ngắn ngủi, rất nhỏ, cũng không bén nhọn chói tai.

"Đen, đen, đen quá, không nhìn thấy, Tiểu Vũ không nhìn thấy."

Đột nhiên tối đen hiển nhiên làm cho Mạc Tiểu Vũ lâm vào trong một loại khủng hoảng, Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy bên tai không ngừng vang lên thanh âm bước chân dậm tại chỗ, có thể nghe ra thanh âm trong lòng bất an cùng nôn nóng, không riêng gì như thế, hắn còn nghe thấy thanh âm giống như cún con nức nở.

Đoàn Hủ Nghiên vội vàng giơ tay ra, tìm điện thoại di động mở đèn pin, "Tiểu Vũ không sợ, cậu xem, có đèn rồi. "

Hành động này của Đoàn Hủ Nghiên trong nháy mắt đã khiến Mạc Tiểu Vũ bình tĩnh lại.

Đôi mắt hạnh nhân thật to kinh hồn chưa định nhìn chằm chằm điện thoại di động sáng bóng trong tay Đoàn Hủ Nghiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến mức không còn lại bao nhiêu huyết sắc, môi thậm chí còn run rẩy, "Trời tối, trời tối, nhìn không thấy..."

"Cậu có thể nhìn thấy." Đoàn Hủ Nghiên tới gần cậu, "Cậu thấy Hủ Nghiên, có phải hay không? "

Mạc Tiểu Vũ mím môi, "Nhìn thấy. "

"Cậu xem, trong tay Hủ Nghiên có đèn, Hủ Nghiên đưa cậu về nhà."

Có thể là bởi vì thanh âm của Đoàn Hủ Nghiên ôn nhu bình tĩnh, hắn luôn có thể dùng tốc độ nhanh nhất trấn an Mạc Tiểu Vũ.

Mạc Tiểu Vũ rốt cục cũng lấy lại tinh thần, nhớ tới muốn về nhà.

Đoàn Hủ Nghiên chiếu điện thoại di động lên bậc thang, "Tiểu Vũ cậu xem, đây là bậc thang, từ nơi này đi lên là có thể về nhà. "

Lần này hắn bật đèn lên khiến Mạc Tiểu Vũ có chút không thể thích ứng, thân ở trong bóng tối bất an khiến cậu theo bản năng tìm kiếm sự bảo hộ, chủ động áp sát hắn nhưng không dám đưa tay chạm vào.

Đoàn Hủ Nghiên cảm giác được cậu tới gần, hắn tuyệt đối không bài xích, ngược lại đem khuỷu tay cầm điện thoại di động chiếu sáng đưa về phía Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, cầm. "

Mạc Tiểu Vũ cầu còn không được, nhanh chóng đưa tay ôm lấy cánh tay Đoàn Hủ Nghiên.

"Được, chúng ta hiện tại chậm rãi đi." Đoàn Hủ Nghiên dẫn Mạc Tiểu Vũ đi dưới bóng cây đen kịt cất bước lên bậc thang thứ nhất.

Hắn biết trong lòng Mạc Tiểu Vũ sợ hãi, trên đường vẫn nói chuyện với cậu, bởi vì ngôn ngữ có tác dụng trấn định lòng người.

Không lâu sau, họ bước lên bậc thang cuối cùng.

Phố Hạnh Vũ ở trên cao, hắn chưa từng tới nơi này bao giờ, hai bên đường đều là nhà dân kiểu cũ.

Vừa đi tới nơi này, Mạc Tiểu Vũ liền nhận ra nhà ở gần đó, cậu theo bản năng kéo Đoàn Hủ Nghiên đi về phía căn nhà san sát bên trái, đi thẳng đến trước một tòa nhà nhỏ.

Ngôi nhà chỉ cao hai tầng, trước cửa có một cái sân dùng lan can vây quanh, góc sân chất đầy chai nhựa mà Mạc Tiểu Vũ nhặt được, còn có mấy thùng carton nhỏ.

Nhìn thấy cửa nhà, Mạc Tiểu Vũ buông tay kéo Đoàn Hủ Nghiên, cúi đầu tìm chìa khóa mở cửa.

Cửa sắt cũ kỹ kêu ọp một tiếng bị Mạc Tiểu Vũ đẩy ra.

Bên trong im lặng, âm thanh gì cũng không có, cũng không có đèn, không giống như có người ở.

Đoàn Hủ Nghiên hơi nhíu mày, hắn nhớ rõ Mạc Tiểu Vũ từng nói qua cậu ở cùng với bà nội nhưng cái này nhìn thế nào cũng giống Mạc Tiểu Vũ ở một mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp