Cô ấy tưởng Mạc Hiển đang nói đùa, nhưng thực tế những gì người ta nói đều là sự thật, rất nhiều phụ nữ bị rối loạn nội tiết, kinh nguyệt không đều, thậm chí trên mặt còn nổi mụn không ngừng, da dẻ vàng vọt, nhợt nhạt
Đã thử rất nhiều phương pháp điều trị bằng y học cổ truyền nhưng không có hiệu quả đáng kể, nhưng kể từ khi tìm được bạn trai, sau đó kết hôn, những vấn đề này đã dần biến mất.
Thuyết âm dương hòa hợp mà tổ tiên chúng ta để lại không phải là không có lý!
"Lái xe!", Tần Lan trừng mắt lườm anh một cái, tức giận nói.
Mạc Hiển lập tức khởi động xe, bắt đầu đi về phía biệt thự nhà họ Tần.
Ngay sau khi đi qua cầu vượt, tiến vào đường vành đai, sẽ tới một khu phố sầm uất có tên là Phố Hồi Long.
Ven đường, đâu đâu cũng là quầy hàng bán đồ ăn, còn có đủ các loại sạp bán, đương nhiên cũng có những người đầu cơ trục lợi, buôn bán các loại đồ cổ.
Phần lớn đồ cổ hiện nay là những món hàng hóa được sản xuất tại các nhà máy với số lượng lớn, hơn nữa kỹ thuật làm giả ngày càng tinh vi.
Chiếc xe từ từ dừng lại bên đường.
"Dừng lại làm gì thế?", Tần Lan nhìn thấy anh đỗ xe, vẻ mặt hơi khó hiểu hỏi: "Đã muộn rồi, anh còn ở đây lãng phí thời gian!"
Sau khi Mạc Hiển đỗ xe, liếc nhìn sang bên kia đường lớn, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật của ông, tôi đi tay không đến đó cũng không hay!”
"Anh muốn làm gì? Anh có thể ngừng làm mấy chuyện vô dụng đó được không? Anh sẽ không đi mua đồ về nấu ăn đấy chứ?"
"......"
Vừa xuống xe, anh đã chạy đến mấy quán ven đường cách đó không xa, ở đây có rất nhiều sạp bán đồ cổ.
Nhưng đây đều là những trò lừa bịp của những kẻ ngu ngốc, đều là những món đồ thủ công hiện đại, sau đó được ngâm trong axit và kiềm mạnh để trông cũ kỹ hơn mà thôi.
Cho dù không mua nổi đồ cổ thật, nhưng cũng không đến mức mua đồ cổ giả đấy chứ?
Khoảng mười phút trôi qua.
Chỉ thấy Mạc Hiển ném cho một người bán hàng mười tệ, sau đó ôm một chiếc hộp chạy lại.
"Anh bị hâm à, tôi nói với anh là đã trễ rồi, anh vẫn còn làm loạn?", Tần Lan nhìn anh, tức giận nói.
"Cô đã nhặt mót bao giờ chưa?"
Mạc Hiển híp mắt nở nụ cười xấu xa.
"Nhặt mót? Anh đến chợ thực phẩm để nhặt mót?"
Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chuỗi vòng tay bằng gỗ sáng bóng.
Ngay khi vừa mở chiếc hộp ra, vòng tay này đã tỏa ra mùi hương gỗ trái cây nhẹ nhàng, rất dễ chịu.
"Đây là chiếc vòng tay hoa văn bướm làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam, khá đẹp! Vừa rồi, lúc tôi lái xe tới, nhìn thấy ông chủ cầm món này lên ngắm nghía một lúc, thật không ngờ vẫn để cho tôi nhặt mót", Mạc Hiển lại mỉm cười ranh mãnh
Tần Lan cầm lấy chiếc vòng tay nhìn một lúc: "Bao nhiêu tiền?"
"Không đắt, chỉ có mười tệ!"
"Đáng!"
Ban đầu conf tưởng bảo vật gì đó cơ, cô ấy lập tức ném vào hộp, trong chớp mắt đã nghĩ ngay được lớp sơn sáng bóng trên chiếc vòng tay chắc chắn là sơn phun công nghiệp.
Ông chủ có thể bán cho anh ta với giá mười tệ, nói không chừng giá thành có khi chưa đến một tệ nên ném thứ đó vào hộp với vẻ mặt chán ghét.