Một bông hoa trắng tinh khôi từ trên trời rơi xuống, Trình Tắc đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy.
Những bông hoa biến mất giữa những ngón tay như một luồng ánh sáng.
Trước tòa nhà thể thao và nghệ thuật cũ, ngọn núi máu cao chót vót "bùm" sụp đổ và biến thành gió xuân, hóa thành trang sách và hóa thành hoa cỏ. Phá vỡ xiềng xích và trào lên khắp đất trời.
Trình Tắc thấp giọng nói: "......Mùa xuân."
Câu chuyện cổ tích thứ tư không thể giải quyết được cuối cùng cũng kết thúc.
Tô Uyển Lạc ngã xuống tầng cao nhất và ngất đi, Lạc Hưng Ngôn đã điều khiển sợi dây xích để đỡ lấy cô. Trình Tắc nhìn chằm chằm cô gái trẻ, thở dài, ra lệnh cho người bên cạnh đưa cô xuống để chữa trị.
Diệp Sanh cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, lúc này đã là ba giờ sáng.
"Cục trưởng Trình." Cậu lạnh giọng mở miệng nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi rời đi trước."
Vẻ mặt của Trình Tắc phức tạp, gật đầu: "Được rồi, trên đường cẩn thận.".
truyện tiên hiệp hayLúc này đã là ba giờ sáng, gần trường đại học Hoài An bắt taxi rất khó khăn, may mắn thay Ninh Vi Trần đã lái xe tới đây.
Sau khi Diệp Sanh quen thuộc ngồi vào ghế phụ, câu nói đầu tiên của cậu là: "Ninh Vi Trần, cậu có nhìn thấy Cố Sự Đại Vương trông như thế nào không?"
Cậu nói một cách nghiêm túc và bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Ninh Vi Trần. Trước đây có tình huống khẩn cấp ở tầng hầm, sau khi bọn họ ra ngoài thì lại có mặt những người khác. Bây giờ chỉ còn lại hai người, Diệp Sanh bắt đầu bình tĩnh lại, sắp xếp ra những manh mối về Cố Sự Đại Vương tối nay.
Ninh Vi Trần cầm vô lăng nhỏ giọng nói: "Em nhìn không rõ, gã trốn ở trong bóng tối dày đặc, nhưng xét theo giọng nói, gã hẳn là một thanh niên."
Diệp Sanh: "Gã có động thủ với cậu không?"
Ninh Vi Trần có chút sửng sốt, không nói gì. Vẻ mặt của hắn dưới bầu trời sao đen tối không rõ, sau đó hắn cười rộ lên, lắc đầu và nói: "Không có."
Diệp Sanh gật đầu, cảm thấy thoải mái hơn một chút rồi hỏi: "Ninh Vi Trần, bác sĩ riêng của cậu có trực 24/24 không?"
Ninh Vi Trần hoàn toàn bị cậu chọc cười, môi mỏng cong lên: "Có, nhưng vết thương của em không nghiêm trọng đến mức gọi Andrew đến xem. Còn anh, anh lo lắng cho em như thế này, điều này luôn khiến em có cảm giác như chúng ta là —— một đôi vợ chồng đang yêu nhau."
Diệp Sanh: "......"
Ninh Vi Trần trầm tư suy nghĩ: "Đúng rồi, anh là vị hôn thê của em."
Mặt của Diệp Sanh không có biểu cảm: "Cậu lái xe đi."
Diệp Sanh ngừng nói, dùng ngón tay mảnh khảnh bấm vào màn hình và bắt đầu tìm kiếm Thị trấn Thanh An.
Thị trấn Thanh An là một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố Hoài Thành, không giống như các thành phố đang phát triển nhanh chóng xung quanh, nó được chính phủ xếp vào loại "khu du lịch".
Trong những bức ảnh được tìm thấy, không có tòa nhà chọc trời hay tòa nhà nổi bật nào, chỉ có những con phố dài và những ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Cảnh đẹp núi non nước trong xanh, phong cảnh lịch sự tao nhã.
Còn Hiệu sách Thời Gian thì đã đóng cửa từ lâu rồi. Người chủ hiệu sách thực sự không thể duy trì hoạt động kinh doanh nên đã chuyển nhượng cửa hàng, hiện tại địa điểm hiệu sách cũ đã được chuyển thành nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng. Nhưng Diệp Sanh nhận thấy điều gì đó. Một trăm năm trước, đối diện hiệu sách Thời Gian là trường tiểu học Thanh An.
Trường tiểu học Thanh An.......
Diệp Sanh không có kế hoạch đến thị trấn Thanh An một chuyến.
Vì cậu đã nhắc nhở Lạc Hưng Ngôn nên sau đó Cục Phi tự nhiên nhất định sẽ đi điều tra, cậu không cần phải làm điều thừa nữa.
Xe chạy vào một khu dân cư yên tĩnh.
Ninh Vi Trần lấy chìa khóa đi vào thang máy riêng.
Diệp Sanh đã đến căn hộ của hắn nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm. Tuy nhiên đêm nay Cục Phi tự nhiên nhất định sẽ ở lại đại học Hoài An nên cậu không muốn quay về ký túc xá.
Huống chi, cậu luôn cảm thấy Ninh Vi Trần đang giấu mình điều gì đó. Với tư cách là người điều hành của diễn đàn thứ bảy, giá trị thần quái cấp S mạnh mẽ của Cố Sự Đại Vương có thể gây hại cho cơ thể con người ngay cả khi gã không thực sự hành động. Mà Ninh Vi Trần, thiếu gia từ khi sinh ra đã "có bệnh" thực sự khó có thể để cho người khác không lo lắng.
Tuy rằng cậu cũng không biết tại sao mình lại lo lắng.
"Em đi tắm trước, anh trai, anh có muốn uống gì không?"
Diệp Sanh từ chối: "Muốn uống gì tôi cũng có thể làm, cậu tắm xong có thể đi ngủ."
Diệp Sanh dự định tối nay sẽ ngủ trên ghế sofa. Căn hộ trên tầng cao ấm áp, sáng sủa, ánh sáng dịu nhẹ, cậu lấy điện thoại di động ra, rũ mi xuống, vốn định liên lạc với Trình Tắc hỏi thăm chuyện cũ của tòa nhà thể thao. Nhưng sau khi thân thể ngã xuống ghế sofa, cậu như rơi trên mây, mọi mệt mỏi trong cơ thể đều được giải tỏa.
Mí mắt Diệp Sanh có chút nặng trĩu. Sau khi ra khỏi tầng hầm, cậu có chút kiệt sức, cổ, vai, tay và chân đều đau nhức. Diệp Sanh nhấc mí mắt lên, dùng đầu ngón tay gõ vài chữ trong khung trò chuyện, sau đó đóng điện thoại lại và ngủ trên ghế sofa.
Ninh Vi Trần mặc áo choàng tắm, lau tóc, sau khi ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Khi Diệp Sanh ngủ, vẻ ngoài vẫn bình thường nhưng nơi chốn vẫn luôn đề phòng. Tay chân ở tư thế rất dễ thả lỏng, nhưng nếu nhận thấy một chút xáo trộn nào đó là có thể chống trả, đảo khách thành chủ.
Diệp Sanh có đồng hồ sinh học tốt, môi trường lớn lên khi còn nhỏ khiến cậu rất quý trọng giấc ngủ. Khi ngủ, hơi thở trở nên rất nhẹ nhàng. Ánh sáng dịu nhẹ chảy trên da cổ, mỏng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu.
Ninh Vi Trần không đến gần, tự rót cho mình một tách cà phê. Hắn dựa vào quầy bar và lặng lẽ uống. Mái tóc đen của hắn ướt đẫm nước, sự ái muội vô tư và ấm áp đã nhạt dần trong đôi mắt hoa đào mà trở nên tối tăm như đầm nước lạnh. Nhìn Diệp Sanh từ xa, hắn không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào.
Uống một ngụm cà phê, Ninh Vi Trần mím môi, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lấy trong tủ ra một ống thuốc đổ vào miệng. Hắn đặt chiếc cốc xuống, màu tím bạc kỳ lạ trong mắt hắn dần dần tiêu tan.
Ninh Vi Trần dùng đầu lưỡi li3m răng, phát hiện có một chút máu.
Giá trị thần quái của dị giáo cấp S với hắn mà nói không phải là uy áp, mà là một ngòi nổ, nó có thể hoàn toàn dẫn ra những yếu tố khát máu và bạo lực trong cơ thể hắn.
Khi ranh giới này được thắp sáng.
Chỉ cần có một chút dao động trong cảm xúc, cơ thể hắn sẽ bùng nổ mất kiểm soát.
Ninh Vi Trần lại rót cho mình một cốc nước, uống xong thì đi tới bên cạnh Diệp Sanh, ngón tay đặt lên ghế sofa, cúi người xuống, bóng tối gần như bao trùm toàn bộ cơ thể Diệp Sanh. Ngón tay mảnh khảnh lướt qua môi Diệp Sanh, trong mắt hắn lóe lên một tia hắc ám điên cuồng, giọng nói rất mềm mại: "Anh tin tưởng em nhiều như vậy sao."
Một giọt nước lạnh từ đuôi tóc của hắn rơi xuống, rơi xuống cổ Diệp Sanh, dọc theo xương quai xanh thanh tú, biến mất trong quần áo của cậu. Ninh Vi Trần rũ mắt nhìn giọt nước kia chảy qua da thịt Diệp Sanh, để lại một vệt ướt, đột nhiên cảm thấy khát nước.
Diệp Sanh tuy rằng rất thích ngủ, nhưng cậu lại là người ngủ rất nông, bất cứ yếu tố nào khiến cậu khó chịu đều sẽ đánh thức cậu. Trên thực tế, lúc Ninh Vi Trần tới gần, lông mi cậu run rẩy, nhưng khi ngửi thấy mùi quen thuộc liền mặc kệ tùy ý hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể tiếp tục ngủ ngay cả khi dòng nước lạnh thấu xương bất ngờ rớt xuống người.
"......"
Diệp Sanh giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, đôi mắt hạnh không hề có chút buồn ngủ, trong trẻo sâu thẳm như một con dao. Nhìn chằm chằm vào thủ phạm với vẻ mặt vô cảm, cậu gần như thốt lên trong cổ họng "Cậu bị bệnh à?"
Đầu sỏ gây tội không hề cảm thấy áy náy, nở một nụ cười xinh đẹp nhất với cậu.
Ninh Vi Trần tắm xong, trên người có một loại mùi hương giống như gỗ tuyết tùng, rất nhẹ, rất hấp dẫn. Hắn thấp giọng nói: "Anh trai, đừng ngủ ở đây, lên giường em ngủ đi."
Diệp Sanh: "......"
Diệp Sanh từ chối.
Ninh Vi Trần nói: "Ở chỗ này ngủ không thoải mái."
Diệp Sanh: "Không cần."
Ninh Vi Trần thở dài, đành phải thỏa hiệp: "Anh cứ nhìn em ở trước nhà thi đấu thể thao, có vấn đề gì muốn hỏi em không? Vừa vặn mượn cơ hội này chúng ta nói chuyện tâm sự?"
Diệp Sanh sửng sốt một lúc và có chút động lòng trước yêu cầu này. Một khi tỉnh lại, cậu ít nhất phải nửa giờ sau mới có thể ngủ lại được, vừa lúc cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh: "Chúng ta nói chuyện ở đây đi."
Ninh Vi Trần: "Không được, em buồn ngủ, anh cùng em trở về phòng đi."
Diệp Sanh: "......"
Nhìn thấy vẻ mặt do dự và khó coi của cậu, Ninh Vi Trần nhếch môi cười nói: "Anh, nghe được lời mời của em trong đầu anh đang suy nghĩ gì?"
Diệp Sanh khóe miệng giật giật, đẩy hắn ra, nói: "Tôi đi tắm."
Ninh Vi Trần: "Không cần thiết."
Diệp Sanh nói: "Cần thiết."
Ninh Vi Trần: "Được."
Điều duy nhất có thể an ủi Diệp Sanh là cách Ninh Vi Trần mặc quần áo là mặc một bộ vứt một bộ, cả tủ quần áo cơ bản đều là đồ mới tinh, sẽ không xuất hiện trường hợp nào khiến cậu xấu hổ. Sau khi đi vào phòng tắm, cậu tùy ý tắm rửa gội đầu một chút, lau khô tóc rồi mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, Diệp Sanh cảm thấy mình đã hoàn toàn tỉnh táo, hai giờ nữa đừng nghĩ đến việc ngủ lại.
Chân cậu tr@n trụi đạp lên trên thảm, nhìn toàn bộ căn phòng sang trọng và lạnh lẽo, cảm giác quái dị không thể giải thích được.
Đặc biệt là khi cậu bước tới cửa phòng Ninh Vi Trần, nhìn thấy Ninh Vi Trần đang dựa vào giường, cụp mắt xuống, thờ ơ trả lời tin nhắn trên điện thoại di động.
Cảm giác quái dị đạt tới đỉnh điểm.
"......" Diệp Sanh đứng ở cửa, đột nhiên không muốn đi vào. Cậu bị lời nói của Ninh Vi Trần làm cho choáng váng: "Nghe được lời mời của em, trong đầu anh đang nghĩ gì vậy?" Cậu tự hỏi liệu cậu có thực sự bị thế giới này dẫn đi lạc lối hay không. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là cậu muốn hỏi Ninh Vi Trần một ít việc.
Ninh Vi Trần nghe được tiếng bước chân, vứt điện thoại di động, từ xa nhìn lại, trong đôi mắt đào hoa mang ý cười. Trong giây lát, Diệp Sanh có thể phát hiện rõ ràng sự ngả ngớn, phóng túng và xâm lược trong mắt hắn.
Nhưng vẻ nguy hiểm này nhanh chóng biến mất và thay vào đó là vẻ mặt trong sáng, dịu dàng và tươi cười.
"Anh trai tắm xong rồi?"
Câu hỏi được đặt ra cũng vô nghĩa.
Diệp Sanh nói: "Khi nào thì cậu đi ngủ?"
Ninh Vi Trần chớp chớp mắt, cười nói: "Khi nào anh trai ngủ, em sẽ ngủ."
Diệp Sanh cảm thấy bị kẹt ở cửa càng xấu hổ hơn nên cậu vẫn bước vào. Một ngày sau khi cậu và Ninh Vi Trần gặp nhau trên xe, họ đã ngủ chung giường, hơn nữa giường nằm còn hẹp hơn chiếc giường hiện tại.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cũng không có chuyện gì.
Suy nghĩ của cậu thật sự đã trở nên lạc lối.
Khi Diệp Sanh ngồi lên giường, cậu buộc mình phải phớt lờ ánh mắt cười như không cười của Ninh Vi Trần bên cạnh. Để buộc bản thân bình tĩnh lại, Diệp Sanh dùng ánh mắt bình tĩnh đi thẳng vào chủ đề: "Ninh Vi Trần, cậu đã gặp những quan chấp hành khác của Cục Phi tự nhiên chưa?"
Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, cười nói: "Có người nhìn thấy, có người không."
Diệp Sanh: "Hả?"
Ninh Vi Trần nói: "Mười quan chấp hành đứng đầu Cục Phi tự nhiên thực hiện nhiệm vụ của mình, họ đi khắp thế giới, tung tích khó đoán."
Ninh Vi Trần nhoẻn miệng cười nói: "Anh trai có hứng thú với quan chấp hành à?"
Diệp Sanh không phủ nhận: "Đúng vậy."
Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Về Cục Phi tự nhiên em không biết nhiều, nhưng em biết trong mười người đứng đầu có một số quan chấp hành có chức vụ cố định. Người đứng thứ ba【 Nhà Tiên Tri 】 hỗ trợ Thiên Xu trong công việc ở Tổng Cục, người đứng thứ tư 【 Turing 】chuyên tấn công diễn đàn ENIAC; người đứng thứ sáu 【 Thiên Dụ 】giữ chức vụ hiệu trưởng của Học viện Quân sự số 1. Đối với những người khác em chỉ nhớ người đứng thứ bảy và thứ chín, người đứng thứ bảy là 【 Demeter 】và người thứ chín là 【 Atheist 】."
Diệp Sanh: "Demeter?"
Ninh Vi Trần: "Ừ."
Diệp Sanh cau mày và không nói gì.
Cậu biết cái tên này. Đây là nữ thần thu hoạch trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, chịu trách nhiệm cho sự sinh trưởng và phục hồi của thực vật. Trong thần thoại, Demeter có sức mạnh ma thuật vô biên, có thể làm cho cây cối nảy nở và đại địa phồn vinh, hoặc cô cũng có thể khiến vạn vật khô héo và trở nên cằn cỗi.
Sức mạnh của Demeter, quan chấp hành thứ bảy, chắc chắn có liên quan đến thực vật.
Thực vật?
---Tác giả có lời muốn nói---Đoán tên người điều hành thứ năm, thứ sáu và nội dung của diễn đàn?