【"Nó đang ăn những xúc tu của chính mình, nó đang cố ăn chính mình."
"Tại sao?"
"Bởi vì con sứa nhỏ này rất buồn."
"Vậy nó sẽ chết như thế này à?"
"Có thể có, có thể không. Sự tồn tại của 【Huyết Hệ】 khiến con người không thể giết được nó. Nhưng Đảo Bướm đã quên một điều. Trên thực tế, 【Hải Đăng】 có thể tự sát, mặc dù nó không hiểu ý nghĩa của việc tự sát.... Tôi chỉ hy vọng Đảo Bướm có thể nhận ra điều này muộn màng một chút."
"Tiến sĩ...con không muốn nó chết."
"Vậy thì Tiểu Vẫn, bây giờ con có thể trò chuyện nhiều hơn với nó."】
【"Ôi Chúa ơi, chúng ta đã tìm ra giải pháp hoàn hảo. Charles, anh đúng là thiên tài."
"Bản thân Hải Đăng bỏ qua Huyết Hệ của mình!"
"Diệp Vẫn, cô đang làm cái gì vậy! Cuối cùng chúng ta cũng buộc nó đến mức phải tự sát. Trước khi nó có thể trở thành dị giáo cấp S, hãy nhanh chóng chiết xuất nó thành dung dịch để cấy ghép!"】
Bùm! Kính vỡ. Dòng nước trong đ ĩa petri đổi chiều như nước mắt trong đại dương, lặng lẽ chảy không một tiếng động.
Sự hỗn loạn cuối cùng cũng chìm vào im lặng.
Giọng nói cuối cùng là của chính cô.
【"Thật thần kỳ, anh trai.
Em vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên em mở mắt ra, một con bướm bay đến khung cửa sổ. Nó vỗ cánh dưới ánh nắng, và em nín thở vì sợ làm nó sợ hãi. Ánh nắng xuyên qua kẽ hở trên dây leo, em ngước mắt lên nhìn rõ từng đường nét trên đôi cánh của nó."
"Anh ơi, đây không phải là thảm họa, đây là hy vọng."
"Đảo Bướm một mực thúc giục em rút ra chất dịch cấy ghép từ nó trước khi nó chết, nhưng em không muốn, em muốn nhìn nó chết một cách tự nhiên, có lẽ sau khi Hải Đăng chết đi, em có thể biến nó thành một mảnh Nhau Thai. Một đạo cụ cấp S có thể khiến con người sống lại, trẻ hóa họ và "nghịch sinh trưởng"."】
Khi cô còn nhỏ, tiếng bướm xòe cánh vào mùa hè ồn ào đến mức có thể át cả tiếng của thủy triều.
Và trong đêm hủy diệt kia, cô lại nhìn thấy khung cảnh tuổi thơ của mình. Hàng tỷ con bướm bay ra khỏi mặt đất, như thể thế giới đang thoát ra khỏi cái kén của nó.
Cô bị mù tạm thời, tầm nhìn tối sầm, mọi thứ sụp đổ bên tai cô...
...Mọi thứ đã biến thành tro bụi.
Vài năm sau, Đảo Bướm bị chìm lại nổi lên một lần nữa.
Mọi người đã quên hình dáng ban đầu của nó, và không ai nhớ tên ban đầu của nó.
Tổng cục nhận thấy nơi đó còn sót lại hơi thở kh ủng bố, sắc mặt thay đổi đáng kể, đặt tên cho nó là "travel", có nghĩa là giá treo cổ của trái đất.
Diệp Vẫn cảm thấy cái tên này thật sự rất hay, đổi sang tiếng Trung cũng rất chính xác. travel, Lữ.
Sau đó cô sống trên Đảo Lữ, hiện là nơi nguy hiểm nhất thế giới.
Nó giữ lại hơi thở của 【Thoi Vận Mệnh】, hơi thở của 【sợi tơ sinh mệnh】 và hơi thở của cuộc đại thanh trừng.
Cô là người duy nhất còn lại trên Đảo Bướm cũ nhộn nhịp, điên rồ và kỳ lạ một thời.
Người sống là khách qua đường, người chết là kẻ hồi hương. Thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần.
Người sống là khách qua đường trên thế giới này, người chết là người trở về nhà.
...Cuộc đời giống như một quán trọ, và cô cũng là một vị khách đi ngang qua.
——"Hừ, khụ khụ, về già người ta thích hoài niệm. Cơn gió nào đã mang người cầm quyền Đảo Bướm thổi đến đây? Dọa cho ông lão này sợ hãi."
——"Hoàng, Hoàng Di Nguyệt không có bệnh, cô ấy nhiều lần đến bệnh viện lậu phá thai, nhưng lần nào phá thai cũng không phá sạch sẽ, tử c ung của cô ấy trở thành đ ĩa petri nuôi dưỡng dị giáo, nó sẽ hấp thụ nội tạng của cô ta như dinh dưỡng. Nhưng nó cũng khiến bụng cô ấy trống rỗng, một chỗ trống thích hợp... Cô, cô nghĩ sao về việc này?"
"Tôi chỉ muốn anh ấy sinh ra ở Âm Sơn, lớn lên ở Âm Sơn, chết ở Âm Sơn và cả đời không bao giờ rời khỏi nơi này."
Sau một thời gian dài im lặng.
"Thôi quên đi."
Cô vốn đã bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cô cầm bút, rút ra một tờ giấy, nhanh chóng ký một dòng chữ.
"Không thể nào anh ấy không biết sự thật được."
*
Thành phố Giải trí Thế giới, địa điểm cũ.
Những nhà tù nổi lên trên cảng Frigga xuất hiện vết nứt.
Lạc Hưng Ngôn nhìn thấy cảnh này, anh lập tức đứng dậy. Sương mù bên cạnh càng ngày càng dày đặc, gần như che khuất tầm nhìn của anh.
Lạc Hưng Ngôn nói: "Hiệu trưởng!" Anh ta nghĩ rằng làm một quản giáo thật nhàm chán, mỗi ngày anh ta ngồi xổm ở đây, câu cá, rút xương cá và cạo tăm xỉa răng cho vui. Cảm nhận được sự thay đổi của sương mù trên biển, sắc mặt của anh ta rốt cuộc trở nên khó coi.
【Thảm Họa】.
Người điều hành diễn đàn thứ ba của Jeremiel thức dậy và sử dụng sức mạnh.
"Mẹ nó!"
Lạc Hưng Ngôn chửi rủa rồi vội vàng bước lên tấm ván gỗ vứt đi ở cảng, định tìm người bên trong: "Hiệu trưởng!"
Nhưng chẳng bao lâu sau, có người gọi anh từ phía sau.
"【Thiên Dụ】 sống gần trăm năm rồi, sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua, cậu đi vào làm cái gì, đi vào cũng vô dụng thôi." Người đàn ông này vừa nói vừa khịt mũi vừa cười, nói một cách quái dị và nham hiểm. Khi còn trẻ, chắc hẳn ông ta có nhiều kẻ thù khắp nơi. Nhưng bây giờ già rồi, mùi châm chọc trong lời nói của ông ta vẫn chưa nổi lên đã có cảm giác như là sắp hết hơi. Ông ta ho đến mức rung trời. "Hiệu trưởng của cậu là một con cáo già, rất thông minh. Ahem——"
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!" Ông già có vẻ muốn ho văng cả phổi, mắng một câu: "Cơn gió chết tiệt trên biển này!"
Lạc Hưng Ngôn sửng sốt và quay lại với một cây tăm trong miệng. Anh ta thấy một ông già cầm một cái mái chèo, đang chèo thuyền từng chút một đến gần đây. Cảnh này thực ra khá buồn cười, vì căn bản ông già này không biết chèo thuyền.
Lạc Hưng Ngôn cảm thấy ông ta sắp chèo thuyền xuống mương.
Cmn quá ngu ngốc.
Lạc Hưng Ngôn tháo cây tăm ra: "Ông là ai?"
【Linh Thương】 trợn trắng mắt, trải qua đủ loại gian khổ cuối cùng cũng đến được bờ. "【Xiềng Xích】 đúng không."
Lạc Hưng Ngôn nheo con ngươi thẳng đứng màu vàng nhạt, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Rốt cuộc ông là ai?"
【Linh Thương】 xua xua tay: "Cậu không cần biết tên tôi, cậu chỉ cần biết rằng...khụ khụ khụ khụ ——"【Linh Thương】 lại ho một lần chấn động trời đất.
Lạc Hưng Ngôn vui vẻ nói: "Ông thấy chưa, đây là kết cục của việc không nói tiếng người."
【Linh Thương】: "..."
【Linh Thương】 quyết tâm giải quyết tên nhóc này: "Ha hả, nếu phải nói về thân phận của tôi, Đảo Bướm các người gọi tôi là người trong suốt trong thời đại thảm họa. Nhưng tôi thích cái tên mà Tần Hằng đặt cho tôi hơn. Hắn nghĩ rằng tôi là người sống sót duy nhất của thời đại thảm họa."
Lạc Hưng Ngôn nhướn mày.
【Linh Thương】 liếc nhìn anh ta, phát ra tiếng "chậc" và nói: "Thống đốc của cậu còn phải gọi tôi một tiếng thầy."
Lạc Hưng Ngôn: "!!!"
Lúc này, giọng hiệu trưởng vang lên. "Tiểu Lạc, hắn là 【Linh Thương】."
Nhà tù này sẽ sớm bị phá hủy. Thiên Dụ không ở lâu trong đó lắm, ông ôm một quyển sách đi ra, nghe được hai người nói chuyện, liền nói.
Sau khi nhiệm vụ 【Nhạc Viên】 được đệ trình, Turing đã gửi mọi thứ về 【Linh Thương】 cho Tổng cục. Thần long thấy đầu không thấy đuôi, người trong suốt luôn vô hình trong những năm thảm họa cũng đã lộ diện trước mặt Đảo Bướm.
Thái độ của Thiên Dụ đối với 【Linh Thương】 rất hiền lành, nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác. "Đừng lừa gạt học sinh của tôi nữa. Ông thậm chí còn không có dị năng. Ông có thể dạy Diệp Sanh cái gì?"
Linh Thương: "..."
Linh Thương chỉ có thể chột dạ mà nói: "Xem thường người ta?"
Được rồi, Thiên Dụ quả nhiên có tư cách khinh thường ông ta.
Ở Âm Sơn, ông chỉ dạy Diệp Sanh cách mặc cả.
Ông lão hô mưa gọi gió ở Thành phố Giải trí Thế giới, nhưng ông luôn là nhân vật bên lề trong các cuộc tranh chấp quyền lực trên thế giới. Thậm chí ông ta còn là một nhân vật ngoài lề trong thời đại này.
Ông ta giàu có như một quốc gia, nhưng nó chẳng có ích gì.
Kim tự tháp trên Đảo Bướm chỉ dành riêng cho một số ít người mạnh mẽ, và tất nhiên ông lão không bao giờ muốn tham gia.
Ông lão từng tránh mặt Ninh gia và Đảo Bướm, lén lút kiếm tiền, cho đến khi Diệp Vẫn tìm tới cửa bắt ông phải đi chăm sóc người khác.
Khi đến Âm Sơn của Trung Quốc, ông ta đã nhìn thấy cậu bé Diệp Sanh năm tuổi, nhưng ông ta thực sự không dám liên hệ cậu ta với quan chấp chính gió tanh mưa máu của Đảo Bướm ở kiếp trước.
Trong hàng trăm nghìn dãy núi sâu thẳm, trí nhớ của Diệp Sanh bị xáo trộn, ngày ngày đêm đêm phát sốt không ngừng.
Diệp Sanh kiếp trước luôn hành động theo lời hứa với tiến sĩ Tần, cậu không quan tâm đ ến đạo đức của bản thân, nhưng chính nghĩa giống như một loại trình tự đã trở thành thói quen. Tuy nhiên, bởi vì kết cục của kiếp trước, cậu sinh ra với thế giới này một lòng căm hận điên cuồng, dưới đủ loại mâu thuẫn cùng khúc mắc, Diệp Sanh thực sự chưa bao giờ tỉnh táo trước khi tròn năm tuổi.
Vết bớt được tạo thành từ sợi tơ sinh mệnh và Animus đã thanh lọc cảm xúc của cậu từng chút một. Cuối cùng, Diệp Sanh mới tự giải thích cho bản thân. Cậu học cách suy nghĩ logic và kiên định, tận dụng những người xung quanh, cậu tự đưa ra vô số lý do cho bản thân.
Cậu tự nhủ: Làm một người tốt.
Có đôi khi ông lão cảm thấy tình yêu giữa Diệp Sanh và Ninh Vi Trần khá điên rồ.
Ninh Vi Trần bị Đảo Bướm cưỡng ép xóa trí nhớ ba lần, hắn dành cả tuổi thơ để điều trị cai nghiện ở nước ngoài, nhưng hắn vẫn nhớ đến Diệp Sanh.
Còn Diệp Sanh thì có 【sợi tơ sinh mệnh】 cắ m vào cơ thể nên hoàn toàn không có khả năng có ký ức.
Kiếp này cậu lại yêu Ninh Vi Trần một lần nữa.
Hai người này yêu nhau như thế nào? 【Linh Thương】 có tất cả ký ức về lúc bắt đầu thảm họa, ông ta đã nhìn thấy bộ dáng của thống đốc Đảo Bướm và người thừa kế của Ninh gia, nên càng cảm thấy hoang đường hơn.
Ban đầu khi thân phận dị giáo của Ninh Vi Trần không được tiết lộ, hắn đã giấu đi dị năng của mình và luôn sử dụng súng hoặc dao găm làm vũ khí. Trong ống kính truyền thông, hắn được coi là một người thừa kế quyến rũ và lịch lãm với mái tóc dài và nụ cười. Nhưng khi nói đến chuyện giết người, hắn lại lạnh lùng và tàn nhẫn đến lạ thường. Có vẻ như khát máu là bản chất của hắn.
Về phần Diệp Sanh, thì không cần phải nói nữa.
Mọi người đều biết thủ đoạn của Đệ nhất thống đốc.
Bất kể tính cách hay thân phận của hai người này đều không thể hợp nhất với nhau. Nhưng cố tình bọn họ lại thích nhau.
Thích thì cứ thích đi, khả năng cao là do đàn ông có h@m muốn chinh phục và khiêu chiến, do gặp đối thủ nên sinh ra d*c vọng hứng khởi.
Nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ ở bên nhau thì lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cách bọn họ ở bên nhau quá tự nhiên, như thể có điều gì đó sâu sắc hơn cả d*c vọng.
Khi ăn không ngồi rồi ở Âm Sơn, ông già đã giết thời gian bằng cách xem TV và tiểu thuyết. Nhiều khi đang xem TV, ông liền nhìn Diệp Sanh một cái, những câu chuyện về tình yêu và hận thù của con người trên TV thật đau lòng. Những sự kiện nổi loạn từng diễn ra ồn ào trên Đảo Bướm ngày xưa, những sự việc mà làm người ta ngỡ ngàng, sau này ông lão mới nhận ra và dần dần hiểu rõ ràng hơn.
Thì ra chuyện đó không liên quan gì đến d*c vọng, đó là duyên trời tác hợp.
*
Circe thực sự không ngờ rằng có một ngày cô lại bị một ông già thuyết phục.
【Queen】 qua đời, và sau khi Marguerite đọc bài phát biểu đó, tất cả các công hội đều tan thành từng mảnh. Để tranh giành vị trí thủ lĩnh kia, thậm chí cô còn mạo hiểm đi đến 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】. Không ngờ cô mới làm thủ lĩnh được vài ngày thì lại rơi vào hoàn cảnh này.
Nhưng cũng không thể nói ông ấy là một ông già.
Đây là hiệu trưởng của Học viện Quân sự số 1 và là quan chấp hành cấp S đứng thứ năm trên thế giới, 【Thiên Dụ】.
Giáo dục là nền tảng của nền văn minh nhân loại, cho phép bọn họ có khả năng nhìn nhận một cách bình tĩnh từ cơ bản, nhìn thấy rõ ràng qua sương mù.
Circe đã phải đối mặt với những kẻ dị giáo cấp S.
Cô tin rằng nhiều người từng chiến đấu chống lại những kẻ dị giáo cấp S như cô sẽ không nghĩ rằng việc thuộc sở hữu Đế Quốc là một điều tốt.
Vậy nếu Đế Quốc có 【Thuốc sinh học】 thì sao chứ? Bản chất của những kẻ dị giáo cấp S là điên rồ.
Tất nhiên, điều quan trọng hơn là bọn họ đã nhìn thấy sức mạnh của Diệp Sanh trong 【U Linh Biển Chết】.
...Giết Ogier. Giết Marguerite. Giết người điều hành diễn đàn thứ năm.
Cô ôm lấy con mèo đen, đôi mắt đỏ hồng như độc dược, đôi môi đỏ mọng cong lên thành hình vòng cung đạo đức giả: "Thật ra, chỉ cần cuối cùng người cầm quyền không thực hiện bất kỳ cuộc phẫu thuật nào để loại bỏ dị năng, tôi còn rất nguyện ý đứng về phía Đảo Bướm."
Nhiều dị năng giả cấp A cũng có suy nghĩ tương tự như cô.
【Ranger】 là người đầu tiên ra ngoài. Có lẽ vì không còn hy vọng hồi sinh vợ nên hắn không còn muốn sống nữa. Hắn trực tiếp giao mạng sống của mình cho Tổng cục và rời đi trước khi nhà tù được xây dựng.
Những người khác không có ý định chết như hắn nên ở lại đây, tràn ngập tức giận và d*c vọng nhìn ra biển.
Bây giờ, các bức tường của nhà tù đang sụp đổ và sương mù bao trùm khắp nơi.
Việc những dị năng giả đào tẩu là điều khó tránh khỏi, và không ai có thể ngăn cản họ trong màn sương mù này.
Sức mạnh của 【Thảm Họa】 không phải là thứ mà hai quan chấp hành cấp S có thể chống lại.
Bước lên tấm ván dài của đống đổ nát cảng Frigga, Circe nhìn thấy bóng dáng của nhiều người.
Trên thực tế, cô cũng không lạc quan về ngày tận thế lần này, nó sẽ không an toàn, thậm chí có thể cả trời cũng có thể không sáng.
Nhưng không sao, cô thích giết chóc.
Không cần phải đối phó với những quan chấp hành khó chịu và bị ràng buộc bởi các quy tắc.
Giết những dị năng giả, có thể giết cho đến mức tận hứng.
Circe đi về phía trong sương mù.
Cô đã đến vô số nơi nguy hiểm. Nhưng bây giờ, ngay cả khái niệm mười 【nơi nguy hiểm】 hàng đầu cũng trở thành lời nói suông.
Trong thời đại mới, không có nơi nào an toàn.
"Tôi muốn đi Trung Quốc, ông có đi theo không?"
"Cậu đến Hoài Thành làm cái gì? Hiện tại Đảo Bướm mới là nơi trọng tâm chứ. Đưa tôi đến Đảo Bướm đi." Ông già hùng hổ nói: "Tôi vốn là muốn tìm một chỗ chờ chết. Nhưng bây giờ cảm thấy mọi người sắp chết, gặp một chút tận thế cũng không sao."
Lạc Hưng Ngôn: "Chúng ta phải đến Trung Quốc. 【Thảm Họa】 đang ở Trung Quốc. Nếu ông không hiểu thì hãy im đi."
Ban đầu Thiên Dụ cũng dự định quay trở lại Đảo Bướm. Nhưng bây giờ Thảm Họa đang ở Trung Quốc, Nhà Truyền Giáo cũng ở Trung Quốc, ông suy nghĩ một chút rồi lựa chọn đi đến thủ đô.
Kết giới do 【Nhà Truyền Giáo】 xây dựng ở biên giới quốc gia đã bị phá hủy bởi thanh kiếm phán quyết. Thế giới hỗn loạn, các nhà tù biến mất, tất cả các dị năng giả nổi dậy, và các văn phòng Cục Phi tự nhiên ở khắp mọi nơi đang rất cần nhân lực. May mắn thay, ông đã thuyết phục được nhiều người để Tổng cục sử dụng.
Bắc Kinh, ga 【Chuông Mùa Xuân】.
Khoảng khắc chip ENIAC xuất hiện.
Vừa vặn kim giây của tháp chuông vừa điểm giờ, phát ra một tiếng chuông dài. Nỗi buồn và sự im lặng trang nghiêm, giống như tiếng chuông báo tử vang lên trong một đám tang.
Diệp Vẫn đi vào đống đổ nát, buông kiếm trong tay xuống. Những nếp gấp vạt áo trên tay áo cô phấp phới như những con bướm trắng và những bông hoa đưa tang.
【Nhà Tiên Tri】 chết.
Thiên Xu được dung hợp với sức mạnh của Natalia, đã bén rễ vào hàng ngàn dữ liệu của Trung Quốc và bắt đầu chấn động ngay lập tức.
---Tác giả có lời muốn nói---
Sau khi Lục An và Diệp Vẫn đều chết, tôi sẽ đổi tựa đề thành Chương cuối cùng (1) và Chương cuối cùng (2)!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT