*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Sanh: "Phương pháp để giết Thảm Họa là cái gì?"
Ninh Vi Trần nhướng mày, có vẻ có chút không hài lòng khi Diệp Sanh vừa bước vào đã hỏi những vấn đề này. Hắn dùng đôi mắt hoa đào lặng lẽ nhìn cậu một lát, sau đó bình tĩnh nói: "Để Diệp Vẫn 【phán quyết】 chính mình."
"Quả nhiên." Diệp Sanh gật đầu như dự kiến.
Ninh Vi Trần: "Cô ấy và Lục An có sức mạnh như nhau nên em đã đưa cho cô ấy một 【mũi tên thời gian】. 【Mũi tên thời gian】 có thể khiến sức mạnh giữa bọn họ quay trở lại như trước khi họ bị chia cắt. Lúc đó, cô ấy phán quyết chính mình thì cũng chính là phán quyết【Thảm Họa】."
Logic chia làm hai đều có số phận là cùng nhau hủy diệt và diệt vong.
"Chúng ta không nói chuyện này nữa." Ninh Vi Trần chú ý tới sắc mặt Diệp Sanh có chút tái nhợt, biết rõ nhất định cậu đã gặp được người sáng lập Jeremiel, khôi phục lại tất cả những ký ức của kiếp trước. Tay Ninh Vi Trần vô thức vuốt v e lông mày Diệp Sanh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, cẩn thận nói: "Anh có muốn ngủ một lát không, Sanh Sanh?"
Diệp Sanh lắc đầu và nói thẳng: "Tôi đã gặp Tần Hằng ở Jeremiel."
"Ừ." Ninh Vi Trần gật đầu, khóe môi nở nụ cười tao nhã, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng và bạo lực, nhưng hắn không hề biểu hiện ra ngoài ở trước mặt Diệp Sanh, chỉ cười nói: "Sanh Sanh đã vất vả rồi."
Diệp Sanh rất bình tĩnh khi nhắc đến tên Tần Hằng, mối hận thù muốn xé nát mọi thứ khi cậu sinh ra giờ đã bị chôn vùi dưới tảng băng. Diệp Sanh hiếm khi yêu thương người khác, vì vậy cậu hiếm khi hận người khác. Kết quả bây giờ, mối hận duy nhất mà cậu có trong hai cuộc đời là dành cho người thân của mình.
Cổ họng cậu có vị rỉ sét, máu chảy ngược khi đối mặt với tiến sĩ Tần dường như vẫn còn đọng lại trong miệng cậu.
Diệp Sanh nói: "Ông ta muốn tôi ngủ say, trở thành vũ khí tối thượng gi ết chết cậu."
Ninh Vi Trần nhận xét: "Đó là một kế hoạch rất hoàn hảo."
Diệp Sanh dường như đang tự nói với chính mình: "Ông ta điên rồi à? Ông ta không biết rằng tôi ghét bị người khác thao túng sao?" Những hoa văn máu mờ nhạt hiện lên trong đôi mắt hạnh đen trắng của Diệp Sanh.
Diệp Sanh nhắm mắt lại, đè nén sát ý xưa nay chưa từng có.
Ninh Vi Trần mỉm cười hôn lên môi cậu. Dưới sự 【mê hoặc】 của dị giáo đỉnh cấp, cảm xúc hỗn loạn của Diệp Sanh đã dịu đi một chút.
Khi mọi thứ đã phát triển đến mức hiện tại, hắn không muốn Diệp Sanh can thiệp vào mọi thứ về Đảo Bướm, Đế Quốc và con người.
Người yêu của hắn luôn là người có mục tiêu rõ ràng.
Mục đích ban đầu của Diệp Sanh trong cuộc đời này chỉ là để lấy lại ký ức đã mất.
Bây giờ cậu đã đạt được tâm nguyện, cậu phát hiện người cậu muốn giết đã sớm chết, người cậu hận cũng đã trở thành lịch sử. Hắn biết lúc này Sanh Sanh có thể hơi mất kiểm soát cảm xúc nên hắn nguyện ý để cậu nghỉ ngơi thật tốt.
Đôi mắt của Diệp Sanh rất đẹp, sau khi màu máu tiêu tán, chúng trông càng lạnh lùng và quỷ dị hơn.
Cậu liếc nhìn Ninh Vi Trần, không nói thêm gì nữa, trong lòng cậu dần dần nổi lên sự mệt mỏi.
Diệp Sanh mất khống chế cảm xúc, một nửa nguyên nhân là bởi vì tiến sĩ Tần phản bội, nửa còn lại là bởi vì câu nói cuối cùng mà tiến sĩ Tần nói với cậu.
"Tiểu Diệp, người muốn cho hai người trở thành kẻ thù của nhau không chỉ có tôi mà còn có cả【Nơi Khởi Nguyên】."
Câu nói này tựa như một lời nguyền rủa, lởn vởn trong lòng Diệp Sanh, khiến cậu ở trong mộng cũng không thể bình yên. Cậu đưa con chip cho Turing và báo cáo với Tổng cục về tin tức của【Thảm Họa】vì cậu muốn biết —— phương pháp giải quyết như thế nào mà kiếp trước đến khi cậu chết cậu cũng không tìm ra được?
Tiếc rằng chuyến tàu này có thể sẽ không bao giờ đến được ga Chuông Mùa Xuân.
Một cộng đồng có chung vận mệnh của nhân loại hóa ra lại phải chia sẻ những thảm họa.
Diệp Sanh ngủ không ngon giấc, có lẽ hắn đã nhận ra cậu đang cau mày. Sau đó, Ninh Vi Trần nắm lấy tay cậu, lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Gần như cả người Diệp Sanh đã hoàn toàn bị ôm vào trong lòng, mùi hương quen thuộc đọng lại trên chóp mũi. Diệp Sanh chìm vào giấc ngủ sâu dưới sự an ủi nhẹ nhàng của người điều hành thứ nhất.
Camera giám sát của Đảo Bướm không thể bao quát được bên trong, nhưng đoạn video thân mật ngoài trời của Ninh Vi Trần và Diệp Sanh đã được truyền đến tận mắt từng lãnh đạo cấp cao.
Nhiều người tỏ ra vẻ mặt khiếp sợ. Vẻ mặt Ninh Trí Viễn cũng vô cùng phức tạp.
Khi quản gia Lý nói với ông rằng Ninh Vi Trần đã l@m tình với một người mà hắn đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên trên đoàn tàu.
Phải nói là Ninh Trí Viễn vui mừng khôn xiết.
Có người yêu nghĩa có nghĩa là có sự ràng buộc.
Không ngờ địa vị thân phận cao của đối tác gặp gỡ lãng mạn này lại hơi đáng sợ...
Sau khi【Kén】nhìn thấy Diệp Sanh, đại não của hắn ta gần như muốn nổ tung. Sau khi dành cả đêm để tìm kiếm những tài liệu và thông tin tuyệt mật về Đảo Bướm cũ, cuối cùng hắn cũng tìm ra sự thật.
Khi bắt đầu thảm họa, sự thống trị của Diệp Sanh trên Đảo Bướm mang đến nhiều nỗi sợ hãi hơn Diệp Vẫn. Trong lòng【Kén】 tràn đầy hận ý, sắc mặt vặn vẹo, tức giận đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn xem ông và Diệp Vẫn đã làm được chuyện tốt gì này! Các người điên rồi sao —— vậy mà các người đã hồi sinh hai người này!"
Ninh Trí Viễn đặt một đống tài liệu lưu trữ trong tay xuống: "Tôi và Diệp Vẫn không điên, là ông điên rồi ấy, 【Kén】, đã đến lúc ông phải thức tỉnh khỏi sự ưu việt của Đảo Bướm cũ. Nếu không có Diệp Sanh, hiện tại tất cả bảy người điều hành diễn đàn của Đế Quốc Dị Giáo đều là mối đe dọa đối với chúng ta."
【Kén】: "Kiếp trước Diệp Sanh là tội nhân ở Đảo Bướm!"
Ninh Trí Viễn: "Đây cũng là chuyện xảy ra ở kiếp trước."
【Kén】 lớn tiếng chửi: "Người đứng đầu nhà họ Ninh sao có thể ngu ngốc như ông! Ông hoàn toàn không hiểu Diệp Sanh. Diệp Sanh là một kẻ điên, một kẻ điên nhất quyết đi theo con đường riêng của mình và giết người không chớp mắt!"
Ninh Trí Viễn nói: "Vậy thì sao?"
【Kén】 nói: "Bằng cách hồi sinh Diệp Sanh, ông đã tìm thấy cho mình một kẻ thù có thể so sánh với Đế Quốc."
Ninh Trí Viễn nói: "Tôi không hề hồi sinh Diệp Sanh, những lời này ông nên đi chất vấn Diệp Vẫn."
"Diệp, Vẫn!"
Hiện tại trong lòng【Kén】tràn đầy hối hận, hận chính mình đã nhiều năm như vậy không trở lại Đảo Bướm, cũng không phát hiện ra trước đó hai người này đã làm những chuyện điên rồ gì.
"Đáng lẽ tôi phải sớm biết, hai anh em này không phải là người bình thường! Diệp Vẫn, kẻ điên này, cô ta cho rằng Diệp Sanh sẽ đứng về phía con người sao? Không, nếu cậu ta lấy lại trí nhớ, cậu ta sẽ chỉ gi ết chết các người và tôi."
Ninh Trí Viễn cau mày: "【Kén】, rốt cuộc là cái quái gì đã cho ông những ấn tượng này? Ông có muốn xem màn biểu hiện của Diệp Sanh ở Hoài Thành không? Cậu ấy rất tốt bụng và đã cứu được rất nhiều người."
Có vẻ như【Kén】 nghe được một câu nói đùa lớn gì đó, hai mắt đỏ ngầu: "Tốt bụng? Ông đang nằm mơ à?"
Ninh Trí Viễn sửng sốt, hiếm thấy một con cáo già dối trá như 【Kén】 lại có vẻ mặt nứt toạc ra như vậy.
【Kén】 đã thực sự sợ hãi đến mức không nhẹ. Diệp Sanh gần như đã suýt gi ết chết ông ta hai lần trong kiếp trước. Thống đốc dị năng giả của nhân loại và quan chấp chính của Đảo Bướm. Trong một thời gian dài, 【Kén】 đã sợ hãi và tê liệt khi nhìn thấy cậu. Ngoài ra, sự căm ghét của 【Kén】 đối với Diệp Sanh cũng xen lẫn một chút kiêng kị.
Ông ta sợ rằng Diệp Vẫn, một kẻ mất trí này cuối cùng sẽ để Diệp Sanh thay thế cô ta và trở thành tổng thống của nhân loại.
Không được!
Tuyệt đối không thể!
【Kén】 với đôi mắt u ám nói: "Tôi đã nhờ Diệp Vẫn đi thuyết phục Diệp Sanh... Nếu Diệp Sanh không muốn đứng về phía Đảo Bướm, tốt nhất chúng ta nên tìm cách loại bỏ cậu ta càng sớm càng tốt. "
Ninh Trí Viễn cảm thấy có lẽ【Kén】thật sự điên rồi. "Diệp Sanh ở trong 【U Linh Biển Chết】. Cậu ấy đã tự mình giết người điều hành diễn đàn thứ năm của Jeremiel. Cấp độ sức mạnh của cậu ấy thậm chí còn vượt xa Diệp Vẫn. Ông định lấy cái gì đi đối phó với cậu ấy?"
【Kén】 thực sự đang nói nhảm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Sanh trong màn hình với vẻ mặt cổ quái. Trước mặt Ninh Vi Trần, sự sắc bén của Diệp Sanh trở nên yếu đi, nhưng mối nguy hiểm thuộc về quan chấp chính vẫn ăn sâu bén rễ không thay đổi. Chỉ có Ninh Vi Trần, người thấy tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mới cảm thấy Diệp Sanh mỏng manh và xanh xao, dám làm càn như vậy đối với Diệp Sanh.
Mà Diệp Sanh lại để người ta ôm eo mình, đến gần mình một cách tự nhiên như vậy.
Sau khi 【Kén】 bình tĩnh lại, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Trí nhớ của Ninh Vi Trần còn chưa khôi phục."
Ninh Trí Viễn: "Không, chúng ta đã rửa sạch trí nhớ của hắn ba lần rồi, ông yên tâm."
【Kén】 trầm tư nói: "Hắn còn chưa khôi phục trí nhớ, lại dám làm như vậy với Diệp Sanh. Xem ra Diệp Sanh thật sự rất thích hắn."
Người thừa kế của Ninh gia trong những năm bắt đầu thảm họa hoàn toàn khác với công tử tài phiệt hiện tại, người đã mất trí nhớ và không biết gì về nó.
Ninh Trí Viễn lập tức hiểu được Kén đang nghĩ gì: "Muốn dùng Vi Trần để kiềm chế Diệp Sanh sao?"
【Kén】 nói: "Trừ cái đó ra, ông cảm thấy trên thế giới này còn có cái gì mà Diệp Sanh nhớ mong sao?"
Ninh Trí Viễn không thể phản bác, cuối cùng thở dài: "Chúng ta có chủ ý giống nhau, lúc đầu tôi muốn dùng Diệp Sanh để kiềm chế Vi Trần. Ông có biết dị giáo sinh ra ở nơi khởi nguyên có dị năng gì không? "
【Kén】 nghiêng đầu và nheo mắt.
Ninh Trí Viễn là một sinh vật kỳ lạ lớn lên từ mảnh đất đen tối của nhà họ Ninh, tuy hiền lành nhưng trong xương cốt cũng rất điên cuồng.
Ninh Trí Viễn: "Tôi cũng chưa kiểm chứng được, nhưng trong tài liệu của Đảo Bướm cũ có ghi chép, dị năng của hắn là thời gian."
Ninh Trí Viễn: "Để hồi sinh hắn, tôi và Diệp Vẫn đã xảy ra bất hòa. Diệp Vẫn cảm thấy hắn quá nguy hiểm, hắn có thể dễ dàng tạo ra một cuộc đại thanh trừng trong Năm Phá Kén. Nhưng tôi cảm thấy đây cũng là hy vọng. Ông không nghĩ tới rằng có lẽ cách để kết thúc ngày tận thế là quay ngược thời gian và đưa mọi thứ trở lại trước khi con người đánh cắp Thoi Sinh Mệnh sao?"
【Kén】 đột nhiên nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn: "Natalia vẫn chưa đưa ra dự đoán cuối cùng, nhưng tôi nghĩ có lẽ lời dự đoán sẽ như thế này."
Khi Diệp Sanh tỉnh dậy, cậu thấy tai và mắt mình dường như được bao bọc bởi một lực lượng dịu dàng, chúng làm dịu đi sự mệt mỏi trong mắt và cảm giác nhức nhối của tai, tạo cho cậu một môi trường ngủ ngon lành.
Nhưng lông mi của cậu khẽ run lên, lực lượng kia biến mất. Ánh sáng bắt đầu tràn vào thế giới tối tăm, âm thanh mơ hồ vang lên trong không gian yên tĩnh.
Diệp Sanh vẫn nằm trên giường, cậu đã mặc bộ đồ ngủ thoải mái, tay cậu đang bị nắm chặt. Ninh Vi Trần ngồi ở bên cạnh cậu, dựa vào đầu giường nhìn màn hình, đầu ngón tay vô tư lướt trên lòng bàn tay cậu. Khi Diệp Sanh hơi cử động một chút, Ninh Vi Trần quay đầu lại.
Trong phòng, ánh sáng của video bị hạ xuống rất thấp và được đặt ở chế độ im lặng.
Khi nhìn thấy Diệp Sanh tỉnh lại, hắn nghiêng người cười nói: "Em đang xem truyền hình trực tiếp, anh yêu, anh có muốn xem cùng em không?"
Diệp Sanh đẩy hắn ra, xoa xoa thái dương, ngồi dậy, nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình có chút giật mình. Cậu quay đầu lại liếc nhìn Ninh Vi Trần.
Trước đó cậu mượn đôi mắt của Alice mới nhìn thấy cảnh đó. Bây giờ tất cả đều được chiếu lên màn hình. Chuyến tàu đi trong gió tuyết duy trì vận mệnh của nhân loại và hướng tới Chuông Mùa Xuân ở thủ đô. Nhờ nỗ lực của vô số người dân bình thường, bọn họ đang tiến về phía trước một cách đầy khó khăn.
Ninh Vi Trần tự nhiên đỡ lấy eo Diệp Sanh, ánh mắt rất bình tĩnh, nhìn mọi thứ trong hình như đang xem một bộ phim kinh dị đơn giản. Đối với Ninh Vi Trần, việc con chip có được đưa đến Chuông Mùa Xuân hay không không quan trọng. Hắn nói với Diệp Sanh: "Lục An cũng ở trên xe này."
Diệp Sanh nói: "Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"
Ninh Vi Trần giải thích cho cậu chuyện vừa xảy ra: "Sau khi đi qua 【Ga Bình An】, bọn họ gần như đã đến 【Bắc Gia Khai】."
Diệp Sanh: "Đã qua 【Ga Bình An】?"
Ninh Vi Trần gật đầu: "Đúng vậy, có một số người đã hy sinh. Họ dùng máu thịt chặn cửa lại, những kẻ dị giáo ở 【Ga Bình An】 không thể lên xe."
Diệp Sanh đột nhiên tỉnh táo lại.
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Ninh Vi Trần không biết đã chôn vui bao nhiêu sự hy sinh anh dũng và nước mắt.
Diệp Sanh nhận thấy trong xe sắc mặt của mọi người đều xám xịt. Và mọi cánh cửa tự động trên tàu cao tốc đều nhuốm màu đỏ máu.
Ninh Vi Trần nói: "Em vẫn đánh giá con người khá cao. Thần thức của【Nhà Truyền Giáo】 đã trải rộng trên toàn Trung Quốc. Bây giờ nhiệm vụ này chỉ có người bình thường mới có thể hoàn thành. Tất cả các dị năng giả đều không thể can thiệp và buộc phải đứng nhìn." Ninh Vi Trần cười khúc khích và nói nhẹ nhàng: "Trong 《 Công ước Đảo Bướm 》, bọn họ bị bỏ rơi, là gánh nặng và là sản phẩm bị loại bỏ của quá trình tiến hóa. Nhưng khi ngày tận thế thực sự đến, họ là những người duy nhất hết lòng muốn cứu nhân loại."
Diệp Sanh không nói gì, quay đầu bật đèn. Cậu nhìn màn hình đi qua 【Ga Bình An】 trong máu, giống như một đoàn tàu khổng lồ đầy thương tích. Sau đó, cậu lấy điện thoại di động ra.
Ninh Vi Trần: "Anh yêu, anh muốn gọi cho Hạ Văn Thạch sao?"
Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Tôi muốn nó đến ga. Tôi muốn biết lời tiên tri là gì."
Ninh Vi Trần cong môi nói: "Nếu anh liên lạc với Hạ Văn Thạch, nhất định sẽ kinh động đến 【Nhà Truyền Giáo】. Một khi G144 lộ diện trong mắt【Nhà Truyền Giáo】, kế hoạch Đợi Xuân Đến nhất định sẽ thất bại."
Diệp Sanh cau mày.
Ninh Vi Trần nói: "Em cũng hy vọng nó đến ga. Nhưng bây giờ, quyền quyết định không nằm trong tay chúng ta." Ninh Vi Trần sẽ không bao giờ bại lộ thân phận của mình bởi vì chuyến tàu này, nhưng Diệp Sanh lại muốn can thiệp vào kế hoạch Đợi Xuân Đến, tất nhiên sẽ kinh động đến Nhà Truyền Giáo.
Ninh Vi Trần: "Anh yêu, anh có từng nghĩ tới lời tiên tri sẽ như thế nào không?"
Diệp Sanh nhìn hắn rồi nói: "Kiếp trước, tôi đã đi tìm kiếm câu trả lời này cả đời cho đến khi chết."
Ninh Vi Trần cong môi hướng về phía cậu trong bóng tối nửa tối nửa sáng. Hắn ôm lấy khuôn mặt của Diệp Sanh, nghiêng người thân mật và hôn lên khóe môi cậu. Trong bầu không khí ái muội và lưu luyến, lời nói của Ninh Vi Trần mang theo ý cười và mười phần nghiền ngẫm.
"Em đã suy nghĩ rồi, nếu lời tiên tri của Natalia cần đến sức mạnh của em để kết thúc mọi chuyện thì đó thực sự sẽ là một cơn ác mộng đối với Đảo Bướm."
Thảm họa của con người luôn do con người gây ra...
Diệp Sanh sẽ không lãng phí thời gian nhìn vào sự việc mà cậu không thể can thiệp. Diệp Sanh thu hồi tầm mắt lại và nói: "Cậu có thể liên hệ với Tổng cục Cục Phi tự nhiên được không?"
Ninh Vi Trần nhướng mày.
Diệp Sanh nói: "Tôi muốn biết kế hoạch thực sự của Đợi Xuân Đến... toàn bộ kế hoạch."
Trong xe G144, Lục An có vẻ như chú ý tới cái gì, ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng rất nhanh, cậu ta lại lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Lục An ôm cô bé được cậu ta cứu trên sân ga lên, đưa tay ra, nhẹ nhàng an ủi cô bé: "Đừng khóc."
Cô bé bị câm, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh. Cô nhìn cha mình lao tới chặn cửa, cổ bị dị giáo cắn, máu bắn tung tóe ba thước, thi thể bị vô số đôi bàn tay xanh lam kéo ra khỏi đoàn tàu. Cô phát ra một tiếng gầm đứt quãng từ cổ họng, nhưng cô không thể nói "Bố", và nước mắt cô tuôn rơi.
【Thảm Họa】 không thể cứu người.
Dị năng của cậu ta đi kèm với sự hủy diệt.
Lục An thấp giọng nói: "Bố của em là anh hùng."
Những giọt nước mắt nóng hổi của cô bé gần như đốt cháy làn da cậu ta.
Nhưng trong thời đại thảm họa, quá nhiều anh hùng đã ra đời.
Toàn thân Hạ Văn Thạch đầy vết thương, sợ bị chất độc của xác chết lây nhiễm, lập tức cứng rắn tự đào ra một khối thịt của mình đã bị cắn. Tô Uyển Lạc cũng ở trong tình trạng tồi tệ, tóc rối bù và hô hấp dồn dập. Những người trẻ tuổi vừa thức tỉnh dị năng thực ra không khác gì người thường. Bởi vì họ còn một chặng đường dài phía trước chỉ để học cách làm chủ dị năng, nếu không sẽ không có 【Học viện Quân sự số 1】. Không trâu bắt chó đi cày, mỗi khi bọn họ sử dụng dị năng của mình, họ đang tự làm mình cạn kiệt sức lực.
Tô Uyển Lạc lo lắng gọi tên Lục An: "Alex, cậu biết băng bó phải không? Giúp bọn họ xử lý vết thương một chút đi!" Lục An được Burris nuôi dưỡng, tên của cậu ta thường dùng với người ngoài là tên tiếng Anh. Cậu ta cũng không muốn nghe người lạ gọi mình là Lục An nên tự giới thiệu mình là Alex.
Lục An xoa đầu cô bé, dùng ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc xoăn của cô bé, nhẹ nhàng nói: "Đợi ở chỗ này một chút, anh trai sẽ quay lại."
Lục An có thể coi là bệnh đã lâu thành bác sĩ, cậu ta từng bị nhốt vào phòng thí nghiệm lạnh lẽo, phải lấy máu, trao đổi máu hơn một năm. Cậu ta rất thành thạo trong việc cầm máu. Tô Uyển Lạc nhìn thiếu niên gầy yếu ốm yếu cúi xuống nhẹ nhàng băng bó cho người khác, trong lúc nhất thời có chút choáng váng. Hạ Văn Thạch cũng nhìn Lục An, rồi lại nhìn Tô Uyển Lạc, ngơ ngác.
Trong lòng bọn họ, Alex rất cổ quái và nguy hiểm, đôi mắt nai đó có lẽ đã nhìn thấy quá nhiều tuyết, dù nhìn người ta có dịu dàng đến đâu nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác ớn lạnh.
Nhưng khi Alex cúi xuống để giúp người cầm máu, vẻ kiên nhẫn và dịu dàng của cậu ta dường như không hề giả tạo.
Có lẽ, bản thân Alex là một người hiền lành. Sau sự việc này, thái độ của Tô Uyển Lạc và Hạ Văn Thạch đối với Lục An cũng thay đổi.
Hạ Văn Thạch thận trọng hỏi: "Alex, cậu không có dị năng gì à?"
Lục An cười: "Có, nhưng dùng không tiện."
Hạ Văn Thạch à à hai tiếng, cho rằng dị năng của Lục An quá vô dụng nên cũng không tiếp tục hỏi.
Tô Uyển Lạc nói: "Đội trưởng đã liên lạc với Trình cục trưởng, ga tiếp theo sẽ không mở cửa nữa, chúng ta cũng không cần phải hy sinh nhiều người như vậy để chặn cửa."
Nghe vậy, Lục An ngước mắt lên, trong lời nói mang theo một ý cười hoang đường, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng nói: "Ở điểm dừng tiếp theo không cần phải hy sinh sao?"
Vừa rồi cửa bị chặn, gần như tất cả dị năng giả trên xe đều làm quen lẫn nhau. Lúc này mọi người đang tập trung ở toa xe phía trước, vây quanh đội trưởng.
Một trong những người mang theo máy tính bên mình là nhân viên phân tích giao thông bên trong.
Hắn nói: "Để đến phía Bắc Gia Khai, chúng ta cần phải đi qua nhiều đường hầm trên núi, nhưng điều tôi trình bày ở đây là một trận động đất vừa xảy ra ở thành phố Gia Khai. Tôi không biết trận động đất đó gây ra tuyết lở hay không."
Lục An nói: "Không phải động đất, là có vật gì từ lòng đất chui ra."
Nhà phân tích choáng váng. "Cái gì?"
Lục An nói: "Thứ đang cố thủ ở ga 【Bắc Gia Khai】 là một bụi dây leo khổng lồ cấp A. Nếu muốn sống sót, hãy gọi cho Tổng cục Cục Phi tự nhiên để dừng xe ngay bây giờ."
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trẻ có vẻ ngoài xuất chúng này.
"Alex..." Hạ Văn Thạch ngơ ngác.
Nhà phân tích không thể tin được và nhanh chóng vuốt bản đồ, nhưng càng nhìn vào bản đồ, hắn càng sợ hãi.
Xem khuôn mặt của nhà phân tích. Nhiều người bị ép vào vì quá sợ hãi nên trở nên yếu ớt.
"A, AAAA dị giáo, chẳng phải chúng ta sẽ chết sao?"
"Đây rốt cuộc là loại nhiệm vụ gì vậy?"
"Đây thật sự không phải muốn chúng ta chết sao?"
"Tôi muốn xuống xe, oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo tôi muốn xuống xe."
Một thanh niên chợt đứng dậy: "Khóc cái gì mà khóc! Ai muốn làm kẻ đào ngũ thì cứ làm đi!"
"Đừng khóc nữa! Bây giờ xuống xe thì các người có thể trốn đi đâu?"
Bọn họ rất nhanh đã bắt đầu tranh cãi. Lục An không biết Cục Phi tự nhiên có kế hoạch cụ thể là gì, cậu ta cũng không muốn biết. Nhưng cậu ta biết rằng cách đối xử với các anh hùng của Đảo Bướm từ trước tới nay đều chẳng ra gì. Lục An cúi đầu nhìn cô bé khóc đến mức mất sức đang ngủ trên chân mình, cậu ta nhẹ nhàng lau nước mắt trên mi cô bé, vẻ mặt không buồn cũng không vui.
Đây là chuyến tàu định mệnh không thể đến được 【Chuông Mùa Xuân】. Vì vậy, những hy sinh này cuối cùng có ý nghĩa gì đâu?
Khi ngày tận thế đến, quyền lực cuối cùng của con người là lựa chọn cách chết.
"Chúng ta đi cầu xin đội trưởng đi! Dừng xe giữa chừng, nếu mấy người muốn làm anh hùng thì cứ đi đi! Tôi không muốn chết, tôi có thể rời đi được không? Tôi cầu xin các người."
Một thanh niên bị cắn đứt tay bật khóc thảm thiết.
Hắn quỳ xuống, lau nước mắt và khóc một cách cay đắng.
"Chúng ta chắc chắn sẽ chết khi đến 【Bắc Gia Khai】!"
"Dừng xe, trên xe này có rất nhiều người bình thường, bọn họ nhất định cũng muốn xuống."
Khi lời cuối cùng được nói ra, ngay cả Tô Uyển Lạc cũng sững sờ. Cô liếc nhìn cô bé đang ngủ say, rồi lại nhìn những người ngồi trên xe phía sau đang run rẩy, ôm xác người thân khóc lóc thảm thiết. Sau sự mệt mỏi mãnh liệt là nỗi đau thương sâu sắc.
Hạ Văn Thạch gãi tóc và chợt nhận ra: "Đúng vậy, chúng ta có nhiệm vụ phải đến thủ đô, nhưng họ thì không."
"Chúng ta nhờ đội trưởng liên lạc với cấp trên, dừng xe lại một chút sẽ không lãng phí thời gian."
Tô Uyển Lạc còn chưa có thời gian liên lạc với đội trưởng.
Một dị năng giả cấp B khác có thể trực tiếp liên hệ đội trưởng cũng đã lên tiếng, hắn nói: "Tổng cục từ chối."
Một nhóm người sửng sốt.
"Cái gì?"
"Sao lại từ chối? Rõ ràng vẫn còn sớm như vậy, dừng lại một lát cũng không hề trì hoãn nhiệm vụ!"
"Đưa điện thoại của cậu cho tôi, tôi sẽ cùng đội trưởng nói chuyện!" Người thanh niên quỳ dưới đất th ở dốc, lao tới. Dị năng giả cấp B lắc đầu: "Đội trưởng đồng ý dừng xe mở cửa, nhưng Tổng cục lại từ chối."
"Tổng cục... từ chối." Chàng trai trẻ cảm thấy như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi môi nứt nẻ bất lực nức nở: "Không, để tôi xuống xe... Làm ơn cho tôi xuống xe..."
Dị năng giả cấp B nhìn hắn, trong miệng có vị cay đắng nói: "Cầu xin tôi có ích gì, đội trưởng không thể đưa ra quyết định về việc vận hành chiếc xe này, Cục trưởng Trình cũng không thể đưa ra quyết định. Thanh tra nói bây giờ Tổng cục cũng không thể quyết định được."
Tô Uyển Lạc và Hạ Văn Thạch đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Tổng cục cũng không thể quyết định được?!"
Cuộc thảo luận của họ ồn ào đến mức những người ở toa số 5 cũng nghe thấy.
Nhiều người đứng bên ngoài nghe với sắc mặt tái nhợt.
Chuyến tàu ngày càng đến gần 【Bắc Gia Khai】, và hành khách ngày càng tuyệt vọng. 【Ga Bình An】chỉ là một nhóm dị giáo cấp thấp bò ra từ bệnh viện Ung Bướu, nhưng 【Bắc Gia Khai】 đã là một kẻ dị giáo cấp A. "Xe có thể dừng lại một lát được không? Chúng tôi muốn xuống xe." Sau khi mất đi người thân, có người chết lặng ôm lấy đứa con của mình và hỏi: "Xe có thể dừng lại một lát được không?"
Tô Uyển Lạc: "Tôi..." Người đàn ông đã lao tới, nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt đau đớn.
Có rất nhiều người đứng ở phía sau, tất cả đều hỗn loạn, họ đã mất đi lý trí tại 【Ga Bình An】 và giờ họ chỉ muốn thoát khỏi chuyến tàu tử thần này.
"Làm ơn, con tôi mới năm tuổi, làm ơn cho tôi xuống xe."
Nước mắt cô vỡ òa.
Những người phía sau không khỏi kinh hãi, cũng khóc lên.
Khuôn mặt nào cũng đầy đau đớn và cầu xin.
Cổ họng Tô Uyển Lạc khô khốc, không biết phải làm sao.
"Hãy để tôi ra khỏi xe."
"Cầu xin các người......"
"Dừng xe, làm ơn, dừng xe."
"Thả tôi ra, thả tôi ra."
"Dừng xe lại!!"
"Dừng xe!!"
Sau lời cầu xin là tiếng gầm xé lòng! Gần như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người! Tình hình phía sau vô cùng hỗn loạn, sau khi cầu xin vô ích, một số người bắt đầu định lao vào phòng điều khiển xe. Một số người quá xúc động thậm chí còn bắt đầu đập vỡ cửa sổ, thà nằm trên đường ray còn hơn là bị những kẻ dị giáo ăn thịt mà chết.
"Chiếc xe lửa này không có phòng điều khiển! Người lái nó đang ở Bắc Kinh! Họ không muốn dừng lại!"
Trong lúc hỗn loạn, có người đánh nhau, có người la hét, có người khóc lóc trong trạng thái suy sụp.
Lục An đưa tay bịt tai cô bé, ngăn chặn mọi tiếng động cho cô bé.
Đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, lông mi ươn ướt, cô đang khóc nức nở trong giấc ngủ, mái tóc dài xoăn xõa xuống vai.
Nhìn thấy hô hấp của cô bé dần dần chậm lại, Lục An thu tay lại.
Tổng cục không thể đưa ra quyết định về việc chuyến tàu này có dừng hay không.
Cần phải được Đảo Bướm đưa ra quyết định. Thật đáng tiếc là không ai có thể liên hệ trực tiếp với Đảo Bướm ngoại trừ 【Atheist】.
Đảo Bướm sẽ không trì hoãn tiến độ của chuyến tàu dù chỉ một giây vì một nhóm người dân vô tội. Và vì 【Atheist】 đang bị 【Nhà Truyền Giáo】 theo dõi chặt chẽ, nên hắn không thể đặc biệt đến Đảo Bướm để cầu thay cho vấn đề này.
Lục An ngồi ở bên cạnh xe, cũng không nhìn tình trạng hỗn loạn trong xe, chỉ nhìn ngọn núi phủ tuyết đang lao nhanh bên cạnh.
Chuyến tàu sắp đến ga 【Bắc Gia Khai】, nơi một kẻ dị giáo cấp A đã cố thủ trên sân ga, háo hức theo dõi như hổ rình mồi.
Cậu ta không thể hình dung được chuyến tàu này sẽ đến thủ đô như thế nào.
Ở một góc toa xe không ai để ý tới, bàn tay thon dài và nhợt nhạt của chàng trai gõ nhẹ vào tai mình.
Rất nhiều dị năng giả trên xe đã hoảng loạn, khóc lóc cầu xin Tổng cục mở cửa.
Họ cầu cứu nhưng không có kết quả, xét cho cùng, cả nước mắt lẫn máu đều không thể lay chuyển được người sĩ quan liên lạc thiết diện vô tư của Đảo Bướm.
Nhưng trên chuyến tàu G144, lại có người đã vượt qua đội trưởng, vượt qua phân cục Hoài Thành, vượt qua Tổng cục Bắc Kinh, vượt qua sĩ quan liên lạc của Đảo Bướm, vượt qua quan chỉ huy của Đảo Bướm và người tổng phụ trách kế hoạch. Thông tin được truyền đến Phòng thí nghiệm Cực Điểm và đến tai của người cầm quyền tối cao trên Đảo Bướm.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Vẫn nhận được rất nhiều tin nhắn nên cô không hề do dự mà nhận cuộc gọi.
Nhưng sau khi kết nối, cô nghe thấy giọng nói đó và sững sờ trong giây lát. Người truyền tin cho cô là một thanh niên xa lạ, bên cạnh thanh niên có lẽ rất hỗn loạn, khiến giọng nói có chút méo mó.
Giọng cậu ta bình tĩnh êm đềm như dòng suối.
"Ba ga cuối cùng của Đường sắt Bắc Kinh-Hoài Thành. 【Bắc Gia Khai】 là nơi ở của một kẻ dị giáo cấp A 【Địa Sát Đằng】. 【Tây Cẩm Xương】 đang có một kẻ dị giáo cấp A+ 【Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ】thủ ở đó. Toàn bộ nhà ga đường sắt cao tốc của【Chuông Mùa Xuân】đã trở thành nơi của dị giáo."
Cậu ta nói: "Người cầm quyền, chuyến tàu này nhất định không đến được thủ đô."
"Chúng tôi sẽ sớm đến 【Bắc Gia Khai】."
Lục An nhìn tuyết rơi vô tận bên ngoài.
Hỏi cô ấy.
"Người cầm quyền, có thể dừng xe được không?"
===================================
Chú thích:Hậu Thổ (tiếng Trung: 后土, bính âm: Hòutǔ) hay Địa Mẫu (tiếng Trung: 地母, bính âm: Dimǔ) là thần đất mẹ trong văn hóa Trung Quốc, cai quản mặt đất rộng lớn, tương đương với nữ thần Gaia trong thần thoại Hi Lạp. Tôn xưng của bà là Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Đức Quang Đại Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ, trong Đạo giáo, Hậu Thổ cùng với Ngọc Hoàng đại đế, Thiên Hoàng đại đế, Tử Vi đại đế, Trường Sinh đại đế, Thanh Hoa đại đế được gọi chung là "Lục ngự". (Wiki)
Bàn thờ Hậu Thổ ở Trung Quốc: