Trên bản đồ, dọc theo biên giới của Trung Quốc, một bức tường tư tưởng cao ngất đột nhiên mọc lên.
"【Nhà Tiên Tri】 không thể tự bảo vệ mình, và hiện đang Diệp Vẫn bị mắc kẹt trên Đảo Bướm. Nếu không có 【Thanh kiếm phán quyết】, ai có thể xuyên thủng bức tường này của tôi."
Nhà Truyền Giáo mỉm cười khàn khàn. Ông ta mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Phật lạnh lùng và quỷ dị.
Con chim giấy đậu trên mu bàn tay ông ta. Người điều hành diễn đàn thứ sáu nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông của nó bằng những ngón tay già nua và khô mục, cảm thấy khá tự hào về mình.
Đây là chuyến thăm thứ ba của ông ta tới Trung Quốc. Lần đầu tiên là dự án "Tổ tiên" của【Làng cổ Dạ Khóc】, và lần thứ hai là chứng kiến ngọn lửa của 【Cố Sự Đại Vương】. Cả hai lần đều kết thúc trong thất bại.
Ông ta đã chịu quá nhiều thất bại trên mảnh đất này và từ lâu ông ta đã căm thù nơi này tận xương tủy.
"Chỉ có nỗi đau mới có thể tạo ra những tín đồ sùng đạo nhất."
Ác ý của Nhà Truyền Giáo chảy như nọc độc qua lời nói của ông ta.
Kế hoạch ban đầu của ông ta là men theo biên giới Trung Quốc và để cho ôn dịch tư tưởng dần dần ăn mòn nội địa.
Nhưng lá thư bất ngờ của 【Hồ Điệp】 đã thay đổi kế hoạch của ông ta.
Trong lá thư, 【Hồ Điệp】 yêu cầu ông ta cắt đứt tất cả các tuyến đường sắt dẫn đến thủ đô.
"Tại sao?" Nhà Truyền Giáo hỏi.
Bắc Kinh là trụ sở của Tổng cục Cục Phi tự nhiên và là thủ đô của Trung Quốc, với trung tâm giao thông lớn nhất. Các tuyến đường sắt ở đây trải dài theo mọi hướng, hết tuyến này đến tuyến khác như là các vòng xoay liên tục lan tỏa ra, tỏa ra khắp đất nước.
Tất nhiên, không thể có chuyện Nhà Truyền Giáo tùy tiện đến kinh đô được, bản thể thực sự của 【Thiên Xu】 ở đó chứ đừng nói đến một 【Nhà Tiên Tri】.
Ông ta cũng không thể cắt đứt tất cả các tuyến đường sắt đi qua thủ đô cùng một lúc.
Những tuyến đường sắt này đã được cải tạo khi bắt đầu xảy ra thảm họa, với sự nỗ lực chung của tất cả các quan chấp hành cấp S vào thời điểm đó. Không ai biết liệu Đảo Bướm cũ có ẩn dưới đường ray một số đạo cụ nổ cực kỳ nguy hiểm để đối phó với những kẻ dị giáo hay không.
Nhà Truyền Giáo sẽ không mạo hiểm, ông nói: "Hiện tại ENIAC đã đánh dấu tất cả thông tin về các dị năng giả, sự chuyển động của các dị năng giả ở Trung Quốc có thể nhìn thấy rõ ràng, làm sao quan chấp hành nào dám vượt qua các tỉnh và đến thủ đô? Hơn nữa, tôi đã phong tỏa nơi này. Không ai có thể vào đây được."
【Hồ Điệp】 lạnh lùng nói: "Có người vào được."
Con chim giấy trong lòng bàn tay của Nhà Truyền Giáo biến thành tro bụi, tiếng xào xạc biến mất khỏi ngón tay của người điều hành diễn đàn thứ sáu. Nhà Truyền Giáo nghĩ ngay đến một người, 【Atheist】. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu 【Atheist】 mở một lỗ hổng trên bức tường của ông ta ở thành phố Hoài Thành.
Nhà Truyền Giáo tức giận đến mức muốn giết người. "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giế t chết những tên quan chấp hành cấp S kinh tởm này." Ông ta ác độc nói: "Không cần cắt đường sắt ở Bắc Kinh, chỉ cần cắt đường sắt ở Hoài Thành là được. Đường sắt ở Hoài Thành dễ cắt hơn nhiều ở Bắc Kinh."
【Hồ Điệp】 nói: "Đã quá muộn rồi. Đã 15 giờ kể từ khi Turing rời khỏi Vùng Cấm Thần Minh, và ông chắc chắn rằng lộ trình của họ là đi thẳng từ Hoài Thành đến thủ đô sao."
Nhà Truyền Giáo sâu kín nói: "Vậy à?" Bắt đầu từ Hoài Thành và không ngừng di chuyển, quả thực có vô số con đường để đến thủ đô, thay vì cố gắng đoán từ nguồn, ông ta chọn ngồi yên tại điểm cuối của hành trình đến thủ đô, đợi đối thủ tự đến.
Có chín tuyến đường sắt chạy qua thủ đô.
Tuyến Kinh Hoài, Tuyến Kinh Hải, Tuyến Kinh Cửu, Tuyến Kinh Lục, Tuyến Kinh Ích, Tuyến Kinh Thất, Tuyến Kinh Ổ, Tuyến Kinh Viễn, Tuyến Kinh Tư.
Ngoài ra, còn có hàng chục đường cao tốc chạy ngang qua khu vực. Đã 15 giờ và có quá nhiều quá nhiều khả năng. Nhà Truyền Giáo quyết định cắt đứt đường cao tốc trước tiên, cùng lúc đó, một lá bùa màu xanh xuất hiện giữa các ngón tay của ông.
Trong hương thơm nồng nàn của hoa, những họa tiết hoa sen xanh trên giấy bùa tỏa ra ánh sáng vàng thiêng liêng.
Nhà Truyền Giáo nhẹ nhàng thổi lá bùa đang cháy ở biên giới Trung Quốc và đạo đức giả thở dài một tiếng.
Ngay lập tức, với thủ đô là trung tâm và đường sắt cao tốc xung quanh, mọi nhà ga sẽ trở thành địa ngục trần gian.
Lục An đang xem lịch trình của tàu cao tốc.
Chỉ còn ba điểm dừng nữa là đến được thủ đô.
【Ga Bình An】
【Bắc Gia Khai】
【Tây Cẩm Xương】
【Chuông Mùa Xuân Bắc Kinh】
Cậu ta luôn nhìn tuyết ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nghe hai người bên cạnh trò chuyện.
Hạ Văn Thạch chợp mắt một lát, tỉnh dậy với lưng và thắt lưng đau nhức, quay đầu lại hỏi: "Đàn em, bây giờ chúng ta đang ở đâu?"
Tô Uyển Lạc: "Chúng ta vừa đi qua Đồng Cảng, trạm dừng tiếp theo là ga Bình An, năm tiếng nữa chúng ta sẽ đến thủ đô."
Hạ Văn Thạch đột nhiên tỉnh lại, không thể tin nói: "Nhanh như vậy?"
Tô Uyển Lạc: "Ừ."
Hạ Văn Thạch trông đờ đẫn, như thể đang sống trong một giấc mơ.
Đây thực sự là một nhiệm vụ cấp S+ sao?!
Trong lòng Tô Uyển Lạc thật ra có chút nghi hoặc.
Nhưng cô nhanh chóng bị Lục An thu hút. Bởi vì chàng trai trẻ kia đang nhìn bọn họ. Có lẽ vì nhìn tuyết suốt nên nhiệt độ trong mắt cậu ta cũng rất thấp. Nhưng Lục An lại mỉm cười, loại cảm giác này liền biến thành mây khói. Cậu ta chỉ mặc một chiếc áo len cashmere, người ốm yếu, nước da rất trắng và nụ cười hiện rõ trong con ngươi đen láy.
"Đàn em, em đang nhìn cái gì?" Hạ Văn Thạch quay người lại, hít một hơi thật sâu sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lục An.
Tuy nhiên ông chủ Hạ có bản chất lạc quan, trực tiếp đến làm quen, vẫy tay với Lục An nói: "Này, người anh em, cậu cũng đi đến thủ đô à?"
Lục An gật đầu: "Ừ, xin chào." Giọng nói của cậu ta cũng rất hay, trong trẻo và sạch sẽ.
Hạ Văn Thạch: "Chỉ có một mình cậu à?"
Lục An: "Ừ."
Hạ Văn Thạch chủ động giới thiệu: "Tôi tên là Hạ Văn Thạch, còn đây là đàn em của tôi, Tô Uyển Lạc, có muốn làm quen với chúng tôi không. Trên đường đi nếu chán có thể trò chuyện."
"Đàn anh!" Tô Vạn La không giữ Hạ Văn Thạch lại được.
Lục An hiếm khi tiếp xúc với người lạ vì lý do sức khỏe.
Nhưng sống và lớn lên ở Đảo Bướm, cậu ta có đủ mọi khả năng. Lục An chú ý đến sự cảnh giác của Tô Uyển Lạc, cười hỏi: "Hai người đều là người Cục Phi tự nhiên sao?"
Hạ Văn Thạch sửng sốt một lúc.
Lục An gật đầu với bọn họ nói: "Điểm đến lần này của tôi là Tổng cục Cục Phi tự nhiên. Quả nhiên chúng ta có thể làm quen với nhau."
*
"Hiệu trưởng, sao thầy lại ở đây?"
Căn bản Lạc Hưng Ngôn không nghĩ tới sẽ được gặp lại hiệu trưởng Thiên Dụ ở vùng biển hoang vắng và cô đơn này.
Khi【Trò chơi Khải Minh】đang diễn ra sôi nổi, mọi người đến và đi ở vùng biển này, Cảng Frigga mang theo tham vọng và d*c vọng của vô số người. Truyền hình trực tiếp trên hàng chục triệu màn hình với vô số bình luận mỗi giây. Giải trí cho đến chết, vô cùng sống động.
Nhưng sau đó, Marguerite qua đời, Fensalir sụp đổ, và người cầm quyền đã biến nơi này thành nhà tù, để lại anh là người sống duy nhất trên toàn vùng biển.
Đúng là sống lâu thì cái gì cũng có thể nhìn thấy được.*
*Raw là 眼见他起高楼,眼见他宴宾客,眼见他楼塌了。(Dịch thô: Tôi đã quan sát người ta xây dựng cái đình đẹp đẽ đó, quan sát mọi người chiêu đãi khách trong đình và chứng kiến đình sụp đổ.) Đây là điển cố của Trung Quốc, thể hiện sự bất lực về sự mất mát, thăng trầm trước những biến động của lịch sử và dòng nước lũ của thời đại.
Lạc Hưng Ngôn chán nản ngồi trên thuyền nhỏ canh giữ những dã thú trong ngục, khi quay lại nhìn thấy hiệu trưởng, anh ta vô cùng kinh ngạc.
Hiệu trưởng Thiên Dụ mỉm cười như một con cáo già và trả lời câu hỏi của anh ấy: "Tiểu Lạc, đã lâu không gặp. Tôi đến đây để giúp một số đứa trẻ lạc lối một lần nữa quay về đúng quỹ đạo."
Lạc Hưng Ngôn không hiểu: "Không phải chứ, hiệu trưởng, thầy so sánh những người điên bên trong đó với trẻ con sao?!"
Thiên Dụ không đưa ra bất kỳ lời giải thích không cần thiết nào cho anh ta.
Ông vỗ vai Lạc Hưng Ngôn rồi bước vào.
Lạc Hưng Ngôn nói: "Hiệu trưởng, thầy muốn làm gì?"
Thiên Dụ thấp giọng nói: "Tiểu Lạc, nơi này sẽ không tồn tại được bao lâu, chúng ta có cần phải chuẩn bị trước một chút không?"
Lạc Hưng Ngôn sửng sốt: "【Thảm Họa】 đã tỉnh lại sao?"
Thiên Dụ nói: "Có lẽ là chưa. Sức mạnh của hắn và người cầm quyền hạn chế lẫn nhau. 【Thảm Họa】 có thể dễ dàng phá vỡ kết giới ở đây. Nếu hắn tỉnh dậy, em sẽ không còn làm quản giáo ở đây nữa."
Lạc Hưng Ngôn rầu rĩ không vui nói: "Em còn không muốn làm ấy chứ."
Thiên Dụ chỉ mỉm cười.
*
"Cậu đến Tổng cục làm gì vậy?"
Sau khi làm quen một chút, Tô Uyển Lạc lên tiếng hỏi.
Lục An nói: "Đi gặp một người."
Tô Uyển Lạc sửng sốt, Hạ Văn Thạch cũng vậy: "Hả? Gặp ai vậy?!"
Lục An không trả lời trực tiếp câu hỏi của hai người mà chỉ hỏi đơn giản: "Hai người đi thủ đô là vì để hoàn thành nhiệm vụ của mình sao?"
Hạ Văn Thạch không thể quyết định được và liếc nhìn Tô Uyển Lạc.
Tô Uyển Lạc lắc đầu.
Hạ Văn Thạch lập tức ngồi thẳng và phủ quyết: "Không, không, hahaha, tất nhiên là không. Cục Phi tự nhiên làm sao có thể giao nhiệm vụ cho một kẻ thua cuộc như tôi, hahaha." Càng nói, hắn càng cảm thấy chột dạ, nhìn là biết giấu đầu lòi đuôi.
Lục An không vạch trần hắn, nói: "Đoàn tàu càng đến gần thủ đô thì càng nguy hiểm, với hai người thôi thì không có cách nào đến được thủ đô. Hai người có số điện thoại của cấp trên không?"
Lục An nói: "Cấp trên của hai người là cục trưởng phân cục Hoài Thành phải không?"
Hạ Văn Thạch muốn nói chuyện.
Tô Uyển Lạc ngăn hắn lại.
Tô Uyển Lạc nghiến răng nghiến lợi, lấy hết can đảm nói: "Đúng vậy, nhiệm vụ này là do cục trưởng Trình Tắc giao cho chúng tôi."
Lục An bình tĩnh hỏi: "Cấp trên nữa thì sao?"
Tô Uyển Lạc: "Là thanh tra của Hoài Thành hiện tại."
Lục An: "Quan chấp hành cấp S?"
Tô Uyển Lạc: "Ừ."
Lục An cười nói: "Người ở Tổng cục à, xem ra nhiệm vụ lần này của hai người khá quan trọng. Cấp tiếp theo còn có ai nữa không? Có thể liên lạc với Đảo Bướm không?"
Tô Uyển Lạc sửng sốt: "Đảo Bướm?"
Sự bàng hoàng và bối rối trong mắt cô dường như không phải là giả.
Lục An rất nhanh đã biết được, chắc hẳn bọn họ vẫn chưa tiếp xúc đến tầng lớp đó.
Lục An: "Quên đi, có lẽ lần này chúng ta không cần liên lạc với Đảo Bướm."
Tô Uyển Lạc không phải là người lãnh đạo nhiệm vụ này.
Cô cũng không hiểu nhiệm vụ【Đợi Xuân Đến】là thế nào.
Nhiệm vụ duy nhất của cô là đưa chuyến tàu đến thủ đô một cách thuận lợi.
Hạ Văn Thạch không biết tại sao, nhưng càng ở cùng người thanh niên này, hắn càng cảm thấy sợ hãi, trước khi nhận ra, trên lưng hắn đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Tôi, tôi đi vệ sinh."
Hạ Văn Thạch vội vàng đứng dậy.
Alice ngồi cạnh hắn bị ngã ra ngoài
Tô Uyển Lạc muốn nói chuyện một mình với Hạ Văn Thạch nên vội đứng dậy chào tạm biệt: "Tôi cũng đi đây."
Lục An đợi hai người đi rồi mới đưa tay tóm lấy Alice.
Alice: "..."
Alice khóc không ra nước mắt.
Diệp Sanh chỉ mượn dùng góc nhìn của cô để nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức rời đi. 【Cố Sự Đại Vương】 không thể sánh được với 【Thảm Họa】, nên sản phẩm tái bút của cây bút chuyện xưa không thể thoát khỏi con mắt của 【Thảm Họa】.
Lục An nhìn Alice.
Tâm trạng của cậu ta bây giờ rất bình tĩnh, sau khi ngủ trăm năm, cậu ta không còn phân biệt được mình hiện tại là người chết hay người sống nữa. Những ngón tay của cậu ta chạm vào mắt Alice, bắt lấy luồng hơi thở thuộc về Cố Sự Đại Vương.
Lục An nhẹ nhàng chân thành nói: "Cô không cần giả vờ, cô có thể mở mắt ra. Mở mắt ra nhìn tôi."
Hạ Văn Thạch và Tô Uyển Lạc gặp nhau ở nơi quầy nước.
Hạ Văn Thạch sợ hãi run lên: "Đàn em, người này rốt cuộc là ai thế?"
Tô Uyển Lạc: "Dù sao đây cũng không phải là người mà anh và em có thể đắc tội."
Hạ Văn Thạch sợ hãi nói: "Vậy thì chúng ta đừng về nữa! Quá con mẹ nó đáng sợ! Đoàn tàu này không kín chỗ, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi."
Tô Uyển Lạc cũng có ý định này, nhưng đúng lúc cô đang định gật đầu.
Đoàn tàu rung chuyển.
【 Kính thưa các hành khách, chuyến tàu G144 từ Hoài Thành đến Bắc Kinh đã đến ga Bình An thành công. 】
Tô Uyển Lạc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài qua cửa kính xe, nhất thời sửng sốt.
【 Các quý ông và quý bà, chúng ta đã đến ga Bình An. 】
Tuy nhiên, những người chờ đợi ở sân ga Bình An không phải là người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT