Ninh Vi Trần ngẩng đầu không có phản ứng gì.
Thậm chí hắn còn sợ Diệp Sanh sẽ bị thương bởi giá trị thần quái của mình nên hắn đã hạn chế sức mạnh của mình.
Diệp Sanh cúi đầu, giọng lạnh lùng chậm rãi nói: "Ninh Vi Trần, canh bạc lớn nhất của tôi không chỉ là mạng sống của tôi, mà là tất cả những gì tôi có. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có người yêu. Thậm chí tôi còn vì một người mà trả giá tất cả."
"Thành phố Giải trí Thế giới, tháo tai nghe ra và nhận nụ hôn của cậu. Đó là canh bạc lớn nhất mà tôi từng thực hiện trong đời."
Ninh Vi Trần trầm mặc hồi lâu mới nói: "Thực xin lỗi."
Diệp Sanh: "Cho nên, trêu chọc tôi có vui không?"
Tay Ninh Vi Trần nắm lấy cổ tay đang cầm súng của Diệp Sanh, giúp cậu dời nòng súng về tim mình, nói: "Không vui, rất dày vò. Em đã rất nhiều lần muốn kể cho anh nghe mọi chuyện, nhưng Sanh Sanh, em đã sợ hãi."
"Em thường mơ thấy anh rơi xuống biển ở Đảo Bướm. Cơn ác mộng này kéo dài suốt tuổi thơ của em. Em đã nói rất nhiều lý do, nhưng thực tế còn một lý do quan trọng nhất là sự ích kỷ của em, em không muốn có một khoảnh khắc nào đó, anh lại phải đánh cược tính mạng để tìm kiếm một cái kết. Em muốn sau khi tất cả kết thúc, em sẽ tìm lại anh và bảo vệ anh dưới sự bảo vệ của em hết mức có thể. Anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần nhìn em giết từng người bạn cũ trên Đảo Bướm, rồi cuối cùng chờ đợi em đến để yêu anh."
Diệp Sanh cảm thấy chất lỏng ấm áp chảy xuống từ cổ tay mình.
Cậu cúi đầu xuống thì phát hiện đó là máu của Ninh Vi Trần.
Máu của Ninh Vi Trần thấm ướt cổ tay và khẩu súng của cậu. Vết thương do sợi tơ sinh mệnh để lại đã sâu đến tận xương tủy, nhưng dường như Ninh Vi Trần không nhận ra. Diệp Sanh đã nhiều lần trải nghiệm sức mạnh của Ninh Vi Trần trên giường. Cậu chưa bao giờ cảm thấy tính tình của Ninh Vi Trần hiền lành. Nhưng trong những lời nói lạnh lùng lại trìu mến như vậy, cậu lại ngẩng đầu nhìn người yêu của mình.
Lúc này Diệp Sanh gần như nửa quỳ trên giường, hai tay đặt lên vai Ninh Vi Trần, họng súng áp vào ngực Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần ngẩng đầu.
"Em không biết làm thế nào để anh bớt giận." Lúc này, hắn có thể giả vờ đáng thương hoặc làm điệu bộ. Nhưng hắn biết cơn giận bị lừa dối của Diệp Sanh cần có lối thoát nên chỉ im lặng nhìn cậu.
Ninh Vi Trần không thích làm nũng, nếu có thể, hắn chỉ hy vọng Diệp Sanh sẽ làm nũng với mình.
Trong đôi mắt hoa đào của hắn hiện lên một ý cười rồi nói.
"Bắn em đi, anh yêu."
"Chỉ hy vọng anh đừng tức giận như vậy, ở U Linh Biển Chết, ký ức của Animus sẽ ảnh hưởng đến anh, anh không thể có quá nhiều cảm xúc dao động, nó sẽ khiến anh khó chịu."
Diệp Sanh ở rất gần hắn, chĩa súng vào tim hắn.
Hơi thở của Ninh Vi Trần tràn ngập không khí xung quanh Diệp Sanh. Lạnh lẽo và xa hoa, trống trải và mơ hồ, như biển hoa sau cơn mưa.
Diệp Sanh hạ mi mắt xuống.
Cậu không nói gì một lúc lâu, rồi ngón tay ấn vào cò súng.
Súng của Diệp Sanh được chế tạo từ đá Định số từ nơi khởi nguyên, mặc dù Ninh Vi Trần chỉ bị giết bởi sợi tơ sinh mệnh, nhưng súng định số cũng có thể xuyên qua trái tim hắn. Ninh Vi Trần đã chuẩn bị sẵn sàng để bị thương nặng.
Hắn sợ cảm xúc mạnh mẽ như tức giận sẽ khơi dậy Animus và khiến Diệp Sanh cảm thấy khó chịu như trước.
Nhưng khẩu súng dí vào tim hắn rõ ràng đã bóp cò.
Hắn vẫn không cảm thấy đau đớn dữ dội.
Súng rỗng?
Ninh Vi Trần sửng sốt một lát, sau đó cảm thấy bất lực, hắn đang muốn nói, viên đạn này sẽ không gi ết chết hắn.
Không ngờ, Diệp Sanh ném khẩu súng sang một bên, đột nhiên giật cổ áo hắn và đấm ngã hắn.
Cú đấm này thật tàn nhẫn và giáng mạnh vào mặt Ninh Vi Trần. Trong khoảnh khắc, hắn có thể cảm nhận được vị tanh ngọt của máu trong cổ họng mình.
Ninh Vi Trần dùng đầu lưỡi li3m máu giữa hai hàm răng, nhưng cũng không có phản kháng.
Diệp Sanh có lẽ đã muốn đánh hắn từ lâu, cậu duỗi tay ra với sức lực rất lớn. Vốn dĩ cậu nửa quỳ trên giường, bây giờ lại cúi người xuống.
Ninh Vi Trần cũng thuận thế lùi lại.
Hắn sợ Diệp Sanh không đứng vững nên giúp đỡ ôm eo Diệp Sanh.
Diệp Sanh túm lấy quần áo của Ninh Vi Trần, giọng lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần, tôi có nên cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi lâu như vậy không?"
"Thành Phố Kỳ Lạ, chính cậu là người đã bắn mũi tên khiến Cố Sự Đại Vương bị thương nặng phải không?"
"Làng cổ Dạ Khóc, tôi đi ra từ Tử địa, cảm giác nguy hiểm trước cửa miếu cũng chính là cậu!"
"Tại Bảo tàng Tín Ngưỡng, Nhà Truyền Giáo đích thân mời cậu rời đi, cậu nói cho tôi biết, cậu có quan hệ mật thiết với Vùng Cấm Thần Minh là bởi vì người điều hành thứ hai hận cậu."
"Đúng, 【Hồ Điệp】 hận cậu."
"Ninh Vi Trần, cậu thật sự không có nói dối tôi!"
Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi nói một câu, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt, cậu ra tay không chút thương tiếc, có thể nói những cú đấm đều đấm vào da thịt.
Ninh Vi Trần chưa có kinh nghiệm bị động bị đánh, những năm gần đây ít có người thân cận với hắn. Ngưỡng chịu đau của hắn cực kỳ cao. Hơn nữa, việc người mà hắn luôn luôn nhớ mãi, tr@n trụi nửa người trên ngồi lên trên người hắn, bị đánh bằng cách này thật sự là một sự tra tấn với Ninh Vi Trần.
Khi nghe câu cuối cùng, hắn gần như không nhịn được cười dù đang đau đớn. Không phải hắn dùng vài lời để lay động Diệp Sanh, mà là thống đốc quen kiểm soát mọi thứ ở kiếp trước luôn có mạch não tự biện minh. Nhưng ở U Linh Biển Chết, tốt hơn hết là để Diệp Sanh trút giận trước.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!2.
Mỵ Khuynh Thiên Hạ3.
Từng Bước Trộm Tâm4.
Hồng Bài Thái Giám=====================================
"Xin lỗi."
Diệp Sanh nắm lấy cổ áo hắn và trút cơn giận trực tiếp dựa theo bản năng nguyên thủy nhất của cậu. Ninh Vi Trần chưa bao giờ chật vật như vậy trong đời, mặt bầm tím, máu me, tóc bù xù, nhưng hắn luôn hợp tác với Diệp Sanh. Ngay cả khi Diệp Sanh suýt đánh hụt và va vào bức tường cứng, hắn vẫn chu đáo đưa tay ra và nắm lấy nắm đấm của Diệp Sanh bằng lòng bàn tay đẫm máu.
Cậu lại nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay của Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh ngừng cử động, lớp màu máu trong mắt cậu dần dần rút đi. Cậu đã biết từ lâu rằng Ninh Vi Trần đang giấu cậu điều gì đó. Cậu chỉ không ngờ rằng hắn lại là người điều hành thứ nhất.
Sau khi cậu biết về nơi khởi nguyên khi ở Nhạc Viên, cậu đã đầy thù địch với kẻ dị giáo được ra đời với Thoi Vận Mệnh.
Người điều hành thứ nhất của Vùng Cấm Thần Minh, cho đến nay chưa từng lộ một bóng hình nào, giống như một cái bóng tối cao bao trùm toàn bộ thế giới, hắn huy động tất cả sự cảnh giác và phòng thủ của Diệp Sanh, thậm chí còn ép ngày càng mạnh hơn, khiến cậu không thở nổi. Mỗi người điều hành đều có điểm yếu để tận dụng, nhưng làm thế nào để đối phó với người điều hành thứ nhất?
Cậu nghĩ ra hàng vạn cách để đối phó với kẻ thù đang ẩn náu trên bầu trời Fensalir và trên ngai vàng của Vùng Cấm Thần Minh.
Không nghĩ tới......
Người điều hành thứ nhất ở bên cạnh cậu.
Diệp Sanh lại đấm hắn một quyền.
Ninh Vi Trần r3n rỉ, mở ngón tay cậu ra, nắm lấy tay cậu, đưa lên môi hôn. Bây giờ hắn đang vô cùng chật vật và khuôn mặt bầm tím, nhưng nụ cười của hắn vẫn xán lạn như cũ và thậm chí còn có một vẻ đẹp suy đồi.
"Anh đã nguôi giận chưa?"
Tay Diệp Sanh có chút đau nhức, nhìn vết thương trên lòng bàn tay hắn, nói: "Vết thương do sợi tơ sinh mệnh gây ra không thể được chữa lành bởi bên ngoài sao?"
Ninh Vi Trần nói: "Ừm, em chỉ có thể tự mình chữa trị."
Hắn nói: "Nhưng anh đừng lo lắng, nhiều nhất là nửa giờ nữa là em ổn thôi."
Diệp Sanh buông hắn ra, xoay người ngồi xuống bên cạnh hắn. Ninh Vi Trần vừa mới đặt tay lên eo Diệp Sanh.
Vì vậy, thắt lưng của Diệp Sanh bây giờ đã dính một ít máu. Vết máu bò vào mép quần jean, để lại vết đỏ trên vòng eo vô cùng mạnh mẽ, mang đến cảm giác bị ngược đãi vô cùng ái muội. Ninh Vi Trần nhìn chằm chằm vào chỗ đó, ánh mắt đen tối và đầy d*c vọng, dường như ánh sáng trong mắt hắn có thể biến thành thực chất, hắn cong môi mỉm cười.
Diệp Sanh nói: "Đưa tay cho tôi."
Ninh Vi Trần phục hồi tinh thần: "Hả?"
Diệp Sanh nhặt quần áo lên và xé một mảnh vải dài ra khỏi đó. Cậu không phải là kẻ bi3n thái, cũng không có hứng thú đánh người hay nhìn thấy máu, sau khi trút giận xong quyết định cùng Ninh Vi Trần nói chuyện đàng hoàng.
"Được."
Ninh Vi Trần rất ngoan ngoãn đưa tay ra.
Động tác của Diệp Sanh không được coi là nhẹ nhàng, ngón tay cậu nhanh chóng và dứt khoát quấn nó quanh vết thương của Ninh Vi Trần nhiều lần để cầm máu trước.
Ninh Vi Trần cứ nhìn cậu với ý cười trong mắt, như thể nhìn thế nào cũng không đủ. Ánh sáng từ đỉnh đầu Diệp Sanh rơi xuống lông mi, sống mũi và môi của Diệp Sanh.
Diệp Sanh chú ý đến ánh mắt của Ninh Vi Trần và nói: "Kiếp trước làm thế nào mà cậu trở thành người điều hành thứ nhất?"
Ninh Vi Trần nói: "Sau khi anh không từ mà biệt nói muốn đi tìm người sáng lập Đế Quốc, ENIAC liền chủ động liên lạc với em, nó không biết thân phận con người của em, nó mời Khronos, em vốn dĩ cũng không quan tâm đ ến Đế Quốc, nhưng lúc đó em bị anh chọc giận nên đồng ý lời mời của nó."
Diệp Sanh cau mày và nhìn hắn. Không ngờ việc Ninh Vi Trần trở thành người điều hành thứ nhất, chính cậu chiếm phần lớn công lao.
Ninh Vi Trần: "Anh thật nhẫn tâm, anh yêu. Chúng ta vừa mới xác lập quan hệ, anh đã bỏ rơi em một mình ở Thành phố Giải trí Thế giới."
Diệp Sanh nói: "Có phải cậu cũng gây ra cuộc đại thanh trừng sau đó vào Năm Phá Kén không?"
Ninh Vi Trần: "Ừ."
Diệp Sanh nói: "Trăm năm trước Jeremiel là như thế nào?"
Ninh Vi Trần: "Nó gần giống như bây giờ. Sự tồn tại của Đế Quốc đã khiến một số kẻ dị giáo cấp S nghi ngờ lẫn nhau và kiểm tra và cân bằng lẫn nhau. Đôi khi em tự hỏi liệu người sáng lập Đế Quốc, khi gã thành lập Jeremiel là đang giúp đỡ những kẻ dị giáo, hay gã đang giúp đỡ nhân loại."
Diệp Sanh lẩm bẩm: "Người sáng lập..."
Ninh Vi Trần nhìn chằm chằm vào cậu và nói: "Anh ơi, muốn biết thân phận của người sáng lập thì kế hoạch của Thế giới Khải Minh phải thành công, và 【Thảm Họa】 phải được phục sinh. Bởi vì chỉ khi 【Thảm Họa】 được phục sinh, 【Hồ Điệp】 mới lấy chìa khóa ra giúp chúng ta mở cơ sở dữ liệu nguồn ENIAC."
"Xét cho cùng, sau khi 【Thảm Họa】 được hồi sinh, điều đầu tiên 【Hồ Điệp】 muốn làm là giết những người điều hành khác."
Diệp Sanh nói: "Lục Nguy tự tin đến mức có thể tự mình trực tiếp tấn công Đảo Bướm?"
Ninh Vi Trần: "Gã quả thực có thể tự tin như vậy. Sau khi sự thật về thuốc sinh học được phơi bày, tất cả các quan chấp hành cấp cao sẽ không có thời gian để chăm sóc Đảo Bướm, và Cục Phi tự nhiên sẽ phải đối mặt với phản ứng phản phệ của toàn bộ thế giới dị năng giả."
Diệp Sanh trầm mặc một lát, trong giọng nói có chút giễu cợt: "Ừm, điều Đảo Bướm lo lắng nhất đã xảy ra."
Ninh Vi Trần nói: "Vì loài bướm đỏ trên đảo Sariel ngày càng ít xuất hiện, bọn họ hẳn là đã đoán trước được kết quả này."
Ninh Vi Trần nói: "Đế Quốc không đủ năng lượng để hồi sinh Thảm Họa, vì vậy phải có người chết ở đây. U Linh Biển Chết sẽ là nghĩa trang dành cho dị năng giả cấp A."
Diệp Sanh nói: "Tôi biết."
Ninh Vi Trần nhìn cậu thật sâu: "Lúc đi vào, em nhìn thấy rất nhiều người quen."
Diệp Sanh vẻ mặt vô cảm: "Cậu thật sự quan tâm tới chuyện này."
Ninh Vi Trần cười nói: "Những người này đã chứng kiến từng giai đoạn chúng ta ở bên nhau, sao em lại không quan tâm. Từ Hoài Thành đến Học viện Quân sự số 1 đến Thành phố Giải trí Thế giới, từ Thành Phố Kỳ Lạ đến Làng cổ Dạ Khóc đến Bảo tàng Tín Ngưỡng cho đến Nhạc Viên."
Hắn nắm lấy tay Diệp Sanh, dịu dàng hôn lên đầu ngón tay cậu rồi nói: "Em vẫn nhớ đoạn video tuyên truyền chúng ta quay ở trường đại học Hoài An. Bây giờ tình yêu thầm kín của em có thành hiện thực không?"
---Editor có lời muốn nói---Dạy chồng mà chồng cứ cười z thì khác gì đánh vào bông đâu =)) dcm đầu chồng chỉ có suy nghĩ đen tối thôi