Search cũng cung cấp thông tin về dị giáo thuộc diễn đàn thứ năm này.
【 Tên phân loại: Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】
【 Tên quỷ: Chuột xám】
【 Cấp bậc: cấp D】
【 Tổng quan: Đuôi chuột trông rất giống đuôi ngựa. 】
Diệp Sanh sửng sốt một lúc.
Nghĩa là gì? Đuôi chuột trông giống đuôi ngựa.
Cậu chưa bao giờ thấy một bản tóm tắt vô nghĩa như vậy.
Cậu tạm thời không thể đưa ra kết luận, cậu ghi nhớ những lời này với vẻ mặt lạnh lùng.
Đây là dị giáo của diễn đàn thứ năm, cây bút truyện của cậu vô dụng nên Diệp Sanh không lãng phí thời gian vào xác chuột.
Kết quả là Diệp Sanh vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải một nhóm người của Kỳ Châu. Kỳ Châu cao hứng cầm cây đuốc lên kế hoạch tiêu diệt tổ kiến phía sau viện phúc lợi. Hắn ở phía trước, là người lãnh đạo. Giang Chi Chi và Quách Vũ đứng ở cuối đám đông, cau mày và tỏ ra do dự. Trước đây họ đã trò chuyện với Diệp Sanh và nhận được lời cảnh báo của Diệp Sanh. Bọn họ thực sự đang đau đầu với vấn đề đốt tổ kiến, không biết có nên làm theo đám đông hay không.
Oan gia ngõ hẹp.
"Ha, Diệp Sanh?" Kỳ Châu trừng lớn mắt khi nhìn thấy Diệp Sanh, sau cú sốc, hắn nhanh chóng mỉm cười cổ quái. Sau khi điều tra chân tướng năm đó, hắn cho rằng thanh tiến độ đã đầy, sắp hoàn thành nhiệm vụ nên trong lòng cảm thấy ưu việt.
Kỳ Châu không dám khiêu khích Diệp Sanh nên hỏi một cách đạo đức giả.
"Diệp Sanh, cậu đến nhà ăn à? Vậy cậu đến nhà ăn có điều tra ra cái gì không."
Kỳ Châu chửi rủa trong lòng, đồ ngu xuẩn này, manh mối đều ở phòng ngủ của Siyabonga, đến căn tin điều tra thì có thể biết được cái gì.
Diệp Sanh bị cái câu "anh trai" trước đó của hắn làm cho quá mức ghê tởm, cậu không thèm nói chuyện với hắn. Thấy vậy, Kỳ Châu cho rằng Diệp Sanh không phát hiện được gì, càng thêm đắc ý, tiếp tục dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Không sao, ngày đầu điều tra không phát hiện được gì là chuyện bình thường. Tôi nghĩ cậu điều tra lâu như vậy, chắc là mệt rồi, cậu trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Đôi mắt hạnh của Diệp Sanh bị nước mưa làm cho trở nên rất trong trẻo và lạnh lẽo, cậu liếc nhìn Kỳ Châu, da đầu của Kỳ Châu tê dại vô cớ và đôi chân hắn trở nên yếu ớt.
Tuy nhiên, Diệp Sanh nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và không có ý định ngăn cản Kỳ Châu đi tìm đường chết.
Diệp Sanh bước lên cầu thang. Kỳ Châu nhìn vào lưng cậu và nắm chặt tay.
Chờ khi bóng dáng của Diệp Sanh biến mất ở đầu cầu thang, Kỳ Châu thầm chửi rủa và ngay lập tức nói với người bên cạnh: "Cậu ta cứ tiếp tục khoe khoang giả ngầu đi, tôi sẽ sớm vượt qua cửa. Tôi thực sự đúng là đã quá chờ mong biểu hiện của Diệp Sanh khi cậu ta phát hiện ra chân tướng."
"Có thể nổ súng thì có ích lợi gì? Cậu ta chỉ là một cái bình hoa có sức lực không có đầu óc." Kỳ Châu bị Diệp Sanh làm mất mặt hoàn toàn, chỉ có thể lấy lại lòng tự trọng của mình bằng cách này.
Lời nói của hắn đã được một nhóm người phụ họa.
Kỳ Châu thầm tự hào.
Lúc này, từ bên cạnh truyền đến một tiếng châm chọc lạnh lùng: "Cậu thật sự coi trọng chính mình."
Kỳ Châu định mở lời mắng chửi người này không biết nói chuyện, nhưng khi quay lại và nhìn thấy đó là Theodore, hắn ngỡ ngàng.
"Hả, Theodore?" Kỳ Châu vẫn nguyện ý nể mặt với người tứ đại gia tộc.
Suy nghĩ của hắn lập tức thay đổi, hắn đưa ra một cành ô liu: "Theodore, anh có định gia nhập cùng chúng tôi đi đốt tổ kiến không?"
Hắn chỉ là dị năng giả cấp C, cùng liên thủ với mọi người đối phó dị giáo cấp B thì chắc chắn sẽ phải tiêu hao đạo cụ.
Nếu có sự giúp đỡ của Theodore, sẽ có ít rủi ro hơn rất nhiều.
Theodore châm chọc mỉa mai: "Gia nhập với mấy người cùng đi chịu chết sao?" Gã sờ sờ vết sẹo trên mặt, đôi mắt xanh thẳm âm trầm.
Kỳ Châu cảnh giác nói: "Anh có phát hiện gì mới à?"
Theodore thờ ơ nói: "Tôi không tìm thấy gì cả. Nhưng nếu Diệp Sanh không phá hủy tổ kiến vào ngày đầu tiên thì sẽ không thể động vào tổ kiến được."
Kỳ Châu sửng sốt: "Diệp Sanh? Anh quen Diệp Sanh?"
Theodore: "Ai ở Học viện Quân sự số 1 mà không biết cậu ta?" Gã đứng trên cầu thang, nhìn xuống Kỳ Châu, đôi mắt xanh đầy vẻ mỉa mai: "Cậu lại nói Diệp Sanh chỉ có sức mạnh mà không có đầu óc? Thật trùng hợp. Đánh giá trước đây của Học viện quân sự số 1 về Diệp Sanh là cậu ta chỉ có đầu óc chứ không có khả năng thực chiến. Quan điểm của cậu thực sự độc đáo."
Sau khi phương pháp phá cục của Làng cổ Dạ Khóc được đưa ra, mọi người đều bị phản ứng và ý tưởng của Diệp Sanh làm cho sốc đến mức tê dại.
Tim Kỳ Châu đập thình thịch, lẩm bẩm: "Diệp Sanh, xuất thân của Diệp Sanh là thế nào..."
Theodore: "Cậu hỏi lai lịch của cậu ta là ai? Mẹ nó toàn bộ hành trình ở đây ông đây đều phải tránh né cậu ta, tôi cũng không muốn chơi trò chơi này. Dù sao, Diệp Sanh là người mà cậu không thể đắc tội."
Theodore đến Thành phố Giải trí Thế giới để rèn luyện với Lộc Tĩnh, gã không thiếu đạo cụ hay thuốc sinh học, gã tiến vào Thế giới Khải Minh thuần tuý là để cho vui. Khi đến phó bản Thảm họa Kiến, ngay khi nhìn thấy Diệp Sanh, gã đã sợ hãi đến mức chân mềm nhũn.
Vết thương trên mặt vẫn còn nhức nhối, bây giờ gã chỉ xin đừng đắc tội Diệp Sanh trong trò chơi nữa.
Gã không muốn chơi game nữa.
Nói xong, một mình gã đi lên lầu, khiến một đám người choáng váng.
Giang Chi Chi nắm tay bạn trai, cuối cùng đứng lên, sắc mặt tái nhợt, giọng run run nói: "Kỳ Châu, Diệp Sanh đã nói với chúng tôi, trước khi phong tỏa viện phúc lợi, chúng tôi không được chọc tức lũ kiến ở đây."
Kỳ Châu không hiểu bị Theodore giễu cợt một trận, vốn là đã tức giận, bây giờ trợn mắt lên, quay đầu lại nói: "Diệp Sanh nói gì mấy người liền tin? Trò chơi sẽ sớm hoàn thành, mấy người thích đi thì đi. Theodore chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng dựa dẫm vào gia tộc, chắc chắn sẽ không bao giờ đi vào nơi nguy hiểm nhiều như tôi, mấy người tin hắn? Mấy người sợ cái gì!"
Giang Chi Chi còn muốn nói chuyện thì bị bạn trai nhéo vào cánh tay của cô. "Chi Chi..." Quách Vũ dùng ánh mắt ngăn cản cô.
Giang Chi Chi cắn môi, cúi đầu.
Kỳ Châu: "Đi đi, về chơi bùn đi, không có gan thì đừng đi theo người khác tiến vào phó bản."
Sau nửa đêm mưa dần dần tạnh, Kỳ Châu cầm đuốc chạy ra ngoài.
Giang Chi Chi và Quách Vũ đứng đó, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng quyết định không bơi trong dòng nước bùn này.
"Trở về đi, thà bị loại còn hơn đi chịu chết."
"...... Được."
Giang Chi Chi và Quách Vũ trở lại ký túc xá và thấy Diệp Sanh đang chơi với vài chiếc lông vũ đẫm máu và một viên đá xanh. Cậu ngồi ở mép giường với cuốn sách thần thoại trên đùi.
Giang Chi Chi ngây ngẩn cả người vì quyển sách 《 Tales from Silver Lands 》là khám phá đáng tự hào nhất của Kỳ Châu trong viện phúc lợi Banana. Kỳ Châu đã suy luận mọi thứ từ lời cầu cứu của Siyabonga.
—— Vậy ra Diệp Sanh đã biết hết mọi thứ từ sớm rồi sao?!
Giang Chi Chi lấy hết dũng khí tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Diệp, Diệp Sanh, anh có biết chuyện gì xảy ra trước đó ở viện phúc lợi Banana không... Có muốn tôi kể cho anh nghe không?" Đối với Giang Chi Chi, việc này như là một sự đề xuất quý giá để thể hiện giá trị của mình. Trong nhiều trường hợp, việc suy luận ra nguyên nhân của sự xuất hiện của nhóm dị giáo trong các phó bản cấp thấp và và cấp trung là đủ rồi. Nhưng Diệp Sanh không có đáp lại lời của cô, cậu bình tĩnh nói: "Giang Chi Chi, giúp tôi một việc."
Cặp đôi này nhìn nhau rồi nghiến răng đồng ý, gật đầu nói: "Được."
Diệp Sanh có thể nhìn thấy khung cảnh phía sau sân chơi của viện phúc lợi từ cửa sổ. Cậu nhìn thấy Kỳ Châu dẫn đầu một nhóm người cầm đuốc đi về phía tổ kiến, trong cơn mưa phùn, ánh lửa xua tan bóng tối, chiếu sáng khuôn mặt kiêu hãnh đắc ý và phấn khích của mọi người.
Nếu tổ kiến trong viện phúc lợi là tổ kiến thì phương pháp của Kỳ Châu là đúng.
Mấu chốt là hắn đã đánh giá sai mức độ nguy hiểm của lũ kiến ở đây.
Tổ kiến không có ở đây.
Một khi lửa bị ném xuống, Kỳ Châu chọc tức đàn kiến. Khi toàn bộ thị trấn nhỏ bị kiến bao vây, nó sẽ không còn đơn giản như một nơi nguy hiểm cấp thấp nữa.
Giang Chi Chi và bạn trai nhanh chóng bắt được bảy con chuột. Dị năng của Giang Chi Chi có khả năng gây mê, cô cố chịu đựng nỗi sợ hãi và ôm đuôi chuột trở về ký túc xá. "Diệp Sanh, chúng ta bắt chuột lại đây nhé. Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
Diệp Sanh nói: "Muốn sống thì tiếp tục tìm vải. Vải càng lớn thì càng tốt."
Giang Chi Chi và Quách Vũ lại nhìn nhau, hai mặt ngây ngốc. Mỗi lần trò chuyện với Diệp Sanh, họ luôn không hiểu ra sao.
Lúc này, góc nhìn của phòng phát sóng chính đổ dồn vào cặp đôi Giang Chi Chi và Quách Vũ. Vì vậy Diệp Sanh cũng được phép xuất hiện tại hiện trường.
Cuộc trò chuyện này khiến mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp chính đều đặt ra câu hỏi.
【 Tìm vải??? 】
【 Kỳ Châu gần như đã dọn sạch, Diệp Sanh ở đây để bắt chuột và tìm vải, hắn muốn làm gì? 】
【 Mỗi lời anh ấy nói đối với tôi đều có vẻ giả ngầu và tôi không thể hiểu được. 】
【 Cái này gọi là giả vờ đến cùng, mặc dù không tìm được manh mối gì, cũng rất hoảng sợ, nhưng vẫn phải thể hiện mình là người giỏi. 】
【 Tôi thực sự bị thuyết phục. 】. Xin ủng hộ chúng 𝐭ôi 𝐭ại { TR𝘶MT R𝗨𝒀𝗘𝑁.ⅴn }
【...Có khả năng là mấy người đã hoàn toàn không đuổi kịp suy nghĩ của Diệp Sanh. 】
【? Anh ấy có ý tưởng gì? 】
【 Ừ, chuột, kiến, Siyabonga. Anh ta đã khám phá ra manh mối quan trọng nào về Viện phúc lợi Banana? 】
【 Chưa nói ra không có nghĩa là không có phát hiện, với sự nhạy cảm của Diệp Sanh, tôi không nghĩ anh ấy sẽ không thể suy luận được chuyện gì đã xảy ra ở đây. Anh ta có thể đảo ngược sự sống và cái chết ở những nơi nguy hiểm nhất, tôi thực sự không nghĩ rằng một thảm họa kiến có thể bẫy được anh ta. 】
Hai sinh viên trường Quân sự không muốn vạch trần Diệp Sanh nên cũng không dám nói quá cụ thể.
【 Trước đây tôi cũng tin tưởng anh ấy, tôi nghĩ Diệp Sanh đang thuộc top đầu dị năng giả, nhưng những gì anh ấy đang làm bây giờ thực sự rất ảo. 】
【 Đúng đúng đúng tôi cũng cảm thấy ảo. 】
Suy nghĩ này không chỉ giới hạn ở những người trong phòng phát sóng trực tiếp. Giang Chi Chi và Quách Vũ cũng cảm thấy quá ảo.
Như mộng du, họ nghe theo lời của Diệp Sanh và bắt đầu tìm kiếm quần áo, ga trải giường và chăn ga gối đệm được bảo quản tốt trong các ký túc xá khác nhau.
Nhưng nhiều thứ đã bị chuột nhai nát. Họ lần lượt nhặt từng mảnh vải mang về ký túc xá, Giang Chi Chi tìm thấy một số đồ may vá trên giường hộ lý, thế là cô khéo léo ngồi xổm xuống đất bắt đầu ghép các mảnh vải lại với nhau.
Quách Vũ ở một bên nhìn, ngập ngừng nói: "Diệp Sanh, rốt cuộc anh muốn chúng ta làm cái gì vậy?"
Diệp Sanh không phải là người thích giải thích với người khác, cậu nói: "Mảnh đất này sắp bị kiến bao phủ, chúng ta nhất định phải lên trời."
Quách Vũ: "Hả?"
"Ahhh!" Giọng nói kinh ngạc của hắn vang lên cùng với tiếng kêu thảm thiết của Kỳ Châu ở tầng dưới!
Kỳ Châu là người đầu tiên hét lên, sau đó một nhóm người cùng nhau hét lên.
Những tiếng hét xuyên qua màn đêm, hoảng sợ, thê lương và tuyệt vọng.
"Con kiến!"
"Anh Kỳ! Tại sao sau khi chúng ta đốt tổ kiến, kiến càng ngày càng nhiều!"
"Nhiều kiến quá! Ahhhh! Chạy đi!"
"Nhìn mặt đất! Mặt đất, mặt đất, mặt đất... mặt đất đang chuyển động!"
"Có thứ gì đó đang chảy ra!"
"Chạy!"
Cuối cùng, tiếng la hét hoảng loạn biến thành tiếng gầm đau đớn.
Quách Vũ vội vàng đi tới bên cửa sổ, sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ mà cả đời hắn sẽ không bao giờ quên.
—— Mặt đất đang rung chuyển!
Đất đen dâng lên và chìm xuống như những đợt sóng. Tòa nhà ký túc xá cũng rung chuyển theo sự dâng trào của mặt đất,
Quách Vũ liều mạng dụi mắt, rất nhanh liền thấy rõ thứ đang dâng trào không phải mặt đất, mà là một thủy triều kiến
Khi Kỳ Châu dùng lửa đốt chết hàng trăm con kiến trong tổ kiến, toàn bộ đàn kiến đều cảm thấy đau đớn vì bị lửa thiêu rụi. Chúng nó bò từ bên ngoài bức tường cao của viện phúc lợi, thông qua lớp đất mềm bò lại đây. Trải qua một trăm năm sinh sản, trong thị trấn nhỏ này đã có vô số con kiến sống dưới lòng đất.
Bây giờ những con kiến này đã trồi lên khỏi mặt đất để trả thù.
Mặt đất đã trở thành một tấm thảm, dưới bước đi của đàn kiến, mặt đất phồng lên và chìm xuống, giống như một tấm thảm bay bất thường trước gió. Kiến đi qua giống như châu chấu, gặm nhấm xích đu, gặm nhấm cây cối, gặm nhấm móng nhà, gặm nhấm tường nhà và gặm cả con người.
Kỳ Châu là người đầu tiên lao tới phía trước, sắc mặt tái nhợt, hét lên và chạy về phía khu ký túc xá như điên.
"Cứu tôi!!"
"Cứu tôi!!"
Dưới chân hắn là một mảng "đất đen" do kiến tạo thành, Kỳ Châu dùng đạo cụ quý giá nhất của mình để tránh sự vây hãm của đàn kiến và tè ra quần bước lên cầu thang của khu ký túc xá. Nhưng những người đứng sau hắn lại không may mắn như vậy.
Rất nhiều người đã bị thủy triều nuốt chửng, trong nháy mắt không còn một mảnh da nào.
Tòa nhà ký túc xá cũng dần sụp đổ trước sự tấn công của lũ kiến.
Trước khi Kỳ Châu chạy lên lầu, hắn nhìn lại cảnh tượng này và cảm thấy như mình đang mơ.
Đây là gì?
Đây giống như một bức tranh sơn dầu lố bịch! Mặt đất rung chuyển, các tòa nhà sụp đổ, đàn kiến tạo thành vũng lầy đen kịt và con người đang vật lộn trong đau đớn.
Người chơi nên biết ơn vì lũ kiến hiện tại không phải là dị giáo cấp A+ khi mới bắt đầu thảm họa, một số người may mắn hơn, tìm được đường sống trong chỗ chết và trở về tòa nhà ký túc xá. Hơn chục người liều mạng chạy lên tòa nhà cao tầng.
Ở tầng cao nhất của ký túc xá, Quách Vũ đang ở bên cửa sổ, chứng kiến mọi chuyện, đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Sanh với ánh mắt vô cùng sợ hãi, run rẩy nói: "Diệp Sanh..."
Diệp Sanh nói, đừng dễ dàng chọc tức kiến.
Diệp Sanh nói, trong Viện phúc lợi Banana, nếu mấy người lựa chọn xuống tay với kiến, như vậy sớm hay muộn cũng sẽ lưu lạc đến mức giết người.
Vậy là hậu quả của việc trêu chọc kiến sao?
Nếu không thể kiểm soát được Thảm họa kiến, thì cách duy nhất để sống sót của bọn họ là giết nhau cho đến khi chỉ còn lại hai người và trò chơi tự động kết thúc. Nhưng nếu họ giết nhau thì chỉ có Kỳ Châu hoặc Theodore sống sót.
Quách Vũ sợ đến mức không nói được hoàn toàn.
Diệp Sanh khép lại quyển 《 Tales from Silver Lands 》. Cậu bước tới, cúi xuống và chọn một mảnh vải lớn.
Sau đó, cậu nhặt cây kim và sợi chỉ trên mặt đất rồi khâu đuôi của bốn con chuột vào bốn góc tấm vải.
"Diệp Sanh, anh đang làm gì vậy?" Giang Chi Chi run rẩy nói, trong mắt ứa nước mắt.
Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Hiện tại bầu trời là nơi an toàn nhất, bay càng cao càng tốt."
Dị năng giả có thể bay về cơ bản đều là từ cấp A trở lên. Không ai trong Viện phúc lợi Banana có khả năng như vậy.
Diệp Sanh có thể giết hết kiến, nhưng điều này chắc chắn sẽ vạch trần cậu.
Cậu thích chọn cách giải quyết mọi thứ bằng cách sử dụng cách chơi trong phó bản.
Giang Chi Chi không thể tin được, bối rối nói: "Bay? Nhưng làm sao chúng ta có thể bay? Chẳng lẽ anh muốn dùng mảnh vải này dẫn chúng ta bay đi?"
Quách Vũ cũng đi tới, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Đúng vậy, dùng vải để đưa người nghe giống như chuyện cổ tích Ngàn lẻ một đêm ấy chứ..."
Giọng của Diệp Sanh lạnh như nước, bình tĩnh nói: "Đây là Ngàn lẻ một đêm."
Giang Chi Chi và Quách Vũ sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu.
Diệp Sanh lặp lại: "Đây là Ngàn lẻ một đêm."
《 Tales from Silver Lands 》là《 Nghìn Lẻ Một Đêm 》 của Mỹ Latinh.
Trong căn tin, sau khi dùng Search để nhìn tổng quan về con chuột, cậu nghĩ ngay đến cuốn sách thần thoại đầy rẫy phù thủy, phép thuật, phiêu lưu và ma quái này.
Cuốn sách duy nhất Siyabonga đọc khi còn nhỏ.
Siyabonga thậm chí không thể hiểu được tiếng Anh trên đó và chỉ có thể dựa vào hình ảnh minh họa để hiểu sự thật của câu chuyện. "Đuôi chuột giống như đuôi ngựa" là mở đầu cho câu chuyện thần thoại Honduras đầu tiên 《 Ba Cái Đuôi 》trong 《 Tales from Silver Lands 》.
Dù là "Chiếc gương Parokaka", viên đá xanh hay những chiếc lông dài, chúng đều là những truyền thuyết bản địa của lục địa này, mang màu sắc thần thoại hoang đường và ly kỳ của người da đỏ nguyên thủy.
Diệp Sanh đã cảm thấy thật ma huyễn ngay từ khi bước vào đây.
Phép thuật của cái đuôi chuột, phép thuật của đứa trẻ biến mất.
Trong ký ức của Marian, mọi thứ đều ma huyễn. Trẻ con treo trên cây chuối, mẹ chết vì bệnh sốt vàng da, cha bị kiến kéo đi. Bà nội bị lưỡi quấn quanh cổ, bà bầu sinh con trong rừng, thai nhi chết vì muỗi độc khi mới sinh ra. Dưới chân dãy Andes, khắp nơi đều có những cảnh tượng kỳ quái như vậy.
Vì sao chủ nghĩa hiện thực huyền ảo lại ra đời ở châu Mỹ Latinh —— bởi vì 5 thế kỷ đau khổ và đẫm máu tươi, mỗi nếp gấp huyền ảo trong tiểu thuyết đều là hiện thực sống động của vùng đất này.
Đây là lịch sử máu của họ.
Ngay cả sau cái chết của Siyabonga, ý thức của cậu bé vẫn ảnh hưởng đến tất cả loài chuột và cách trả thù của chúng là khiến con người mọc "đuôi".
Vậy là Diệp Sanh đã đoán được.
Có lẽ, ở Viện phúc lợi Banana, phép thuật có thể được thực hiện đến cùng——
Với sự giúp đỡ của ý thức Siyabonga, cậu đưa họ bay ra ngoài.
Sau khi Diệp Sanh cố định con chuột vào bốn góc của tấm vải trắng, cậu lần lượt đút bốn miếng đá xanh vào miệng con chuột.
Giang Chi Chi hỏi: "Đây là cái gì?" Diệp Sanh nói: "Viên đá ma thuật của mụ phù thủy trong rừng Uruguay."
Quách Vũ nói lắp: "Viên đá ma thuật của phù thủy?! Đây không phải chỉ là một viên đá bình thường thôi sao?"
Diệp Sanh: "Siyabonga nghĩ thế là đủ rồi. Viên đá ma thuật này có thể giúp bất kỳ loài động vật nào bay trên bầu trời."
Những con chuột tượng trưng cho ý thức của Siyabonga, nếu Siyabonga nhận biết được viên đá này, cậu ta chắc chắn sẽ làm cho những con chuột này bay lên.
"Lên đi." Diệp Sanh cũng không giải thích quá nhiều với bọn họ nữa.
Cậu nhặt một con chuột dưới đất lên, nhặt một chiếc lông vũ và giẫm lên tấm vải.
Quách Vũ và Giang Chi Chi lại nhìn nhau, sợ hãi bước tới. Những con chuột bất tỉnh từ từ tỉnh lại, miệng bị Diệp Sanh khâu lại nên không thể phun đá xanh ra.
Ý thức của "Siyobanga" thực sự tồn tại sau khi cậu phát hiện ra "viên đá ma thuật của phù thủy" này. Trên người lũ chuột bắt đầu xuất hiện một tia sáng xanh yếu ớt, chúng kêu gào, giãy giụa rồi bỏ chạy nhưng vẫn không tự chủ được bắt đầu bay lên.
Con chuột đã bay!
Đuôi của chúng bị buộc vào một tấm vải trắng nên tấm vải bay lên!
Bọn họ bay lên!!
Giang Chi Chi nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi đến mức quỳ xuống tấm vải.
Bốn con chuột dùng đuôi kéo mảnh vải khổng lồ, cuốn theo cả ba người, bay ra khỏi cửa sổ và lao vào bầu trời rộng lớn.
"Diệp Sanh?"
Kỳ Châu thở hổn hển bước vào phòng và đối mặt trực tiếp với cảnh tượng này.
Đồng tử của hắn giãn ra và hắn bị sốc đến mức không thể nói được.
Lũ kiến gần như đã cắn sạch tường nhà, tòa nhà đang đổ nát và sẽ sớm bị nhấn chìm trong thủy triều kiến.
Diệp Sanh không hề có ý định ở lại đây ngây ngốc cùng hai người này, mục tiêu của cậu là con kiến chúa bên ngoài viện phúc lợi. Bức tường của viện phúc lợi được ENIAC làm thành kết giới và cậu cần sức mạnh của chuột để đưa cậu ra ngoài.
Chiếc lông vũ trên tay cậu cũng là của "Ngàn lẻ một đêm", một chiếc lông vũ có thể điều khiển phương hướng và đưa con người bay lên.
Diệp Sanh buộc đuôi chuột vào lông và thắt nút. Lúc này Giang Chi Chi coi cậu như thần, vừa định bày tỏ lòng biết ơn và nói: "Diệp Sanh..."
Diệp Sanh ngắt lời cô và nói: "Kỳ Châu và những người khác sẽ sớm bay ra ngoài theo cùng một cách, hai người có thể không sống sót đến cuối cùng."
Diệp Sanh không có ý định tham gia vào cuộc chiến giữa những người chơi.
Cậu sẽ đi tìm kiến chúa và tiêu diệt tổ kiến, dựa vào số lượng kiến cậu giết được thì cậu phải là một trong những người chơi chiến thắng.
Diệp Sanh hạ giọng: "Trò chơi Khải Minh chắc chắn sẽ ấn định thời gian cho phó bản." ENIAC không thể để người chơi ở lại trong phó bản. Diệp Sanh: "Tốt nhất hai người nên trốn đến cuối trò chơi."
Cặp đôi này chắc chắn không phải đối thủ của Theodore và Kỳ Châu. Chỉ cần bọn họ nghĩ đến chiến thắng, nhất định bọn họ sẽ chết.
Diệp Sanh nói đến đây thì ngừng và bắt đầu thắt nút lông vũ.
Quách Vũ tuy sợ hãi nhưng vẫn nói: "Anh đi đâu vậy?"
Diệp Sanh: "Tìm tổ kiến thật sự."
Quách Vũ sửng sốt nói: "Tổ kiến? Viện phúc lợi Banana không phải là nơi sinh ra của loài kiến sao? Kỳ Châu đã phá tổ kiến rồi."
Giang Chi Chi mờ mịt, tỏ vẻ bối rối và lẩm bẩm: "Đúng vậy, con kiến không phải được sinh ra sau cái chết của Siyabonga sao?"
Lông mi của Diệp Sanh hạ xuống, đôi mắt hạnh của cậu sâu thẳm và lạnh lùng, cậu nói không chút cảm xúc: "Không, chúng được sinh ra khi tàu của Columbus đến."
Diệp Sanh cũng không muốn giải thích quá nhiều với những người này, cậu tóm lấy đuôi con chuột, dùng lông chim điều chỉnh phương hướng, nương theo một cơn gió mạnh, cậu dùng đôi chân dài nhảy lên tường.
Lúc này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng có phản ứng.
【 Nó thực sự đã bay...】
【 Câu chuyện Ngàn lẻ một đêm...】
【 Chúng ta đã nói rằng những gì Diệp Sanh làm là ảo, nhưng mọi thứ ở đây đều kỳ diệu... Đúng vậy, kỳ diệu. 】
Có người cuối cùng cũng bị lời nói cuối cùng của Diệp Sanh đánh thức, nhận ra mình đang ở đâu, ngơ ngác nói.
【 Hiện thực huyền ảo...】
Họ không nói nên lời.
Chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.
Về chủ nghĩa hiện thực huyền ảo ở Mỹ Latinh.
Sau khi lũ kiến ăn thịt con người, dòng máu chảy trong cơ thể đen ngòm của chúng càng trở nên sáng hơn và chúng cứ cuồn cuộn dưới cơn mưa to giàn giụa. Hết vệt máu đỏ này đến vệt máu đỏ khác xuất hiện trong thủy triều, giống như những mạch máu co giật và sưng tấy của vùng đất đen này.
Kỳ lạ và thực tế.
Khi Diệp Sanh nói "Đây là Ngàn lẻ một đêm.", khi tấm vải trắng bay ra khỏi cửa sổ, và khi thủy triều kiến tràn xuống đất, da đầu của khán giả tê dại và nổi da gà khắp người.
Những hành động chói sáng của Mười Sao Khải Minh đã thu hút một số người chơi hàng đầu đến phòng phát sóng trực tiếp 【 Thảm họa Kiến】.
Cuối cùng, một dị năng giả cấp A gõ một dòng chữ trong phòng phát sóng trực tiếp im lặng.
【 Tôi nghĩ đến cuốn sách 《 Las Venas Abiertas de América Latina. *》】
*Tên tiếng Anh là Open Veins of Latin America, tạm dịch Châu Mỹ, Những Mạch Máu Mở Ra.
Sau đó, một dị năng giả cấp A khác lên tiếng.
【 Nếu cậu nói về lịch sử của Châu Mỹ Latinh và chủ nghĩa hiện thực huyền ảo, không có gì đáng ngạc nhiên khi truyện giả tưởng tồn tại. Tuy nhiên, nếu liên quan đến năm thế kỷ lịch sử, làm sao loài kiến ở vùng đất này có thể là dị giáo cấp B, và "Thảm họa Kiến" làm sao có thể là phó bản cấp B. 】
---Tác giả có lời muốn nói---
Colombia ban đầu có nghĩa là "đất nước của Columbus".
Viên đá xanh đến từ "Bà phù thủy già đói khát" trong 《 Tales from Silver Lands》, và những chiếc lông vũ là từ 《奇妙的绳结》- "Nút thắt tuyệt vời".
Tôi sẽ sớm viết về thời thơ ấu của Sanh Sanh!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT