"Nếu dự định xử lý 【Thảm họa kiến】 một cách triệt để, cậu có thể tìm ra từ lịch sử thuộc địa của Châu Mỹ Latinh điều gì đã mang lại cho chúng giá trị thần quái mạnh mẽ như vậy. Nhưng hiện tại, nó chỉ là một nơi nguy hiểm cấp B, nên nó không phức tạp đến thế đâu. Chỉ cần tìm kiến chúa và giết nó thôi."
Kể từ khi thảm họa bắt đầu, đàn kiến đã cố gắng lây lan và bị tiêu diệt bởi những quan chấp hành từ nhiều nơi khác nhau. Gia tộc kiến này không bao giờ có thể lan ra ngoài nữa.
Chúng nó cắm rễ ở Colombia nơi chúng nó sinh trưởng.
Nó đã không xuất hiện trong mắt thế giới trong một trăm năm.
Demeter hỏi: "Cậu có muốn tôi đi cùng cậu đến viện phúc lợi ở Colombia không?"
Diệp Sanh: "Không cần."
Demeter gật đầu: "Được."
Cô nói thêm: "Nếu cậu đi mà không hiểu gì thì có thể liên hệ trực tiếp với tôi."
Diệp Sanh vốn là muốn hỏi xem cô có biết người cầm quyền của Đảo Bướm đã đi ra hay không. Nhưng từ giọng điệu của cô, cậu cảm thấy Trần Xuyên Huệ hình như không biết chân tướng. Demeter có lẽ là người ít quan tâm nhất đến xu hướng chính trị của Đảo Bướm trong số tất cả các quan chấp hành cấp S. Quan chấp hành thứ bảy tiếp xúc với thiên nhiên rất chậm hiểu đối với bản chất con người.
Diệp Sanh không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Được, cảm ơn." rồi cúp điện thoại.
Diệp Sanh vừa cúp máy ở đây xong.
Turing lập tức gọi điện cho Demeter và hỏi: "Xuyên Huệ, Diệp Sanh đã nói gì với cô?"
Demeter kiễng chân lên, từ trên tủ sách lấy xuống một hai cuốn sách, thành thật nói: "Không có gì, chỉ là hỏi tôi về thảm họa kiến."
Turing cau mày nói: "Cô có biết nguyên nhân vì sao cậu ta đi Colombia không?"
Demeter lắc đầu: "Tôi không biết, cậu ấy không nói cho tôi."
Turing biết mình không có được tin tức gì, cũng không lo lắng nữa, gật đầu nói: "Hiện tại cô vẫn còn ở Học viện Quân sự số 1 sao?"
Demeter: "À, tôi đang ở ký túc xá cũ của tôi. Sau đó tôi sẽ lập tức đến Thành phố Giải trí Thế giới."
Turing: "Được, tôi ở chỗ này chờ cô."
Cô lấy cuốn sách xuống và đặt nó sang một bên.
Học viện Quân sự số 1 thường có ký túc xá hai người hoặc bốn người, nhưng Demeter sống một mình. Không phải vì cô đặc biệt mà vì cô rất cô đơn và ban đầu không có bạn bè ở trường Quân sự nên không ai muốn làm bạn cùng phòng với cô. Lần này trở lại trường học, cô thực sự muốn gặp hiệu trưởng Thiên Dụ, bởi vì người cố vấn lúc trước của Cố Ngộ chính là hiệu trưởng Thiên Dụ.
Về cơ bản, người cố vấn của tất cả các quan chấp hành cấp S là Hiệu trưởng Thiên Dụ. Ví dụ như Lạc Hằng và Lạc Hưng Ngôn được hiệu trưởng Thiên Dụ phụ trách mang ra ngoài.
Hiệu trưởng Thiên Dụ cũng biết về việc lưu trữ【Nhạc Viên】. Vì vậy, ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, ông đã biết cô ấy đến đây để hỏi điều gì.
Mặt mày của hiệu trưởng Thiên Dụ ôn hòa, mỉm cười nói: "Xuyên Huệ, em đã tra ra nguyên nhân cái chết của Cố Ngộ ở Nhạc Viên sao?"
Khi Demeter nghe thấy hiệu trưởng nhắc đến Cố Ngộ, cô ấy không hiểu sao lại ngây ngốc trong phút chốc. Cố Ngộ...
"Xuyên Huệ? Xuyên Huệ?"
Tiếng gọi của hiệu trưởng nhanh chóng khiến cô tỉnh táo lại.
"Vâng." Demeter ôm Black và lơ đãng gật đầu.
Đó là một cảm giác thật kỳ lạ. Lần đầu tiên nghe tin anh qua đời, cô không buồn lắm. Sau này khi cô nói về cái tên đó với những người khác, cô mới nhận ra rằng thì ra người đó đã không còn ở đó nữa.
Cái chết luôn là điều đến sau.
Khi Demeter biết Cố Ngộ đã chết, ban đầu cô ấy không có phản ứng gì nhiều, bởi vì lúc đó cô ấy vẫn đang làm nhiệm vụ, hơi thở đẫm máu và thối nát của 【Cõi Trời】 quanh quẩn quanh cô ấy, khiến nó trở nên bẩn thỉu và cay nồng. Xác thối tích tụ trong các kẽ đá sâu, chuyển sang màu đen và có mùi hôi. Cô đã giết được Điểu Táng nên có thể trực tiếp rời đi. Nhưng không hiểu vì sao, nỗi buồn bất chợt khiến cô chọn cách dừng lại. Cô cúi xuống, trong sa mạc hoang vắng, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào những tảng đá im lặng của đài thiên táng, nhìn cây xanh ùa ra, như thể cô nhìn thấy cây xanh mọc lên trong băng tuyết ở Vancouver.
Hiệu trưởng Thiên Dụ nói: "Các quan chấp hành cấp S là những người bước đi trên ranh giới giữa sự sống và cái chết. Tôi nghĩ Cố Ngộ là người may mắn. Ít nhất những tiếc nuối của cậu ấy đã được hoàn thành trước khi chết."
"Xuyên Huệ, em có muốn đến ký túc xá của cậu ấy xem một chút không? Tôi đưa chìa khóa cho em."
Demeter mờ mịt: "Em đi sao?"
Thiên Dụ mỉm cười gật đầu: "Ừ, em đi đi."
Mở cửa phòng ngủ của Cố Ngộ. Demeter ôm Black trong tay và bước vào một cách vô cảm. Cô nhìn quanh và thấy phòng của Cố Ngộ rất đơn giản, nhìn không giống ký túc xá mà giống nơi ở tạm thời của anh hơn. Lữ Khách vốn có định mệnh lang thang nên anh không bao giờ có khái niệm "nhà".
Bàn làm việc của anh bừa bộn, Demeter đi tới và nhìn thấy trên đó một bức tranh rất đơn giản.
Đam Mỹ HàiĐịa điểm là một lớp học, và nhân vật chính là cô ấy. Cô một mình ngồi trong góc lớp ngơ ngác nhìn cây cối ngoài cửa sổ.
Nhấc bức tranh này lên và có một bản phác thảo bên dưới.
Đó là bức phác thảo của Cố Ngộ khi họ cùng nhau lên tàu đến vườn thực vật. Trong bản phác thảo chỉ có một vài nét bút phác thảo, mô tả đại khái nội thất bên trong thùng xe, cửa sổ và vùng hoang dã đang chạy nhanh. Nét vẽ bằng bút chì màu xám rất nhạt khiến hình ảnh của cô mờ đi trong đêm. Cầm bức phác họa bằng bút chì này lên, cô như quay về ngày xưa khi đường sắt mới được thông xe, lúc đó giao thông còn rất kém phát triển, một khi chia tay ở nhà ga thì đồng nghĩa với lời chia tay mãi mãi.
Bản phác thảo này đã được ghim vào một tấm bưu thiếp.
Demeter lật qua mặt sau và nhìn thấy một bài thơ được in trên tấm bưu thiếp.
【 Đêm nay giọng anh là chuyến tàu dừng, tên em là biên giới dài của nước Nga. 】
Hóa ra tiếng còi tàu đã thổi và gầm rú trên đường ray vào ban đêm. Có người thầm gọi tên cô trong lòng.
Nhưng cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ và cô không thể nghe thấy.
*
【 Kính gửi quý hành khách, chuyến tàu 1444 từ Hoài Thành đến Âm Sơn sắp phải kiểm vé. Hành khách đi tàu 1444 vui lòng đóng gói hành lý và chuẩn bị làm thủ tục tại cổng soát vé. 】
Khi Diệp Vẫn đến Hoài Thành, cô không nói với Cục Phi tự nhiên địa phương, vì vậy nhóm người Trình Tắc ở Hoài Thành không biết rằng người cầm quyền đã đến.
Cô ẩn mình vào đám đông, xếp hàng, quẹt thẻ căn cước, vào ga rồi lên xe. Chuyến tàu này đi qua không nhiều thành phố và có rất ít người ở ga xuất phát.
Không có ai cạnh chỗ ngồi của cô. Tư thế ngồi của Diệp Vẫn rất chuẩn, lưng thẳng như một đường thẳng, mái tóc dài như rong biển xõa xuống, đang thản nhiên lật lật những tờ báo đặt trên bàn để hành khách giết thời gian trên tàu.
Mỗi hành động của cô đều có sự lạnh lùng và khó gần của một người đã nắm giữ quyền lực trong một thời gian dài.
Khi người phục vụ đến gần, anh thậm chí còn không dám làm phiền cô.
Quá khứ của Hoài Thành bị che phủ trong bóng tối của một vụ án giết người hàng loạt khác, họ bị mất mắt, mất lưỡi, mất chân và bị điếc, kẻ sát nhân dường như đang thường xuyên hiến tế có quy luật và thực thi công lý tự cho mình là đúng.
Diệp Vẫn lật xong tờ báo. Cô nghĩ rằng chắc hẳn Cố Sự Đại Vương cũng ghét Đảo Bướm không kém gì người điều hành thứ năm.
Người điều hành cấp S chắc chắn đã biết sự thật năm đó.
Biết Đảo Bướm cũ không tự lượng sức mình như thế nào, kiêu ngạo và thiếu hiểu biết đến mức nào, bọn họ đã dám đánh cắp Thoi Vận Mệnh từ nơi khởi nguyên.
Cố Sự Đại Vương đánh giá thiện ác cực đoan như vậy, làm sao gã có thể không ghét Đảo Bướm?
Diệp Vẫn không phải là người cố chấp, nhìn lại, cô đương nhiên biết toàn bộ 《 Công ước Đảo Bướm 》chỉ là ảo tưởng của con người, mỗi chữ chất thành đống như phần mộ của con người. Nhưng hiện tại hối hận cũng không có tác dụng gì.
Trên thực tế, khi còn nhỏ cô ấy đã nói "Thật xin lỗi" rất nhiều lần.
"Thật xin lỗi, anh trai, lẽ ra em không nên theo anh đến đây!"
"Thật xin lỗi, anh trai, không phải em đánh thức anh!"
"Thật xin lỗi, em không làm phiền anh nữa. Tạm biệt anh trai!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi......"
"Thật xin lỗi......"
Cho dù không phải tự mình làm, cô cũng sẽ ngây ngốc nhận lỗi và đỏ mặt xin lỗi. Cô ấy luôn tránh mắc sai lầm. Để rồi sau khi phạm sai lầm, cô phải vắt óc và can đảm để bù đắp. Cô ước mình có thể nói cho cả thế giới biết sự tiếc nuối và cấp bách của mình.
Sau này, trải qua bao nhiêu chuyện, cô mới chán "hối hận".
Bởi vì cô phát hiện ra rằng hoạt động của xã hội này không chỉ bao gồm "đúng" hay "sai".
Cũng giống như câu đố về đoàn tàu nổi tiếng, nếu bạn đi theo đường ray bình thường thì sẽ gi ết chết 5 người, nếu đi chệch khỏi đường ray thì chỉ g iết chết một người.
Làm thế nào để lựa chọn? Ở Trung Quốc có câu nói rằng: "Biết sai thì sửa, còn việc thiện nào hơn.". Tuy nhiên, sai lầm này không thể thay đổi được.
Lục Nguy đột nhập vào khu vực cấm và đánh cắp một phần ba sợi tơ sinh mệnh.
Con Thoi đã bị con người vận hành hàng trăm năm, dù có tổ hợp lại một lần nữa cũng không thể tiếp tục tham gia vào việc chữa lành khởi nguyên.
Hơn nữa, Lục Nguy đã trở thành một kẻ dị giáo cấp S. Con người có thể làm gì để lấy lại sợi tơ sinh mệnh từ anh ta?
Những gì đã từng sai, hiện tại cũng chỉ có thể là đúng.
Khi tàu đang tăng tốc, một con bướm đậu trên cửa sổ cạnh cô. Diệp Vẫn đặt tờ báo trong tay xuống, nghiêng đầu, dùng con ngươi xám xịt nhìn nó. Tuổi thơ của cô trôi qua giữa biển bướm đỏ rực nhưng suốt 80 năm sống trên Đảo Lữ, đã lâu rồi cô không nhìn thấy bướm.
Con bướm gập cánh và đáp xuống cửa sổ xe. Xe lửa chạy nhanh như vậy, cũng không thể làm nó lắc lư rớt xuống.
Ngón tay Diệp Vẫn nhẹ nhàng chạm vào cửa kính. Ánh mắt nhợt nhạt và u ám của cô chạm vào hai con mắt kép của con bướm, trong hàng trăm con mắt đơn của con bướm, cô nhìn thấy một mảnh màu trắng tinh khiết.
Tinh khiết và trắng thuần.
Diệp Vẫn thấp giọng nói: "Tới đây, tôi đã giết em trai ông." Ngón tay cô gõ nhẹ lên cửa kính.
Trong phút chốc, con bướm ngoài cửa sổ vỡ thành bột, gió cuốn ra một con đường dài đầy bột sao.
Dị năng giả mạnh nhất nhân loại và là người cầm quyền tối cao trên Đảo Bướm.
Logic chi phối "sự sáng tạo" cho phép con người chết trong tích tắc.
*
Diệp Sanh không ngờ rằng cậu vừa quay lại Thành phố Giải trí Thế giới để gặp ông già một lần, rồi lại chuẩn bị rời khỏi đây. Hiện tại nơi cậu quen thuộc nhất không phải Fensalir, mà là sương mù cảng Frigga, cậu từ nơi này tới, lại từ nơi này đi.
Các tuyến đường vận chuyển của cảng Frigga mở ra toàn thế giới và cậu đã mua vé đến cảng Cartagena, Colombia.
Diệp Sanh cảm thấy Ninh Vi Trần sẽ không đuổi theo bởi vì thảm họa kiến chỉ là nơi nguy hiểm cấp B và cậu có thể giải quyết nó nhiều nhất trong hai ngày. Con tàu hướng về vùng biển Caribe xanh biếc bao la, và cậu là hành khách duy nhất trên tàu.
【Thế giới Khải Minh】 đã mở cửa được một thời gian.
Trong bầu không khí giải trí đến chết người, văn hóa phát sóng trực tiếp, làn đạn đang phát triển rất nhanh.
ENIAC muốn có năng lượng. Đó là nguồn năng lượng khổng lồ dùng một lần có thể hồi sinh hoàn toàn 【Thảm họa】 nên cảm xúc của khán giả cũng rất quan trọng.
Vì vậy, ở giai đoạn sau của trò chơi, chỉ cần buổi phát sóng trực tiếp của người chơi nổi tiếng vượt trội thì sẽ được thưởng thêm điểm.
Nhiều người đã lựa chọn mở làn đạn để giao lưu, trò chuyện với khán giả.
Trong quảng trường phát sóng trực tiếp, một dòng văn bản chảy trên màn hình lớn.
【 Thành phố giải trí thế giới, vòng tuyển chọn cấp B thứ sáu, phó bản của 《 Thảm họa Kiến 》sắp mở ra. Hai người sẽ được chọn từ phó bản 《 Thảm họa Kiến 》để tiến lên phó bản cấp A. 】
Phòng phát sóng trực tiếp chính tràn ngập tiếng reo hò.
【 Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, woohoo, mau tới đây! 】
【 Phó bản cấp B! Phó bản cấp B! 《 Thảm họa Kiến 》! 《 Thảm họa Kiến 》! 】
【 Phó bản này có tên là《 Thảm họa Kiến 》. Những kẻ dị giáo tối cao trong phó bản cấp B thường là cấp B, hehe, tôi bắt đầu mong chờ rồi. 】
【 Địa điểm là ở Colombia, Nam Mỹ, hình như là viện phúc lợi? 】
【 Viện phúc lợi? Wow, một địa điểm kinh điển. 】
【 Tôi không biết ai sẽ tham gia, nhưng tôi hy vọng nó sẽ được nhiều người biết đến, cùng chúng ta cổ vũ. 】
【 Đợi đã, tôi nhìn thấy một khuôn mặt, Theodore? 】
【 Theodore??? 】
(【 Mẹ kiếp, thật sự là Theodore! Hahaha, thật thú vị, lại là Học viện Quân sự số 1, lại là tứ đại gia tộc, hai cái buff to ha ha ha ha ha. 】【 Hồi trước không phải có một bảng xếp hạng sao, luận theo trình độ coi thường người khác, học sinh Học viện Quân sự số 1 >> quan chấp hành > ba công hội lớn. Huống chi là lớp A rồi lại thêm tứ đại gia tộc đâu, vốn dĩ Theodore đã có kiêu ngạo tư bản. Ai, chỉ có Lộc Tĩnh vợ tôi, sẽ không coi thường người khác giống như bọn họ. Vẫn là Lộc Tĩnh đáng yêu. 】【 Tôi nghe nói Học viện Quân sự số 1 có cái bảng tích phân, quyết định hướng đi của mỗi học sinh khi tốt nghiệp. Bên người mỗi học sinh Học viện Quân sự số 1, đều sẽ có một con đom đóm mà chúng ta không thể nhìn thấy. Đom đóm có thể căn cứ vào biểu hiện rèn luyện của học sinh mà cho điểm, sau đó tiến hành xếp hạng. Cho nên một ít học sinhHọc viện Quân sự số 1, vì kiếm điểm cũng sẽ tham gia Thế Giới Khải Minh. Bởi vì Thế Giới Khải Minh thật sự là quá tiện lợi, có thể trực tiếp giúp bọn hắn tìm nơi nguy hiểm. 】【 Hả? Không phải Cục Phi Tự Nhiên nghiêm cấm học sinh Học viện Quân sự số 1 tới Thành phố Giải trí Thế giới sao. Thật không hiểu được, Tổng cục ghét bỏ Thành phố Giải trí Thế giới như vậy, tại sao không chặn nó đi. 】【 Haha, cái này cậu không hiểu đúng không. Quan chấp hành cấp A cũng có d*c vọng của mình, bản chất con người, sắc dục. Nói không chừng, rất nhiều kim chủ sau lưng những câu lạc bộ chính là bọn họ. Tôi đã sớm nhìn thấu. 】【............ Lầu trên có phải cảm thấy cái gì mình cũng biết hay không? 】【 Tôi nói sai à? Ý của cậu là gì? Cậu dám nói chấp hành quan cấp A không ăn chơi? Địa vị càng cao, chơi càng hăng. 】【 Cậu đừng chọc tôi cười, thật sự muốn mắng cậu, phàm là người biết quy tắc của Đảo Bướm thì sẽ không mở miệng nói những câu nói ngu xuẩn như vậy. Tuy nhiên bỏ đi, ngu xuẩn như cậu thì có khả năng ngay cả Đảo Bướm cũng không biết. 】【 Đảo Bướm là cái gì? 】【...... Đệt, tôi gõ một đoạn dài phía trên như vậy thật là lãng phí thời gian. 】【 Được rồi được rồi đừng cãi nhau. Mọi người tụ tập ở chỗ này, không phải vì xem mấy người cãi nhau. 】) *Phần này thuộc bản QT.Sau khi Theodore bước vào phó bản 【Thảm họa Kiến】, mọi việc không dễ dàng như nhóm người trong làn đạn nghĩ. Hắn chưa bao giờ một mình đến những nơi nguy hiểm nhiều lần và có rất ít kinh nghiệm nên luôn cảnh giác với mọi thứ.
Theodore đang học tại Học viện Quân sự số 1. Sau khi bị gia đình trừng phạt nghiêm khắc vì chuyện của Diệp Sanh, giờ đây hắn đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn khác với Lộc Tĩnh, Lộc Tĩnh là hệ chữa khỏi, luôn là tâm điểm của mọi người, khó tránh khỏi có chút nóng nảy. Nhưng phía trên hắn có một người anh trai rất ưu tú, áp lực đối với hắn vốn dĩ đã rất lớn rồi. Trước kia hắn thích chơi đùa nam nữ, chỉ cảm thấy mình còn chưa vào Học viện Quân sự số 1, có thể mê đắm mấy năm. Sau khi nhập học, vì Diệp Sanh và Ninh Vi Trần mà hắn nhìn thấy khoảng cách giữa các dị năng giả và không còn dám phóng túng nữa.
Chương trình phát sóng trực tiếp cấp B của Thành phố Giải trí Thế giới không chỉ có dị năng giả cấp thấp bình thường theo dõi.
Các dị năng giả cấp A hàng đầu cũng đang theo dõi, Marguerite đã để ý đến những người của tứ đại gia tộc này từ lâu.
Nhưng sự tập trung của bà luôn hướng về Lộc Tĩnh.
Bà nhìn chàng trai mảnh khảnh, da trắng, dễ thương, ngón tay chạm vào vết sẹo trên cổ mình từng chút một.
Dải thịt xấu xí và gồ ghề đó chính là vết sẹo vĩnh viễn do máy chém để lại trên người bà.
Gia tộc thực sự là một từ rất thú vị. Tổ tiên của bà là Công tước Green, và gia tộc bà đang ở thời kỳ đỉnh cao khi quốc kỳ Pháp vẫn còn là hoa diên vĩ. Nhưng sau đó, sự xuất hiện của nước Pháp Cộng hòa đã lật đổ đế chế này. Gia đình bà đã bị cuốn theo dòng nước thời gian.
Nhân dân không có tiền mua bánh mì, vậy tại sao họ không ăn bánh kem.
Đúng vậy, tại sao.
Những thăng trầm của mỗi gia tộc không thể tách rời khỏi lịch sử. Ví dụ, với sự xuất hiện của Thời đại Thảm họa, tứ đại gia tộc đã ra đời. Một số người trong số họ vốn là quý tộc, giống như gia tộc Garavolia ở Ý. Nhưng cũng có một số gia tộc may mắn giành được chiến thắng, như Lộc gia trước đây vẫn chưa được biết đến.
Của cải và quyền lực bao giờ cũng dễ tích lũy nhất trong những lúc thiên tai khắc nghiệt.
Margaret chạm vào vết sẹo trên cổ và nhớ lại một câu trong 《 Hoàng Hậu Không Đầu 》.
—— Tôi thừa hưởng dòng máu, tên tuổi và hoa bách hợp từ các vị vua, tổ tiên của tôi.
Bà cầm chiếc quạt gấp ren lên rồi mỉm cười hồn nhiên, ngọt ngào.
Nếu thực sự có bất kỳ thỏa thuận nào giữa 【J】 và kẻ dị giáo cấp S đó.
Bà thực sự sẵn lòng tham gia.
Rốt cuộc, bà ước gì làm cho lũ lụt tràn ngập thế giới một lần nữa —— và sau đó tưới máu cho những bông hoa bách hợp mới, đưa họ của mình lên đ ỉnh vinh quang một lần nữa.
Diệp Sanh đến viện phúc lợi sớm hơn tất cả những người chơi một chút.
Cậu phát hiện ra tên đầy đủ của viện phúc lợi này là Viện phúc lợi Banana. Không chỉ viện phúc lợi bị bỏ hoang mà thị trấn nhỏ này cũng bị bỏ hoang từ lâu. Các phó bản trong Thế giới Khải Minh hoặc được ENIAC tái tạo bằng thuật toán hoặc được kết nối về mặt không gian bằng những sợi tơ kỳ lạ đó.
Khi Diệp Sanh đang ngồi trên xích đu trong viện phúc lợi, một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên, bông sen thịt trong lòng bàn tay cậu phát ra ánh sáng đỏ nhạt. Diệp Sanh nhắm mắt lại và cảm thấy nơi đây hình thành một không gian đặc biệt.
Diệp Sanh đứng dậy và đi về phía tòa nhà của viện phúc lợi. Khi bước đi, cậu giẫm phải một quả bóng teo tóp đã bị rách và xì hơi từ lâu. Bề mặt quả bóng rất bẩn và phát ra mùi lạ. Cậu cúi xuống và thấy rõ vết đen trên đó là máu.
Phía dưới rải rác vài con kiến, những con kiến này lớn hơn những con kiến cậu thường thấy một chút, màu sắc của chúng không phải đen tuyền mà là đen đỏ.
Viện phúc lợi này được gọi là Viện phúc lợi Banana vì trước đây từng có một đồn điền chuối bên cạnh.
Ngành trồng trọt ở Nam Mỹ luôn rất phát triển, chuối, bông, cà phê có điều kiện sinh trưởng độc đáo trên vùng đất này.
Thị trấn này từng thịnh vượng và phát triển, nhưng sau nhiều điều kỳ lạ xảy ra sau Năm Thảm họa, nhiều công ty trái cây đã chuyển đi và rút vốn, người dân trong thị trấn không thể chịu đựng được sự quấy rối của kiến và chuột và đã di dời lần lượt từng người một.
Thị trấn dần dần vắng đi.
Nó trở thành một thành phố hoang vắng và trống rỗng.
Khi Diệp Sanh ngồi trên xích đu, cậu không hề nhận ra, lúc này đang bước lên sân chơi của viện phúc lợi, cậu phát hiện đất ở đây đặc biệt mềm mại.
Đúng vậy, rất mềm. Khi bước lên, cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng mặt đất đang chìm xuống.
---Tác giả có lời muốn nói---【 Đêm nay giọng anh là chuyến tàu dừng, tên em là biên giới dài của nước Nga. 】 ——Pasternak.
Tôi thừa hưởng dòng máu, tên tuổi và hoa bách hợp từ các vị vua, tổ tiên của tôi. ——Zweig.
Tôi sẽ bị đưa vào danh sách đen, tôi không có cơ hội đối mặt với biên tập viên của mình, oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo tác! QAQ. Tôi thề, dù có bị đưa vào danh sách đen, tôi cũng sẽ hoàn thành tốt và cập nhật QAQ đúng cách. Tôi thề, danh sách này đã đầy đủ và tôi chắc chắn sẽ cập nhật nó!
Tôi thực sự luôn bị mắc kẹt với việc sáng tác. Ý tưởng của tôi là "Thảm họa Kiến" kể về ký ức của Sanh Sanh trước khi cậu lên năm tuổi, "U Linh Biển Chết" kể về ký ức của cậu trong độ tuổi từ năm đến mười tám, và "Đế Quốc Dị Giáo" kể về ký ức của cậu giữa các thời đại mười tám hai mươi. Nhưng tôi có chút bế tắc, tôi muốn điều chỉnh kiểu kiếp trước của Ninh Sanh để viết ở tình trạng tốt nhất. Thực ra tôi không liên quan gì đến việc bán trước, cũng không thường xuyên mở weibo cho lắm, chủ yếu là do tôi ký tặng rất lâu, đầu óc có chút tê dại. Ồhhhhhhhhhhhh. (Nói như điên) Sanh Sanh, cuối cùng mẹ cũng sắp viết về quá khứ của con, mẹ có chút phấn khích. (lau nước mắt)
---Editor có lời muốn nói---Câu 【 Đêm nay giọng anh là chuyến tàu dừng, tên em là biên giới dài của nước Nga. 】mà tác giả chú thích đằng sau là Pasternak nhưng thật ra nó không thuộc bài thơ nào của Pasternak cả 😊 sau nửa tiếng tìm kiếm các bài thơ tiếng Nga bằng Bing để có thể kiểm tra kĩ hơn về ý nghĩa bản dịch gốc thì mình đã bỏ cuộc và đi tra Baidu. Và bất ngờ chưa, nó nằm trong bài thơ của Liao Weitang (廖伟棠) viết vào năm 1999.
Đây là một phiên bản hư cấu của bài thơ viết cho Tsvetaeva bằng giọng điệu của Pasternak. 😊 Mình sẽ đặt raw của câu ấy ở đây:
【今夜,我的嗓音是一列被截停的火车,你的名字是俄罗斯漫长的国境线。】
Chuyện bình thường thôi không có gì cay cả 😊
Còn câu của Stefan Zweig thì xuất phát từ cuốn Marie Antoinette Bildnis eines mittleren nhé.
Nhắc đến quá khứ của Ninh Sanh chỉ muốn đấm vào mặt các thế lực thuiii, đấm luôn Đảo Bướm, Đế Quốc, tài phiệt đồ đó đấm hết mấy con người ích kỷ grrrrrrrrrrrrrrr.
Ờm thì có một vấn đề mình muốn tham khảo ý kiến mọi người. Về cơ bản mình edit bằng cả raw lẫn bản QT từ wikidich, chủ yếu là từ raw. Có một vấn đề hiện tại mình đang phải đối mặt là bản raw từ Tấn Giang đôi khi sẽ có nhiều hơn, hoặc ít hơn một số đoạn so với QT vì tác giả đã chỉnh sửa lại. Những chương trước vẫn luôn có một số đoạn chỉ có trong bản QT ấy, và chương này là một loạt các bình luận của làn đạn luôn. Mọi người muốn đọc bản kết hợp của raw lẫn QT (tức là chỗ nào thiếu thì mình sẽ bổ sung từ hai nguồn này thành một bản, và mình sẽ đặt nó trong ngoặc + để chữ nghiêng để phân biệt phần được bổ sung so với raw gốc) hay mọi người muốn chỉ đọc bản edit từ raw thôi?
Tay edit của mình khá là non, nên cũng nhát tay =)) thỉnh thoảng thấy có một số người bị tóm lên chỉ vì cắt đoạn các kiểu, nên mọi người cho mình ý kiến để giải quyết trường hợp này nhé. Cảm ơn các cô hehe.
omg kẻ nhà quê mới lên này mới nhận ra hiện tại chỉ có khoảng 10 bạn đọc đang đọc đến tầm này thôi... không biết các cô có đọc được vấn đề thắc mắc của tôi không...
(Nhưng nếu bản xôi thịt chấm m út mà bị thiếu cả trong raw lẫn QT thì chắc chắn tôi sẽ đi lục tung super topic để đem về cho các cô rồi =)) tuy nhiên chỉ còn một chương có chút nước thôi huhu năm nay làm tác giả viết truyện trên Tấn Giang cũng không dễ dàng gì các cô hiểu mà...)