【Giám đốc Nhạc Viên】 là một đoạn dữ liệu trong phim. Là một kẻ dị giáo cấp A+ trong diễn đàn thứ tư, nó có khả năng tái sinh vô hạn. Vì vậy quá trình xử lý tiếp theo của Turing cũng mất một thời gian.

Anh ấy kiểm tra tất cả các khía cạnh của Nhạc Viên và đảm bảo không thiếu thứ gì trước khi rời đi cùng mọi người.

Mọi người lấy chìa khóa 【Phòng Hộp thư của Giám đốc】, chuyển hộp thư đi và một lối đi hẹp xuất hiện trước mặt họ. Lối đi chỉ có thể chứa một người, ai muốn ra ngoài đều phải đi qua đây, vị trí đã hoàn toàn cố định!

Lý Khuyết nhìn cửa động tối tăm, cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi.

Bùi Hồi với vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Diệp Sanh, lối ra quả thực là ở đây, chàng trai trẻ này phải có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu chống lại những kẻ dị giáo cấp cao để có thể hiểu rõ ác ý của bọn chúng.

Diệp Sanh vào Nhạc Viên chỉ vì 【Linh Thương】, và bây giờ tất nhiên cậu muốn quay lại Thành phố Giải trí Thế giới để tìm ông già.

Turing cần quay lại Cục Phi tự nhiên và nộp hồ sơ 【Nhạc Viên】.

Demeter nói rằng cô ấy sẽ đến Học viện Quân sự số 1.

Turing ngạc nhiên: "Sao cô lại quay lại trường Quân sự?"

Demeter cúi đầu, lơ đãng nói: "Từ sau khi tốt nghiệp tôi vẫn luôn ở Châu Mỹ, đã lâu không trở về, tôi... tôi muốn đi xem một chút."

Cô căn bản không biết che giấu cảm xúc của mình, Turing cũng không hỏi thêm nữa, gật đầu: "Được."

Demeter nhấn mạnh: "Yên tâm, tôi sẽ không lãng phí nhiều thời gian."

Turing thở dài trong lòng: "Không sao đâu, cô cứ coi như cho mình một dịp để nghỉ ngơi đi. Thời gian ở Thành phố Giải trí Thế giới vẫn còn sớm. Quanh năm cô chạy quanh, bận rộn như một con thoi ấy."

Turing nói đùa: "Học 【Xiềng Xích】đi, một khi có cơ hội lập tức trình báo kỳ nghỉ với Tổng cục ngay. Để cậu ta đi đến một nơi nguy hiểm chẳng khác nào gi ết chết cậu ta."

Demeter nở nụ cười.

"Đúng vậy." Sau khi cười xong, cô lấy ra một chiếc vảy của Black đưa cho Turing: "Ngoài phòng thủ, vảy của Black còn có chức năng báo động. Chỉ cần nó gặp phải dị giáo cấp cao ở diễn đàn thứ năm, vảy sẽ nóng lên và tiến vào trạng thái tự bảo vệ mình. Anh giữ nó cẩn thận một chút. Người điều hành thứ năm có chút khác biệt với tất cả những kẻ dị giáo mà chúng ta gặp phải cho đến nay."

Turing nhận chiếc vảy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Cô có phát hiện được gì ở 【U Linh Biển Chết】 không?"

Demeter gật đầu: "Có." Đôi đồng tử đen của cô trong suốt, giọng điệu rất nhẹ nhàng, "Turing, tôi đã đi theo người điều hành thứ năm trong những năm này. Gần đây, tôi đột nhiên có ảo tưởng rằng gã giống người hơn tôi."

"Chúng ta tìm kiếm nhiều năm như vậy, nhưng cũng không có tìm được manh mối gì về gã. Anh có nghĩ có khả năng gã không phải ở trong biển sâu không thể tiếp cận, mà là trong đám đông." Demeter nói: "Dị giáo động vật đỉnh cấp có hình người.... Huống chi là người điều hành thứ năm."

Turing cầm vảy và im lặng một lúc lâu.

Anh và Demeter nhìn nhau.

Hai quan chấp hành cấp S nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của nhau.

Sau khi Demeter rời đi, Triệu Tuấn cũng đi theo phía sau, "Đợi đã, tiền bối, tôi cùng cô về trường học!" Aihara Mei trở về Nhật Bản, Lý Khuyết và Nguyễn Dung Bạch về nhà dưỡng thương nghỉ ngơi, Bùi Hồi trở về công hội. Trong nhóm người đến vì 【Linh Thương】, chỉ có Diệp Sanh rời khỏi Nhạc Viên và định đi thẳng đến chỗ 【Linh Thương】. Ngay cả Ninh Vi Trần sau khi nghe điện thoại cũng nói với cậu rằng có thể hắn sẽ phải về nhà một chuyến.

Diệp Sanh nói: "Là bởi vì Diệp Vẫn sao?"

Dưới ánh trăng, vẻ mặt Ninh Vi Trần đen tối không rõ ràng, hắn cúi người hôn lên môi Diệp Sanh, nhẹ nhàng nói: "Điều đó cũng không hoàn toàn là sự thật, nhà họ Ninh cũng đã xảy ra chuyện."

Diệp Sanh: "Được rồi, trên đường cẩn thận."

Ninh Vi Trần dừng một chút, hỏi: "Anh có muốn cùng em quay về không?"

Diệp Sanh sửng sốt. Để bảo vệ cậu, Ninh Vi Trần chưa bao giờ cho phép cậu tiếp xúc với người đứng đầu nhà họ Ninh, nhưng bây giờ hắn lại chủ động đưa một cành ô liu cho cậu. Phải chăng Ninh Vi Trần đang có ý định đưa cậu hoàn toàn bước vào thế giới hàng đầu đã bén rễ và phát triển kể từ năm đầu tiên xảy ra thảm họa?

Diệp Sanh cau mày và hơi do dự.

Cuối cùng, cậu lắc đầu.

"Lần sau đi. Bây giờ tôi muốn tìm Linh Thương trước."

Ninh Vi Trần nói: "Được."

Diệp Sanh thực sự muốn gặp người đứng đầu nhà họ Ninh vì năm đầu tiên gặp thảm họa.

Dù sao thì, Ninh Tri Nhất, người đã sớm chết từ lâu, trên danh nghĩa chính là bác của Ninh Vi Trần. Khi Ninh Tri Nhất mới nắm quyền, ông đã có âm mưu với tất cả anh em của mình, sau khi đứa con duy nhất của ông chết trong cuộc đại thanh trừng, ông chỉ còn lại một người em trai, hiện là người đứng đầu gia tộc Ninh, Ninh Trí Viễn.

Nói đến đây, mối quan hệ giữa nhà họ Ninh thực sự rất phức tạp.

Diệp Sanh hỏi: "Ninh Vi Trần, cậu gọi Ninh Trí Viễn là bác hay bố?"

Ninh Vi Trần bật cười nói: "Em gọi hắn là bố."

Diệp Sanh nói: "Nhưng bố ruột của cậu là Ninh Tri Nhất, bối phận của cậu chẳng phải đang rối loạn sao?"

Khóe môi mỏng đỏ mọng của Ninh Vi Trần cong lên: "Không ai biết em sống lại, cũng không ai biết bố ruột của em là Ninh Tri Nhất. Em thường gọi hắn là bố là để lừa gạt người khác."

Diệp Sanh: "Ninh Trí Viễn và Ninh Tri Nhất có mối quan hệ tốt không? Ninh Trí Viễn thậm chí còn muốn hồi sinh con trai của anh trai mình làm con của mình, ngay cả khi ông ấy cãi nhau với Đảo Bướm."

Ninh Vi Trần lắc đầu, "Không, Ninh Trí Viễn suýt chết dưới tay Ninh Tri Nhất, hắn sống ẩn danh ở Na Uy suốt hai mươi năm, cho đến sau khi Ninh Tri Nhất chết mới dám về nước, quan hệ làm sao có thể tốt được?"

Diệp Sanh sửng sốt, nghiêm túc nói: "Vậy tại sao hắn lại hồi sinh cậu?"

Ninh Vi Trần: "Vì sức mạnh của dị giáo cấp S trong cơ thể em."

Diệp Sanh đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, đôi mắt hạnh lóe lên lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần, tôi và cậu cùng đi Ninh gia."

Ninh Vi Trần lắc đầu: "Không cần, anh đi làm việc của mình đi."

Hắn an ủi Diệp Sanh nói: "Đừng lo lắng, Ninh Trí Viễn theo lẽ thường thì là một người ngoan cố, tốt bụng."

Diệp Sanh: "Người ngoan cố tốt bụng?"

Ninh Vi Trần: "Ừ, anh có thể cho rằng nói như vậy khá vớ vẩn, Ninh Trí Viễn hồi sinh em là vì cứu vớt nhân loại."

Ninh Vi Trần nói xong, cười nhẹ, nâng cằm Diệp Sanh lên, hôn cậu.

"Đợi em ở Thành phố Giải trí Thế giới nhé." Trước đó hắn đã gọi điện cho quản gia Lý và yêu cầu ông ấy lái máy bay riêng ra ngoài Nhạc Viên. Đi đến Thành phố Giải trí Thế giới đành phải đi thuyền, sau khi đưa Diệp Sanh lên thuyền, Ninh Vi Trần mới rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Diệp Sanh im lặng hồi lâu. Gió ở cảng thổi tung mái tóc đen tuyền của cậu, vẻ mặt Diệp Sanh lạnh lùng, đôi mắt như vực thẳm. Sau khi dừng lại vài giây, cậu quay người rời đi.

*

Khi máy bay riêng cất cánh.

Ninh Vi Trần lấy ra chiếc máy ảnh phim mà hắn mang theo từ Nhạc Viên ra, ngồi bên cửa sổ, cụp mắt xuống, ngón tay thon dài tùy ý búng vài cái, đằng sau phát ra luồng ánh sáng lạnh lẽo màu xanh đậm. Chẳng mấy chốc, một bức ảnh được đọc từ bên trong. Đây thậm chí không phải là âm bản với màu sắc đảo ngược mà là ảnh thật được chụp vào ngày 14 tháng 2 năm thảm họa thứ mười.

Ninh Vi Trần cầm lấy bức ảnh, giơ lên, đối mặt mây trời bên ngoài, đôi mắt hoa đào sâu không lường được.

Trong ảnh, đoàn tàu hoa anh đào đang chạy. Những nét phác thảo mà hắn từng vẽ bằng vài nét trên giấy viết thư ít ỏi của khách sạn lúc này đã được điền đầy đủ.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Trong ảnh, đoàn tàu đang đi ngang qua đường ray, cậu bé mặc áo sơ mi trắng ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược từ dưới lên. Cậu bé đang đeo tai nghe, trông lạnh lùng và cáu kỉnh. Cậu bé đang ngủ, lại bị người đánh thức, lúc này cậu tỏ vẻ không vui nhìn người bên cạnh. Ngồi bên cạnh cậu là một cô bé sinh ra với mái tóc đen như rong biển, cánh tay gầy trắng nõn, lông mày cong cong, cô vui vẻ vẫy tay chào cậu và nói gì đó.

Trong ảnh không có âm thanh, nhưng hắn đoán Diệp Vẫn đang nói, anh trai, anh đừng ngủ nữa.

Ở góc ảnh, một bàn tay lười biếng kéo một chiếc tai nghe của Diệp Sanh ra. Chủ nhân của bàn tay này có lẽ tuổi tác không lớn lắm, áo sơ mi đen cuộn lên trên xương cổ tay, móng tay nhẵn nhụi, các khớp xương rõ ràng.

Ngồi ở ghế sau của Diệp Sanh.

Ninh Vi Trần nhìn hồi lâu, có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó.

Người ngồi ở ghế sau giật tai nghe của Diệp Sanh ra để trêu đùa. Diệp Sanh tỉnh dậy và cho rằng là Diệp Vẫn gây ra nên quay đầu lại trừng mắt nhìn cô. Nhưng Diệp Vẫn chỉ ngốc nghếch nhận lỗi, mỉm cười với cậu rồi vẫy tay rộng rãi.

Ngón tay của Ninh Vi Trần chạm vào một bên mặt của cậu bé, trong lúc nhất thời không nhịn được cười.

Điều này xảy ra trong năm thảm họa thứ mười.

Khi đó hắn mới vào Đảo Bướm, hắn cũng không biết Thoi Sinh Mệnh giấu ở đâu, cũng không có kế hoạch rõ ràng.

Khi đó Diệp Vẫn vừa mới lấy lại được thị lực, lòng đầy tò mò về mọi thứ trên đời, còn chưa chạm tới quyền lực.

Khi đó Diệp Sanh còn chưa có xích mích với Đảo Bướm, tuy tính tình lạnh lùng nhưng khuôn mặt và ánh mắt đều tràn đầy cảm xúc tuổi thiếu niên sống động.

Năm thảm họa thứ mười đến năm thảm họa thứ mười lăm. Làm sao có thể không coi năm năm này là cùng nhau lớn lên?

Những lời hối tiếc hắn viết ở Nhạc Viên thực ra đã được ứng nghiệm từ lâu.

Ngón tay của Ninh Vi Trần chạm vào khóe môi mím chặt của cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: "Thống đốc, sao anh không cười."

Cười một cái đi, Sanh Sanh.

Thật sự rất đẹp. Khi vòng đu quay lên đến đỉnh, hắn nhìn thấy nụ cười của Diệp Sanh, lần đầu tiên trong đời hắn biết nhịp tim đập điếc tai có ý nghĩa như thế nào.

Ngay khi nhấn nút chụp, nó thậm chí còn át đi cả tiếng pháo hoa.

Ninh Trí Viễn và Diệp Vẫn đều không nghĩ ra được.

Ký ức của hắn về Diệp Sanh thậm chí không thể bị cuốn trôi bởi sợi tơ sinh mệnh.

Ninh Vi Trần hôn lên mép ảnh một cách dịu dàng ái muội, trên môi nở nụ cười, nhưng nụ cười lại không hề lọt vào trong mắt.

Trên thực tế, sẽ tốt nhất nếu Đảo Bướm và Đế Quốc chết cùng nhau.

*

Lúc tám giờ tối, một vị khách không mời mà đến đã đến cảng Frigga.

Nơi này luôn có một màn sương mù đen tối không thể xua tan. Đêm mù mịt đầy hơi nước dày đặc.

Sau khi 【Thế giới Khải Minh】 mở ra, vẫn có một lượng người bình thường từ khắp nơi trên thế giới đều đặn đến đây. Sau khi bọn họ xuống cảng, tất cả đều suy sụp, khóc lóc và muốn về nhà. Nhưng ngay sau đó, một ông già đã đến cho họ một số gợi ý và đưa họ đến Không Gian Chủ Thần, nơi họ trở thành người chơi và bắt đầu lần lượt chiến đấu.

"Xin chào! Xin lỗi, bạn là người mới à? Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến đây, bạn có muốn tôi chỉ đường cho bạn không?"

Tưởng Hồng Phi đang ở cảng Frigga, tìm kiếm đối tác cho cuộc thi đồng đội tiếp theo, đôi mắt hắn đảo quanh cho đến khi nhìn thấy một thân hình cao gầy, hắn lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.

Hai má Tưởng Hồng Phi đỏ bừng.

"Xin chào, bạn có cần tôi giúp đỡ không?" Một người như hắn đang đợi ở cảng để chọn người mới làm cộng sự trong nhóm, ít nhiều đều có ý đồ xấu. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên về người phụ nữ xinh đẹp với khí chất nổi bật này, mọi khúc mắc trong lòng hắn đều biến mất, và hắn chỉ muốn làm quen với cô ấy.

"Cô không phải dị năng giả sao? Dị năng giả Thành phố Giải trí Thế giới đều rất cao ngạo, không chịu hợp tác với người thường. Tôi có kinh nghiệm qua phó bản năm lần, tích lũy được không ít đạo cụ trong tay. Phó bản đầu tiên là cấp B, cô có muốn lập nhóm với tôi không?"

Tưởng Hồng Phi đẩy mạnh tiêu thụ chính mình đẩy mạnh tiêu thụ đến miệng khô lưỡi khô.

Người phụ nữ bước ra khỏi sương mù có mái tóc xoăn đen dài ngang lưng như rong biển.

Ấn tượng đầu tiên của mọi người về cô ấy chắc hẳn là cô ấy gầy. Cô gầy đến mức mắt cá chân, xương cổ tay và xương quai xanh đều chỉ còn da bọc xương. Gió ở cảng Frigga thổi tung mái tóc dài của cô, lách cách, tiếng giày cao gót của cô giẫm lên boong tàu. Tưởng Hồng Phi nín thở, tập trung cho đến khi nhìn thấy một đôi mắt xa lạ lạnh lùng trong sương mù, hắn choáng váng, cảm thấy ớn lạnh toàn thân, điều kỳ lạ là vì con ngươi của người phụ nữ này có màu xám, đôi mắt đẹp và đục ngầu, không có bất kỳ điểm tiêu cự hay ánh sáng đồng tử nào. Giống như... người mù. Nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng người phụ nữ này đang nhìn hắn.

Cách cô nhìn hắn giống như nhìn một vật thể đã chết, hoặc có thể cô nhìn mọi thứ như thế này.

Tưởng Hồng Phi đột nhiên mất đi mọi suy nghĩ ái muội, hai chân trở nên yếu ớt.

Một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy người này hỏi.

"Helheim ở đâu?" Giọng cô rất nhẹ nhàng. Chẳng bao lâu, nó tan biến theo cơn gió của cảng Frigga.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play