Aihara Mei nhìn Diệp Sanh. Diệp Sanh đã nói rõ ngay từ ngày đầu tiên bước vào Nhạc Viên rằng cậu không hề tiếc nuối. Lúc đầu cô còn tưởng rằng Diệp Sanh không thích bộc lộ tình cảm của mình và sẽ giấu chúng đi.
Giờ đây họ đã ở bên nhau được một thời gian dài, cô nhận ra rằng với tính cách của Diệp Sanh, cậu thực sự không hề tiếc nuối. Không chỉ có Diệp Sanh. Ninh Vi Trần và hai quan chấp hành cấp S khác cũng không hề tiếc nuối.
Lý Khuyết cũng phát hiện ra điều này, chống nạng, vẻ mặt nham hiểm nói: "Quả nhiên, chỉ có kẻ yếu mới luôn nhớ về quá khứ." Nói xong, hắn cười lạnh, không biết có phải là đang cười nhạo chính mình hay không. Demeter cầm bức ảnh, nghe được những lời này, cô cúi đầu, mái tóc đen dài quanh tai xõa xuống, che đi vẻ mặt trầm tư của cô.
Turing hoàn toàn coi cô là một cô em ngốc nghếch không mấy thông minh, nhắc nhở: "Đi thôi, Xuyên Huệ, đã gần mười hai giờ rồi, nhanh chóng về phòng đi ngủ đi."
"Được." Demeter cất bức ảnh đi, nhưng vẻ mặt cô rất nghiêm túc, hiển nhiên vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.
Vào thang máy, Turing tháo kính ra và nói: "Cô đang nghĩ về chuyện xảy ra với Cố Ngộ à?"
Demeter ngạc nhiên nhìn anh, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
"Ừm."
Turing khịt mũi, trong mắt khinh thường nói: "Sao cô có thể giấu được tôi?"
Anh là thiên tài phân tích dữ liệu về mọi mặt, dù là thế giới thông tin hay xã hội thực. Nhìn vẻ mặt của cô ấy có thể đoán được bây giờ cô ấy đang nghĩ gì. Turing nói: "Xuyên Huệ, cô đang thắc mắc điều tiếc nuối Cố Ngộ là cái gì đúng không."
Demeter bất lực nhìn anh: "Sao cái gì anh cũng biết thế?"
Turing trợn mắt nói: "Vớ vẩn, bởi vì cái gì cô cũng viết hết lên trên mặt. May mắn thay, cô là quan chấp hành cấp S. Bằng không, tôi không biết làm sao cô có thể sống sót, khi cô xử lý công việc rất bình thường, nhưng tại sao lại chậm trong giao tiếp giữa các cá nhân như vậy? Nhưng may mắn thay, cô thường tiếp xúc với động vật và thực vật thay vì con người." Turing trở nên rất tức giận khi nghĩ về việc cô từng là cỏ đầu tường và nghiêng về hướng Diệp Sanh và Ninh Vi Trần hơn. Cặp đôi đó có vẻ là người tốt phải không?! Cô còn giúp bọn họ, haha. Turing cũng không muốn úp úp mở mở đối với cô nên đã nhắc nhở cô: "Xuyên Huệ, sự tiếc nuối của Cố Ngộ có thể có liên quan đến cô."
Demeter: "Hả?"
Turing nói: "Cô thật sự không thân với Cố Ngộ sao? Cô thật sự không có ký ức gì đặc biệt sao?"
Demeter nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Tôi không thân với anh ấy. Nhưng lúc trước tôi ở Vancouver trước khi vào Học viện Quân sự số 1 đã gặp anh ấy."
Turing cười: "Khó trách Cố Ngộ đặc biệt quan tâm cô, lúc đó tình huống của hai người thế nào?"
Demeter ngẩn người, lắc đầu, mơ hồ nói: "Không có chuyện gì, lúc đó bà ngoại tôi bị bệnh, tôi nhìn bà lên xe cấp cứu. Ngày hôm đó ở Vancouver có tuyết, lễ Giáng sinh trắng xóa hiếm thấy, đi bộ ở trên đường lại khó khăn. Tôi hoàn toàn không thể phân tâm. Lúc đó Cố Ngộ đang ở bên đường nói rằng anh ấy nhìn thấy tôi khóc dưới ánh đèn đường. Tôi không nhớ gì về sự việc này, nhưng sau này anh ấy mới kể cho tôi nghe."
Turing nghiêm túc nhìn cô, chậm rãi nói: "Xuyên Huệ, có khả năng Cố Ngộ thích cô không?"
Demeter sửng sốt: "Cái gì?"
Turing nói: "Cô không tin sao?"
Demeter đứng yên tại chỗ, sau khi bối rối, lộ ra nụ cười có chút hoang đường: "Sao có thể?"
Turing nói: "Đúng vậy, vốn là sợ k1ch thích cô, nhưng mới phát hiện cô không có tâm tư kia với Cố Ngộ nên tôi mới nói ra."
Demeter thở dài, lắc đầu nói: "Anh suy nghĩ quá nhiều Turing. Cố Ngộ không thích tôi, Lữ Khách không có điểm cuối."
Turing không thể tin được mình đoán sai, nhướng mày: "Lữ Khách không có điểm cuối?"
Demeter gật đầu: "Ừ. Cố Ngộ đã nói thế. Tôi thậm chí còn cảm thấy anh ấy có chút ghét tôi."
Đôi mắt hổ phách của Turing có chút kinh ngạc, anh không nghĩ tới việc mình sẽ suy luận sai, anh nói: "Quên đi, chúng ta đã biết thời gian Cố Ngộ vào Nhạc Viên, ngày mai chúng ta có thể đến Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối chụp ảnh sự tiếc nuối của hắn. Cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều và đi ngủ sớm đi."
"Được." Demeter gật đầu và quay trở lại phòng với con rắn trên tay.
【 Trước khi cô quẹt thẻ bước vào phòng trong khách sạn, Turing hô lên một câu: "Xuyên Huệ."
Demeter nghiêng đầu.
Turing nói: "Cố Ngộ đối xử với cô thật đặc biệt, cô có thể cảm nhận được không?"
Đôi mắt Demeter trong trẻo an tĩnh như nước suối, bình tĩnh lắc đầu. 】*
*Phần này thuộc bản QT.
Cô bước vào phòng, đặt Black lên ghế sofa, cởi áo khoác và băng đô rồi vào phòng tắm đi tắm. Sau khi ra khỏi bồn tắm, Demeter không hiểu sao lại không ngủ được. Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, bên ngoài khách sạn đang mưa.
Những tia sáng li ti rơi trên hoa anh đào lạnh như tuyết. Chúng nó sôi nổi hỗn loạn, khiến cô có cảm giác như mình đang trở lại Vancouver năm đó khi trời có tuyết rơi dày đặc.
"Trần Xuyên Huệ." Thanh âm của thanh niên như ngọc vỡ từ suối nước lạnh. "Chúng ta từng gặp qua, em không có ấn tượng gì à?" Lữ Khách dường như đang nói điều gì đó rất bình thường, anh ta nhìn cô bằng đôi mắt sáng màu, cười khúc khích không chút cảm xúc.
"Tuy nhiên chắc em cũng không có ấn tượng, lúc đó tôi trông giống như một kẻ ăn xin."
Bà của Demeter là người Nhật nhưng mọi người sẽ sốc nếu cô nhắc đến tên của bà.
Bà của cô tên là Yamaguchi Asuka, con gái của ông trùm xã hội đen nổi tiếng đến từ bốn hòn đảo của Nhật Bản. Khi bắt đầu thảm họa, mọi thứ không được gọn gàng ngăn nắp như vậy. Với sự tham gia của các thế lực dị năng giả, xã hội đen đã đạt được sự thịnh vượng chưa từng có, các thế lực ngầm tràn lan đến mức phớt lờ chính quyền và gây ra hỗn loạn bừa bãi. Tuy nhiên, tất cả đều là chuyện trước khi cô được sinh ra.
Cục Phi tự nhiên được thành lập cách đây một trăm năm, thống đốc Đảo Bướm rất tàn nhẫn và kiên quyết trong phương pháp của mình, đồng thời kiểm soát chặt chẽ những dị năng giả trên khắp thế giới. Chính phủ Nhật Bản bắt đầu trấn áp các thế lực đen tối, giữa tình hình hỗn loạn đó, bà ngoại cô đã di cư đến Vancouver.
Vancouver là một thành phố đa văn hóa, nơi bà của cô gặp ông ngoại và sinh ra mẹ cô. Và mẹ cô đã cùng với bố cô sinh ra cô. Bố cô là người thủ đô của Trung Quốc, gia cảnh trong sạch, lúc đó ông đang kinh doanh ở Vancouver. Sau khi bà ngoại qua đời, cô theo cha mẹ trở về Trung Quốc.
Demeter đã nói lắp từ khi còn nhỏ và không thích nói chuyện với người khác, vì vậy những chuyện đao quang kiếm ảnh từ những người lớn tuổi đối với cô giống như một giấc mơ. Hồi đó cô chỉ thỉnh thoảng nghe bà kể về những dòng chảy ngầm ở Tokyo. Demeter xuất thân từ một gia đình khá giả và chưa từng đến trường, thay vào đó lại thuê gia sư dạy tại nhà. So với cô, tuổi thơ của Cố Ngộ còn khốn khổ hơn nhiều.
Tổ tiên của Cố Ngộ là những công nhân đầu tiên di cư sang Canada, họ đến Châu Mỹ để tham gia xây dựng Đường sắt Thái Bình Dương.
Bố của cô từng nói với cô: Tuyến đường sắt này được giới truyền thông ca ngợi là một trong bảy kỳ quan công nghiệp của thế giới, dưới mỗi cái chân đinh là một bộ xương người Hoa. Chín mươi phần trăm người thuộc gia tộc của Cố Ngộ đã chết trong trận tuyết lở ở sườn núi Sierra. Thế nên không ai biết được tuổi thơ của Lữ Khách sẽ như thế nào... nghèo đói, khó khăn ở đáy xã hội, cô độc mờ mịt ở xứ lạ, và sự phân biệt đối xử, kỳ thị xa lánh ở khắp mọi nơi.
Trong lễ Giáng sinh trắng xóa với tuyết rơi, cô lo lắng cho sức khỏe của bà ngoại, nhưng Cố Ngộ lo lắng điều gì?
Cô trở về Trung Quốc để lớn lên, mẹ cô qua đời và cha cô tái hôn, nhưng cô đã thức tỉnh dị năng của mình và vào Học viện Quân sự số 1. Tại đây cô đã gặp lại Cố Ngộ. Khi đó cô ấy là dị năng giả cấp B, nhưng Cố Ngộ là dị năng giả cấp S, và anh ấy là thiên chi kiêu tử được mọi người quan tâm để ý.
Nhiều người tò mò về việc làm thế nào họ có thể liên quan đến nhau cho đến khi Cố Ngộ gặp cô ở vườn bách thảo và kể cho cô nghe về quá khứ ở Vancouver.
Cố Ngộ bĩu môi nói: "Trần Xuyên Huệ, lúc nhỏ tôi đặt cho em một cái biệt hiệu, em có biết không?"
Demeter: "Cái gì?"
Cố Ngộ nói: "Công chúa câm."
Demeter ngơ ngác nhìn anh.
Cố Ngộ nói, "Ông ngoại của em rất nổi tiếng ở địa phương. Ông ấy đến từ gia tộc Ifer ở Ý. Người bạn đồng hành cùng tôi lúc đó đang lang thang nói rằng em có dòng máu tội ác chảy trong xương, nhưng em có một chút nói lắp, thậm chí ngay cả lời nói của em thì em sẽ không nói. Hắn nói rằng nếu hắn có thể bắt cóc em, nhất định hắn có thể tống tiền một số tiền lớn. Hơn nữa, công chúa câm rất xinh đẹp."
Demeter đang cầm một cây nho trong tay, với ánh mắt thực sự mờ mịt nghi hoặc.
Cố Ngộ nghẹn họng, không nói thêm những lời xúc phạm sau đó, anh muốn nhìn thấy trên mặt cô có chút chật vật hoặc nhục nhã, chật vật khi mất đi địa vị, nhưng chẳng có gì cả. Nụ cười lạnh lùng của Cố Ngộ dần dần tắt đi, anh cảm giác được như mình đánh một quyền vào bông gòn, anh quay người, nhẹ giọng nói: "Quên đi, giáo viên nói nhiệm vụ ở vườn bách thảo sẽ kéo dài bao lâu."
Cố Ngộ rất nổi tiếng ở Học viện Quân sự số 1. Kinh nghiệm bò dưới đáy xã hội khi còn nhỏ đã cho phép anh có thể thuận lợi mọi bề.
Nhiều người cho rằng Cố Ngộ có nhân cách tốt nhưng lại không thể đi vào lòng anh. Chỉ những người biết quá khứ của anh mới biết.
【Lữ Khách】 luôn có bầu không khí lang thang xung quanh anh ta. Bởi vì từ nhỏ anh đã không có "quê hương".
Trời mưa to vào giữa đêm ở Nhạc Viên.
Demeter cảm thấy hơi mệt mỏi và chọn cách đi ngủ. Mấy ngày nay cô không nằm mơ ở Nhạc Viên, nhưng đêm qua cô lại mơ thấy Cố Ngộ.
Ở Vancouver trời mưa chủ yếu vào mùa đông và hiếm khi có tuyết. Nhưng tuyết năm đó đặc biệt dày đặc, giống như ngày tận thế trắng xóa. Cục Phi tự nhiên ngày càng trở nên nghiêm ngặt trong việc kiểm soát và áp dụng mọi phương pháp gi ết chết những dị năng giả gây nguy hiểm cho xã hội. Cha mẹ cô sợ cô sẽ dính líu đến lai lịch đen tối của ông bà ngoại nên sau khi bà cô qua đời, họ bắt đầu thu xếp để trở về Trung Quốc. Cô thậm chí còn không có thời gian để đến dự đám tang của bà ngoại.
Sau khi nhìn xe cấp cứu rời đi, cô ở một mình trong gió tuyết rất lâu.
Cố Ngộ nói cô đã khóc, nhưng cô không khóc. Chỉ là cô buồn bực, ngồi xổm xuống, vươn tay trên tuyết, dùng dị năng trồng một cây non nhỏ, lẩm bẩm một mình.
"Trần Xuyên Huệ, Trần Xuyên Huệ, Trần Xuyên Huệ."
Trong giấc mơ, giọng nói của Cố Ngộ càng ngày càng trong trẻo, từ lúc đầu lạnh lùng đến cuối cùng bình tĩnh. Khi gặp lại anh ở Học viện Quân sự, chàng trai trẻ cao gầy, dựa vào cửa sổ, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn cô từ xa, với những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
Demeter thích làm việc với thực vật hơn con người. Bởi vì cô quá vô cảm về mặt cảm xúc.
Phải mất một thời gian dài cô mới nhận ra rằng ban đầu Cố Ngộ có ác ý với cô, cũng rất lâu sau cô mới nhận ra Cố Ngộ thực sự đã giúp đỡ cô rất nhiều. Khi cô thức tỉnh dị năng từ cấp B lên cấp S tại Học viện Quân sự số 1, nhiều người tỏ ra không tin, ghen tị, kinh ngạc, sắc mặt khó lường.
Cố Ngộ là người đầu tiên vỗ tay, dưới ánh đèn, trong mắt anh mang ý cười, thật lòng mừng cho cô, chẳng sợ thiên phú của cô vượt qua anh.
"Trần Xuyên Huệ, Trần Xuyên Huệ."
"Trần Xuyên Huệ, em có điều tiếc nuối không?"
"Trần Xuyên Huệ, sao khứu giác của em nhạy bén như vậy? Cái này em cũng có thể đoán được."
"Trần Xuyên Huệ, tốt nghiệp vui vẻ."
Sau khi tốt nghiệp Học viện Quân sự, cô chọn phụ trách công việc ở Châu Mỹ, trong khi Cố Ngộ phụ trách Á-Âu, và hai người không bao giờ giao tiếp với nhau nữa.
Những sự kiện trong quá khứ này đã trở thành bí mật vĩnh hằng. Cô đã theo dõi người điều hành thứ năm sau khi trở về từ 【U Linh Biển Chết】. Khi cô nghe nói Tổng cục muốn điều tra 【Nhạc Viên】, ma xui quỷ khiến, cô quyết định tham gia. Đến nơi Cố Ngộ chết, Demeter không thể bày tỏ cảm xúc của mình.
Đây có phải là điểm dừng cuối cùng của Lữ Khách? Trở thành quan chấp hành cấp S đồng nghĩa với việc tước bỏ mọi thân phận trong quá khứ, nhưng cô và Cố Ngộ đều biết quá khứ của nhau.
Trong tuyết rơi dày đặc ở Vancouver, anh đang lang thang trên đường với bộ quần áo rách rưới và nhìn thấy cô đang một mình nói chuyện với cây cối trong tuyết. Ở nước ngoài, cô được bố dạy và nói tiếng Trung nhiều hơn tiếng Anh. Cô không biết Cố Ngộ ở lại có phải là vì anh nghe được những ý nghĩ nhẹ như tuyết bay đó và phát hiện ra cô không bị câm.
Khi Demeter thức dậy thì đã là tám giờ sáng. Sau khi Black thay vảy, phát hiện chủ nhân của mình vẫn chưa dậy nên liền bò tới dùng đầu cọ mặt cô. Khi Demeter tỉnh dậy, cô cảm thấy hơi lạnh. Cô nói: "Tôi ngủ quên à?" Black gật đầu. Demeter muốn cười nhưng cười không nổi.
Trong bữa sáng, Demeter hỏi, "Mọi người có mơ không?"
Nhưng mọi người đều lắc đầu. Đêm nay không ai nằm mơ.
Cô ấy là người duy nhất nằm mơ.
Vì vết bướm đỏ trên vai, Diệp Sanh đã mất hy vọng vào giấc mơ từ lâu. Dù cậu có mơ thấy gì đi chăng nữa, chỉ cần là về ký ức kiếp trước của cậu thì nó sẽ bị cuốn trôi ngay lập tức.
Diệp Sanh nói: "Ăn xong chúng ta đến Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối nhé."
【 Ninh Vi Trần ở Nhạc Viên, cũng không nghiêm túc ăn đồ ăn. Hắn rũ mắt, lông mi dày như tấm rèm, che khuất biểu tình khó lường. Hắn nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên mở miệng nói: "Anh trai, anh không đi ngồi vòng quay bánh xe sao?"
Vẻ mặt của Diệp Sanh như muốn nói "Cậu chưa tỉnh ngủ à?", nói: "Hiện tại còn dư lại chín người, hẳn là chúng ta không có nhiều máu để tẩy rỉ sắt đi."
Ninh Vi Trần: "Nếu anh muốn ngồi thì em có biện pháp."
Diệp Sanh bất lực nói: "Giải quyết vấn đề bóng tối trước đi." Dừng một chút, Diệp Sanh lại bổ sung nói: "Tuy nhiên nếu cậu muốn ngồi nó thì tôi có thể ngồi cùng cậu."
Mọi người: "...." 】* Thuộc bản QT.
Dùng bữa xong, mọi người bước ra khỏi khách sạn, ngắm nhìn khung cảnh mùa xuân của Nhạc Viên với hoa anh đào nở rộ sau cơn mưa, chợt nhớ ra mình vào để chụp ảnh cho Linh Thương. Turing nói: "Hy vọng chúng ta có thể từ tiến sĩ Nghiêm và Linh Thương tìm được một ít tin tức về Đảo Bướm Cũ."
Demeter nói: "Có phải là chuyện một trăm năm trước không... Kỳ thực tôi cũng khá tò mò."
Cô cũng tò mò về thời điểm các dị năng giả lần đầu tiên thức tỉnh, thời kỳ hỗn loạn nhất, không có trật tự.
——Trăm năm trước lòng người cuồng nhiệt nhất, trăm năm trước dị giáo cũng vô cùng mạnh mẽ. Những quan chấp hành cấp S lúc đó phụ trách trật tự chỉ tàn nhẫn hơn họ mà thôi.
Aihara Mei vẫn rất biết ơn Demeter, cô bắt chước Triệu Tuấn và gọi Demeter là tiền bối: "Bà của tiền bối cũng là người Nhật à?"
Demeter gật đầu: "Đúng vậy."
Aihara Mei: "Tôi có thể hỏi tên của bà được không?" Đôi mắt nâu nhạt của Demeter lặng lẽ nhìn cô: "Yamaguchi Asuka." Aihara Mei sửng sốt: "Yamaguchi... Asuka?" Cô lặp lại cái tên, cô càng nhắc lại, khuôn mặt của cô càng trở nên nhợt nhạt hơn.
Ở Nhật Bản, không ai xa lạ với cái tên này, nhất là khi họ Yamaguchi tượng trưng cho rất nhiều điều ở bốn hòn đảo. Yamaguchi là một từ quen thuộc với cô. Asuka Yamaguchi? Cô không thể tin được nhìn người trước mặt và không nói nên lời trong giây lát. Mặc dù Demeter là quan chấp hành cấp S nhưng tính khí có phần chậm chạp của cô ấy lại quá rõ ràng. Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng bà của cô ấy thực sự là thành viên của gia tộc Yamaguchi.
Turing biết thân thế của tất cả các quan chấp hành cấp S, nhưng giờ đây khi thế lực xã hội đen ở nhiều quốc gia khác nhau đã bị tiêu diệt, mối nguy hiểm lớn nhất đối với nhân loại chỉ là dị giáo.
Vì thế anh không nghĩ có gì không ổn liền nói: "Đi thôi, thời gian không còn nhiều."
Trước Tiệm chụp ảnh Hối Tiếc, hoa anh đào tựa như mây, chim ba ánh sáng sankouchou ríu rít trên cành. Mọi người lại ngửi thấy mùi phim quen thuộc. Hương thơm phảng phất bồng bềnh, như một ký ức đã mất.
Diệp Sanh cầm máy ảnh đi thẳng vào thư phòng ở tầng một.
Tất cả du khách đến công viên sẽ viết vào đây một danh sách những điều tiếc nuối.
Diệp Sanh nói: "Mọi người đều lùi lại."
Mọi người đứng đằng sau cậu, để lại cho cậu nhiều không gian.
Diệp Sanh nói: "Chúng ta bắt đầu từ Nguyễn Dung Bạch, người vào công viên trước nhé. Các người đều đến đây vì Ngôi nhà Viên Mộng, nhất định sẽ vào công viên đúng giờ vào lúc 8 giờ tối."
Diệp Sanh điều chỉnh thời gian đến năm thảm họa 95, ngày 27 tháng 2, lúc 8 giờ tối.
Cậu chụp một bức ảnh với thư phòng trống rỗng.
Một bức ảnh được đọc một cách nhanh chóng.
Trong bức ảnh này, Nguyễn Dung Bạch ngồi ở vị trí thứ tư từ phải sang, trong trái tim bị sợi nấm quấn lấy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt oán hận, cả người toát ra khí chất suy sút và bại trận.
Bức ảnh này không thể chụp hết được sự tiếc nuối của hắn. Diệp Sanh bước tới chỗ hắn ngồi và chụp một bức ảnh khác.
Sau khi chụp ảnh nội dung danh sách tiếc nuối của hắn, cậu yêu cầu Demeter viết nó ra.
Người tiếp theo bước vào Nhạc Viên là Lý Khuyết. Ở một thế giới khác, thân thể gã thật sự rất suy sụp, cầm bút không vững, chữ viết cũng cong queo.
Sau đó là Triệu Tuấn, Aihara Mei và Bùi Hồi.
Một bức ảnh hiện ra.
Sau khi danh sách những điều họ tiếc nuối ở thế giới song song được đưa ra.
Mọi người đứng đó, không nói nên lời.
Nguyễn Dung Bạch nhìn những điều tiếc nuối phía trên, cười khổ, khàn giọng nói: "Tôi biết ngay, tôi sẽ hối hận những chuyện này."
Giọng nói của Bùi Hồi rất thấp, như đang tự nói với chính mình: "Tôi thật sự điên rồi, tôi muốn từ bỏ dị năng của mình để bảo vệ họ, nhưng làm sao có thể... Tôi đã từ bỏ dị năng của mình, làm sao tôi còn có được năng lực để bảo vệ họ? Cô bé từ khi sinh ra đã sống trong đau khổ và nguy hiểm. Cô bé chắc chắn rất ghét tôi vì đã đưa cô bé đến thế giới này. Chính tôi đã làm hại tất cả mọi người."
Triệu Tuấn không còn than khóc như ngày hôm qua nữa, nói: "Bây giờ nói chuyện này có ích gì. Nếu đưa ra những giả định này, anh cũng có thể cầu nguyện rằng nước sông Ngô Giang chảy về phía tây và không đi qua Diêm Thành và Bàn Châu."
Aihara Mei xúc động với bức ảnh đoàn tụ với Sato Haruko dưới màn pháo hoa: "Nếu không có chuyện gì xảy ra với tàu Kisaragi thì việc lên nhầm tàu cũng tốt thôi. Tàu đến Tokyo, Sky Tree và Tokyo Tower. Thực tế là Tokyo cũng là một thành phố rất tốt và xinh đẹp."
Demeter nói: "Diệp Sanh, còn có tấm phim nào còn sót lại không?"
Diệp Sanh nói: "Còn có năm tấm."
Demeter nói: "Cho tôi mượn chụp một tấm."
Diệp Sanh nhẹ nhàng đáp lại và đưa máy ảnh cho cô.
Turing nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói: "Xuyên Huệ, chúng ta không có đủ thời gian, trước tiên đi cùng tôi xuống tầng hầm, lát nữa quay lại chụp ảnh." Demeter sửng sốt một lát, nhưng gật đầu, nghĩ đến chuyện ở Nhạc Viên quan trọng hơn.
Cô đi xuống tầng hầm cùng Turing và một nhóm người có liên quan. Diệp Sanh từ phía sau cau mày, cậu cảm thấy Turing không muốn Demeter chụp ảnh nên cố tình đẩy cô ra. Diệp Sanh nói: "Cậu còn nhớ lúc Lữ khách vào Nhạc Viên không?"
Ninh Vi Trần nói: "Nhớ kỹ."
Diệp Sanh nói với vẻ mặt vô cảm và chuyển nó sang đêm đó. Cậu phải mất ba lần mới chụp được bức ảnh này.
Ninh Vi Thần oán hận nói: "Sao không để lại một đoạn phim nào đó cho quá khứ của chúng ta?"
Diệp Sanh nói: "Trước đây chúng ta thậm chí còn không chắc chắn đó là năm nào và làm thế nào để chúng ta chụp được nó."
Ninh Vi Thần: "Được thôi."
Diệp Sanh liếc nhìn nội dung bức ảnh, sững sờ một lúc, đồng tử màu hoa mai co rút lại.
Ninh Vi Trần có đủ thời gian nhìn vẻ mặt của cậu, cong khóe môi cười nói: "Nói cho anh biết, có một số người viết nó như họ đang viết thư tình."
Diệp Sanh: "Những gì anh ấy viết chắc chắn là một lá thư tuyệt mệnh."
Ninh Vi Trần thản nhiên hỏi cậu: "Nếu có một ngày anh sắp chết, anh có viết thư tuyệt mệnh cho em hay không?"
Diệp Sanh: "..."
Câu hỏi này hỏi cũng thật sự đen đủi.
Diệp Sanh không vui: "Ninh Vi Trần, mời cậu hỏi một số vấn đề bình thường."
Ninh Vi rhần mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thật vô tình nha, anh yêu, cho dù là gửi thư tình cho em mà anh cũng phải keo kiệt. Nhưng không sao, em sẽ sớm tìm được anh."
Diệp Sanh kéo hắn ra ngoài, vô thức từ chối lời nói tự hủy hoại bản thân của hắn: "Im đi."
Ninh Vi Trần mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, ngược lại hắn nắm lấy tay Diệp Sanh, nắm thật chặt. Nhạc Viên đã khơi dậy nhiều cảm xúc tiêu cực trong hắn.
Diệp Sanh đưa bức ảnh cho Turing.
Turing hoàn toàn ngây dại khi nhìn thấy nội dung bức ảnh.
Demeter ở phía bên kia, giúp phá bỏ danh sách tiếc nuối.
Turing im lặng hồi lâu mới mở miệng: "Tôi biết Cố Ngộ hẳn là thích Trần Xuyên Huệ, nhưng không ngờ hắn lại thích Trần Xuyên Huệ nhiều năm như vậy."
Anh lưỡng lự khi đưa bức ảnh cho Demeter, nhưng anh cảm thấy cô có quyền biết sự thật.
Khi danh sách tiếc nuối hoàn toàn bị phá hủy, mọi người đều ngửi thấy trong không khí nồng nặc mùi bạc halogenua, đó là mùi của bóng tối chất lỏng.
Trong bóng tối, có người đang nhìn họ với ánh mắt đầy đau đớn trước khi họ chết. Cái tôi khác đó.
Không cam lòng, giận dữ, vặn vẹo.
Trên lưng ai cũng ướt đẫm mồ hôi.
"Xuyên Huệ."
Turing gọi Demeter khi cô rời khỏi tầng hầm.
"Đây là Cố Ngộ viết năm đó, là cho cô."
"Cho tôi?"
"Phải."
Trước khi đến ngôi nhà ma ám, Demeter lấy được một mảnh giấy, một bức thư tình mà cô đã nhiều năm không gặp. Black nhẹ nhàng dụi đầu vào cổ cô, một cơn gió mát thổi qua, hoa anh đào ngoài cửa sổ tựa như tuyết.
Khi Demeter nhìn thấy câu đầu tiên, vẻ mặt của cô có chút mê man, vô thức liếc nhìn khoảng trống trong thư phòng.
Tiếng chim ba ánh sáng sankouchou tràn ngập mùa xuân tươi sáng, cô giống như nhìn thấy chàng trai ngồi ở tư thế này đang viết thư. Da của anh ta rất trắng và có một mảng gai nhỏ màu đỏ mọc bừa bãi trên cổ. Dáng ngồi của chàng trai cao thẳng, bàn tay cầm bút có khớp xương rõ ràng, ánh sáng sẽ chiếu xuống đôi mi mỏng và sống mũi cao, trong trẻo và sáng sủa.
Tuyết ở Vancouver, gió trong vườn bách thảo và biển hoa anh đào mùa xuân ở Nhạc Viên đều vang lên trong ký ức vào lúc này.
【 Tôi hiếm khi nhớ lại thời thơ ấu của mình ở Vancouver. Đói khát, nghèo khổ, đau đớn và rét lạnh, đặc biệt là vào những ngày tuyết rơi lớn. Một trăm năm trước, sự xuất hiện của các thảm họa thực sự đã làm tăng thêm nỗi đau khổ mà người nghèo phải gánh chịu. Cha của Trần Xuyên Huệ là một nhà từ thiện người Trung Quốc, người đã giúp đỡ nhiều người Trung Quốc vô gia cư. Chú tôi là một trong những người được hưởng lợi. Cô ấy không biết rằng tôi đã gặp cô ấy rất nhiều lần, không chỉ vào lần tuyết rơi dày đặc ở Vancouver. 】
【 Người hướng dẫn nói rằng ở một nơi nguy hiểm mà có điều vướng bận sẽ cản trở khả năng phán đoán của một người, vì vậy các quan chấp hành cấp S về cơ bản chỉ có một mình. Trên thực tế, tôi không thể tưởng tượng được bộ dáng của Trần Xuyên Huệ khi trở thành quan chấp hành cấp S. 】
【 Khi còn bé, tôi đã nghĩ cô ấy thật ngu ngốc, sao có người ngu ngốc như vậy, thậm chí còn không biết rằng chính mình đã suýt bị bắt cóc. Sau khi nghe cô ấy lảm nhảm suốt một giờ trong tuyết, tôi nhận ra rằng cô ấy không bị câm. Đã có một trận đánh và cô bé nói lắp đã được cứu một mạng, nhưng cô hoàn toàn không hề hay biết và máu đã đổ ra vô ích. 】
【 Khi tôi gặp lại cô ấy ở Học viện Quân sự, cô ấy không hề thay đổi chút nào. 】
【 Cô ấy thực sự rất chậm chạp, không thể nhận ra nhiều ác ý và sự xa lánh như vậy, cô ấy có thể nhìn cây cối bên ngoài cả ngày. Trần Xuyên Huệ, em có biết mình bị bắt nạt không? 】
【 Tôi cũng đã quan sát cô ấy một ngày... Công chúa câm sau khi lớn lên rất xinh đẹp. 】
【 Trần Xuyên Huệ, đừng nhìn ra ngoài cửa sổ và quay lại nhìn tôi. 】
【 Khi Turing hỏi tôi có thích ai trong cuộc hành trình của tôi không, tôi nói, không. Thực ra là có, nhưng người đó không phải đang trên hành trình mà là người ở cuối cuộc hành trình. 】
【 Hiện tại cô ấy rất tốt và không cần sự bảo vệ bí mật của tôi nữa. Thật tốt, cô ấy xứng đáng là Công chúa Mafia, mang dòng máu của gia tộc Ifel chảy trong xương cốt. 】
【 Đầu Bếp nói rằng tôi có quá nhiều nghi ngờ và lo lắng về mọi việc, đôi khi, tôi có thể sẽ hạnh phúc hơn nếu nghe theo trực giác của mình. Anh ấy là người đầu tiên nhìn ra tôi thích Trần Xuyên Huệ. Đầu Bếp có nhận thức nguyên thủy giống như động vật đối với mọi thứ, anh ta cũng là người giao tiếp với thiên nhiên, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? 】
【 Đầu Bếp nói sau khi tốt nghiệp sẽ khó gặp lại nhau. Sau khi xử lý dị giáo ở diễn đàn thứ bảy, tôi cầm bút lên, bẻ một cành hoa anh đào mà chúng tôi đã trồng trong vườn thực vật và đưa ra quyết định. 】
Trước đó Cố Ngộ tùy thích viết mọi thứ rất dài, nét chữ tao nhã. Nhưng khi đầu bút dừng lại ở cuối câu này, lại im lặng hồi lâu. Anh mỉm cười bất lực trong ánh sáng trắng tinh khiết.
Bức ảnh chỉ có thể hiển thị mặt trước của danh sách tiếc nuối, nhưng tờ giấy cũng có mặt sau.
Demeter lật nó lại và đọc những dòng chữ đằng sau nó.
【 Ngày tốt nghiệp, tôi giấu hoa anh đào trong bức thư tình của mình và muốn lên sân thượng để tỏ tình với cô ấy. Tôi giấu nó ở sau lưng, tôi hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, lần đầu tiên trong đời tim tôi đập như sấm. Nhưng sau này khi nghĩ về lời nói của giáo viên của mình, tôi quyết định quên nó đi. 】
【 Thật đáng tiếc phải không? 】
【 Tôi đã viết một bức thư tình dài 10.000 từ, nhưng Trần Xuyên Huệ không biết gì về nó. 】
Cố Ngộ dừng lại hồi lâu rồi viết.
【 Sẽ thật tuyệt nếu hoa anh đào có hương thơm? 】
Nếu hoa anh đào thơm thì khứu giác của cô ấy rất nhạy bén. Cô ấy chắc chắn sẽ hỏi tôi cái gì ẩn giấu sau lưng tôi.
Black dụi đầu vào mặt chủ nhân. Demeter nhìn mảnh giấy này, phản ứng đầu tiên của cô là cười, sau đó cô thực sự cười, quay đầu đi và dụi mắt. Mắt cô cảm thấy hơi đau.
Người như Cố Ngộ như vậy, chắc chắn anh sẽ không muốn mảnh giấy này bị nhiều người nhìn thấy. Thế là cô gấp lá thư lại và cố nhét nó vào túi. Nhưng tìm một hồi lâu, cô phát hiện trên người mình không có chỗ nào để đặt bức thư.
Có lẽ đó là một điều đáng tiếc. Sẽ thật tuyệt nếu hoa anh đào có hương thơm.
---Tác giả có một lời muốn nói---
Cảnh cuối cùng khi Trần Xuyên Huệ không thể tìm thấy túi của cô được lấy cảm hứng từ 《Love Letter》. Hehe.
---Editor có lời muốn nói---
Không...
Trời ơi...
Khi nhắc đến đoạn tuyết ở Vancouver trong lễ giáng sinh, tôi chỉ có suy nghĩ là có vẻ các tác giả Trung Quốc khá thích thành phố Vancouver (hay còn được gọi vui là Raincouver). Tuy nhiên tuyết ở đó có lẽ chẳng nhằm nhò gì so với những nơi khác ở Canada, vì nó là một nơi có khí hậu dễ sinh sống. Tôi đang ở Toronto và hôm nay là đêm 23/12/2023, không hề có một miếng tuyết nào ấy chứ mà nói đến tuyết dày ở Vancouver... Tôi đã nghĩ mọi thứ thật hài hước khi tác giả miêu tả tuyết ở Vancouver nhưng cuối chương này Ngài đã đập nát tâm trạng vui vẻ của tôi...
Tại sao...
Ngài có thể cho một cặp đôi nào đó có happy ending ngoài cặp đôi chính của chúng ta không...
Tôi không dám đòi hỏi Ngài viết nhiều về những cặp đôi ngoài lề, but at least give them a happy ending is something too difficult huh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT