Cuộc chạy trốn trong buổi sáng tuyết rơi đối với Diệp Sanh như một giấc mơ. Những mảnh gỗ màu đỏ lơ lửng trong không trung, hòa quyện với gió và tuyết. Ninh Vi Trần nắm tay cậu dẫn cậu đi xuống bậc thang. Trải qua ba lần luân hồi mười lăm ngày, Diệp Sanh ngủ không bao nhiêu, hiện tại mọi chuyện đã kết thúc, cậu đến Sinh địa, sau khi xác nhận Ninh Vi Trần không có việc gì, so với những cảm xúc khác, điều đầu tiên tràn ngập trong tâm trí cậu là sự mệt mỏi.

Diệp Sanh nói: "Tại sao chúng ta lại bỏ trốn?"

Ninh Vi Trần: "Chuyện còn lại ở 【Sinh địa】 cứ để Cục Phi tự nhiên giải quyết. Hơn nữa, em không muốn người khác nhìn thấy anh trong bộ váy cưới."

Diệp Sanh: "..." Ồ, sau khi được Ninh Vi Trần nhắc nhở, Diệp Sanh cuối cùng cũng nhận ra mình bây giờ trông ngốc nghếch đến mức nào.

Sắc mặt Diệp Sanh lãnh đạm, thái dương giật giật, giơ tay gỡ bộ tóc giả đang cản đường ra.

Ninh Vi Trần nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười, nắm lấy cổ tay cậu, cúi người hôn cậu, giống như hôn còn chưa đủ, hắn dùng những nụ hôn như chuồn chuồn chạm mặt nước, hết lần này đến lần khác. Đôi mắt hắn tràn đầy ý cười và hắn khàn giọng nói: "Anh trông đặc biệt xinh đẹp trong bộ váy cưới."

Diệp Sanh không an ủi: "Nếu cậu cảm thấy bộ dạng ngu xuẩn này nhìn đẹp thì cậu có thể tự mình mặc."

Ninh Vi Trần nói: "Em không đẹp bằng anh, Sanh Sanh là đẹp nhất."

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh: "............"

"Có lẽ đầu óc của cậu bị nước vào rồi."

Ninh Vi Trần sửng sốt một chút, không khỏi bật cười, giọng điệu buồn cười, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: "Ừm, em có chút mơ hồ, không biết trong chúng ta ai có thể mê hoặc."

Đi xuống cầu thang, bọn họ nhìn thấy khu rừng rậm phía Tây Nam, sương mù buổi sáng ở đây vẫn rất dày đặc, dưới chân có rất nhiều dây leo và cành cây chết. Diệp Sanh đang mặc chiếc váy cưới cồng kềnh đó, nếu cậu bước hai bước sẽ bị vấp ngã. Thấy vậy, Ninh Vi Trần liền ôm eo cậu bế lên.

Đây là hành động mà Diệp Sanh sẽ không bao giờ để hắn làm khi cậu tỉnh táo.

Vì vậy phản ứng đầu tiên của cậu là túm lấy áo sơ mi của Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần nghiêng người ghé vào tai cậu nói: "Ngủ một giấc đi anh yêu."

Những ngón tay trắng nõn và khỏe mạnh của Diệp Sanh chậm rãi chậm lại. Trên thực tế, cậu cũng không có mất đi năng lực suy nghĩ, như dị năng của Ninh Vi Trần, như cây cầu kia. Chỉ là sự kiệt sức như thủy triều tràn ngập trong cậu, hơn nữa ngay từ đầu cậu đã tin tưởng Ninh Vi Trần vô bờ bến nên vẫn ngủ trong vòng tay hắn.

Ninh Vi Trần trước đây đã liên hệ với quản gia Lý, nhưng xét đến việc Diệp Sanh có thể muốn tận mắt chứng kiến ​​​​kết cục của Làng cổ Dạ Khóc.

Hắn không nhờ quản gia Lý lái máy bay riêng đến đón mà chọn một khách sạn gần đó.

Sau khi Ninh Vi Trần đặt Diệp Sanh lên giường, hắn gọi cho Andrew.

Andrew trực gần như 24 giờ một ngày.

"Thiếu gia."

Ninh Vi Trần sợ ánh sáng ảnh hưởng tới giấc ngủ của Diệp Sanh nên kéo thật chặt rèm trong phòng. Trong ánh sáng mờ ảo, sắc mặt hắn trông không được tốt lắm, màu tím bạc trong mắt không ngừng dâng trào, hắn bình tĩnh nói như sắp mất kiểm soát.

"Tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông, ông có thể gửi cho tôi một ít thuốc. Không, sau này chỉ cần liên hệ với quản gia Lý và nhờ ông ấy gửi qua."

Andrew gần như ngay lập tức phát hiện ra điều gì đó không ổn với hắn.

"Thiếu gia, cậu có sử dụng sức mạnh của hải yêu không?"

Ninh Vi Trần: "Ừ."

Andrew im lặng một lát, bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia, nghe nói cậu đến Học viện Quân sự số 1. Chẳng lẽ là nhà họ Ninh ép cậu học sử dụng dị năng sao? Kỳ thực tôi cảm thấy không cần thiết. Điều quan trọng nhất đối với cậu bây giờ là kiểm soát cảm xúc của mình. 【Hải Yêu】 rất tương thích với cậu và việc cậu làm chủ được nó chỉ là vấn đề thời gian."

Ninh Vi Trần dừng lại một chút rồi nói: "Andrew, lần nghiêm trọng nhất khiến tôi mất kiểm soát cảm xúc là ở Đảo Bướm."

Andrew sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."

Ninh Vi Trần bình tĩnh nhớ lại: "Tôi đã làm bị thương mọi người trong phòng thí nghiệm. Sau đó họ đưa tôi vào phòng giam."

Andrew thở dài nói: "Thiếu gia, đây là vì lợi ích của chính cậu. Ở trạng thái của cậu lúc đó, chúng ta đều sợ cậu sẽ tự làm tổn thương chính mình."

Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: "Ông còn nhớ nguyên nhân tại sao không?"

Andrew dừng lại và nói với giọng trang trọng: "Nhớ rõ."

Ninh Vi Trần: "Tôi thường xuyên gặp ác mộng, nhưng người dân trên Đảo Bướm nói rằng đó chỉ là tác dụng phụ sau khi cấy ghép dị giáo. Tác dụng phụ đối với tôi là ảo giác tinh thần, nên họ tiến hành ba lần thanh lọc cảm xúc đối với tôi. Sau đó, tôi bắt đầu sử dụng thuốc. Lần tôi mất kiểm soát là do tôi tự tiện ngừng uống thuốc và bắt đầu sinh ra hứng thú với một số thứ trong giấc mơ của mình."

Andrew thở dài nói: "Thiếu gia, cậu đã tiếp xúc với những kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ sáu. Cậu nên biết rằng việc đắm chìm trong ảo giác tâm linh cũng có thể giết người."

Trong mắt Ninh Vi Trần hiện lên một tia mỉa mai, nhưng giọng điệu lại nghi hoặc: "Đó thật sự là ảo giác sao?"

Andrew nói: "Đúng vậy."

Ninh Vi Trần nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, mẹ tôi sau khi sinh ra tôi liền phát điên."

Andrew vẫn im lặng.

Ninh Vi Trần tới Hoài Thành dự tiệc cưới của Tần gia.

Cho dù Tần Lưu Sương hưng phấn đỏ bừng mắt ở trước mặt hắn, nhưng hành vi của hắn cũng chỉ là biểu hiện đạo đức giả mà thôi.

Hắn thậm chí còn không có tình cảm với mẹ ruột của mình chứ đừng nói đến người dì mà hắn chỉ gặp một lần. Mẹ ruột của hắn, người vợ ẩn dật của nhà họ Ninh, luôn là một điều bí ẩn.

Là con trai của bà, hắn thậm chí còn không biết bà còn sống hay đã chết.

Trong mắt người thường, cuộc hôn nhân giữa Tần gia và Ninh gia chỉ là một giấc mơ viển vông. Nhưng trong mắt các dị năng giả, điều này đơn giản là không thể tin được. Tuy nhiên, Ninh gia luôn tập trung vào thế giới thực, cố tình hạ thấp sự tồn tại của họ trong thế giới dị năng giả. Mọi người chỉ nghĩ rằng Ninh gia có thể thực sự giữ thái độ khiêm tốn.

Andrew do dự một chút, nói: "Mặc dù sau khi phu nhân sinh ra cậu có một số vấn đề về thể chất, nhưng thiếu gia, cậu không cần phải tự trách mình, bởi vì phu nhân đã sớm biết hậu quả."

Ninh Vi Trần cười, thản nhiên nói: "Andrew, xem ra sinh ra tôi thật sự là một chuyện đau khổ, trước khi sinh con nên biết rõ hậu quả."

Andrew không trả lời trực tiếp mà lo lắng nói: "Thiếu gia, bây giờ cậu mất kiểm soát rồi à? Có cần tôi đến đảo Rạn San Hô Đen không?"

Ninh Vi Trần nói: "Không cần, ông có thể ở lại New York đợi đi."

Andrew nói: "Được rồi, tôi sẽ liên lạc với quản gia Lý sau."

Ninh Vi Trần: "Ừ."

Sau khi cúp điện thoại, hắn cởi chiếc áo khoác đồng phục màu bạc và định đi tắm. Trước khi vào phòng tắm, hắn liếc nhìn Diệp Sanh đang ngủ trên giường, hắn đứng im lặng hồi lâu mới bước tới, cúi xuống, dùng đôi môi lạnh lùng hôn lên mặt người yêu.

Hắn giữ nụ hôn và hạ mi xuống.

Như người chết đuối khao khát tia oxy cuối cùng.

... Những thứ đã bị cuốn trôi đó là ảo giác tinh thần hay ký ức đã mất của hắn?

Sau khi rời Đảo Bướm, hắn cần thoát khỏi cơn nghiện thuốc nên bắt đầu điều trị cai nghiện trong thời gian dài hơn mười năm.

Nếu không phải năm mười sáu tuổi hắn đến Thành phố Giải trí Thế giới, có lẽ hắn đã lớn lên trở thành người thừa kế đủ tư cách của nhà họ Ninh.

Không ai có thể nghĩ rằng lối vào Đế Quốc Dị Giáo, thứ mà 【 Turing 】 hao hết tâm tư cũng không thể tìm thấy ngay cả khi tìm kiếm thông qua Cục phi tự nhiên, lại thực sự được giấu trong tòa nhà cao nhất tại Quảng trường Phát sóng trực tiếp của Thành phố Giải trí Thế giới.

Trong đế chế ảo do ENIAC tạo ra bằng cơ thể của mình. Hắn bước vào mà không có bất kỳ sự ngăn cản nào. Vừa bước vào, người điều hành thứ tư chợt tỉnh lại, kinh ngạc nói bằng giọng máy móc, lạnh lùng nhưng xa lạ và sợ hãi.

"Khronos, cậu tỉnh rồi à?"

So với những kẻ dị giáo, có lẽ phẩm chất quý giá nhất của con người là sự đoàn kết. Trong Đế Quốc Dị Giáo, tất cả những người điều hành đều ẩn náu trong "không gian", che giấu ngoại hình, làm mờ giọng nói và thay đổi hơi thở.

Họ không tin tưởng bất cứ ai và luôn nghi ngờ và cảnh giác. Khi phát hiện có điều gì đó không ổn, bọn họ có thể sử dụng "không gian" để trốn thoát ngay lập tức.

Muốn giết người điều hành thì phải để người đó chủ động rời khỏi "không gian". Giống như Cố Sự Đại Vương bước vào câu chuyện của chính mình ở trong 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》.

Ninh Vi Trần không có hứng thú giết người điều hành, hắn chỉ có hứng thú với người sáng lập diễn đàn, nhưng đáp án mà hắn mong muốn sẽ không được tiết lộ cho đến khi hắn chết.

Andrew nói rằng 【Hải Yêu】 rất hợp với hắn, sẽ tốt hơn nếu nói rằng 【Hải Yêu】 chỉ giống như phụ kiện của hắn. Trên thực tế, hắn đã nuốt chửng nó ngay giây đầu tiên sau khi cấy ghép.

Ninh Vi Trần đi vào phòng tắm, tắm rửa, dùng nước bình tĩnh lại một chút, mặc áo choàng tắm rồi đi đến bên giường. Hắn nhìn vết thương đỏ tươi trên trán Diệp Sanh và nghĩ đến vết bớt hình con bướm màu đỏ trên vai cậu.

Ninh Vi Trần cúi đầu, nhẹ nhàng mỉm cười. Mặc dù Đảo Bướm đã thực hiện ba lần thanh lọc trí nhớ đối với hắn và cho hắn điều trị bằng thuốc trong hơn mười năm. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Sanh, hắn đã nhận ra cậu.

Trong "ảo giác tinh thần" được Đảo Bướm nhắc đến, người đã làm hắn tự nguyện xuống địa ngục.

Nhưng vào thời điểm đó, bọn họ đã cùng nhau xuống địa ngục. Đó là vị quan độc tài luôn lạnh lùng và xa cách. Trên con đường bẩn thỉu và hỗn loạn của Thành phố Giải trí Thế giới, cậu từ từ nhắm mắt lại và đón nhận nụ hôn của hắn.

Khi họ đoàn tụ, hắn có rất ít "ký ức".

Hắn biết Diệp Sanh là người yêu của hắn. Hắn cũng biết rằng kiếp trước họ đã không chia tay trong hòa bình.

Nhưng đó là một loạt quá trình làm sạch cảm xúc và điều trị cai nghiện kéo dài. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, lòng hắn như tĩnh lặng như nước, không thể nói là yêu hay ghét mà có lẽ trong lòng lại thấy thích thú hơn.

Nhưng Diệp Sanh suy cho cùng vẫn là Diệp Sanh, có thể dễ dàng khiến hắn mất kiểm soát.

Ninh Vi Trần nói: "Sao em lại thích anh như vậy, Diệp Sanh."

Hắn nói điều này với một giọng điệu rất nhẹ nhàng, không hề giống kiểu nghiến răng nghiến lợi, những lời tán tỉnh ái muội và đầy hận thù mà hắn có khi họ chia tay nhau ngay sau khi xuống khỏi chuyến tàu 1444.

Thay vào đó, nó giống như hắn đang cười nhạo chính mình.

Một lần nữa, họ đều quên mất những gì đã xảy ra ở kiếp trước. Thực sự bọn họ sẽ lại yêu nhau một lần nữa. Hắn đặc biệt đối với Diệp Sanh, nhưng Diệp Sanh có đặc biệt đối với hắn không?

Trên chuyến tàu Âm Sơn, hắn chắc chắn rằng mình đang dẫm lên bãi mìn của Diệp Sanh trên mỗi bước chân.

Tại Làng cổ Dạ Khóc, Quản Thiên Thu và những người khác tỉnh dậy trong hang khi họ vào làng. Sắc mặt họ tái nhợt, nghĩ rằng đó là sự luân hồi lần nữa.

Nhưng mọi người nhanh chóng nhận ra rằng vì họ nhớ đến luân hồi nên đây là... họ sắp thoát khỏi đây?!

Ngay khi Quản Thiên Thu và những người khác đi ra ngoài, họ thấy bầu trời và trái đất trở nên trắng xóa.

Tuyết rơi ở Làng cổ Dạ Khóc.

Một người đàn ông tóc đỏ ở trên cầu, ngậm một mảnh vỏ cây trong miệng, nhịn không được nói với tộc trưởng: "Lão già, ông có nói không? Nếu ông không nói, tôi sẽ đẩy ông vào đó cho rắn ăn!" Mẹ kiếp, cây kẹo m út cuối cùng của anh. Sau khi nhìn thấy Ninh Vi Trần Diệp Sanh, anh sợ hãi làm rớt mất, hiện tại cmn chỉ có thể nhai vỏ cây.

La Hành rất bình tĩnh: "Tổ miếu đã sụp đổ, tổ tiên mà ông tin tưởng đã chết, ông không cần phải giấu giếm nữa." Tộc trưởng nức nở, đau đớn kêu lên.

Diệp Sanh không biết phần tiếp theo của Làng cổ Dạ Khóc. Cậu đã hơn mười ngày không ngủ ngon giấc, lần này ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại đã là đêm khuya. Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện trán mình có chút lạnh, Diệp Sanh mở mắt ra, phát hiện Ninh Vi Trần đang bôi thuốc cho cậu.

Sẽ phản tác dụng nếu sử dụng dị năng để chữa lành vết thương đơn giản như vậy, vì vậy Ninh Vi Trần đã nhờ người trong khách sạn mang theo một ít thuốc.

Thuốc rất mát lạnh, động tác của Ninh Vi Trần cũng rất nhẹ nhàng.

Diệp Sanh vừa mới tỉnh lại, còn có chút choáng váng, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.

Việc đầu tiên cậu làm khi thức dậy.

Diệp Sanh trực tiếp nắm lấy cổ áo của Ninh Vi Trần và kéo hắn lại gần với giọng điệu lạnh lùng.

"Ninh Vi Trần, chúng ta nói về chuyện hải yêu đi."

---Tác giả có lời muốn nói---

Quỳ xuống và woo woo woo.

Không cần đoán ra thân phận của Tiểu Sanh Sanh, có nhân loại, có phản nhân loại. over.

​---Editor có lời muốn nói---

Tôi không dám nói gì vì không dám lập flag huhu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play