Căn phòng bụi bặm và đổ nát. Hóa ra đây là một phòng chứa nước nóng, trong góc có một chiếc máy nước nóng lớn bị bỏ hoang từ lâu và bảy tám chiếc xô màu đỏ rách nát.
Những năm đầu, chủ nhà ở đây tăng giá vô tội vạ, bán bình nước nóng cho người thuê nhà với giá 50 xu, sau này ai cũng không chịu nổi sự thiệt thòi này, thà đun nước ở nhà còn hơn mua nước chỗ bà ta. Máy nước nóng thỉnh thoảng bị hỏng nên chủ nhà giận dữ phải bỏ cửa sinh ý này.
Sau đó, chủ nhà đặt một chiếc bàn tròn tám người ở 103 và di chuyển một vài chiếc ghế, dùng làm nơi gặp gỡ của những người thuê nhà.
Bảy giờ, mọi người tỉnh dậy, ngồi vào bàn tròn, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu và tối sầm.
Dục Ma xoa xoa thái dương một cách tuyệt vọng và chửi rủa: "Chết tiệt, đội xây dựng bên cạnh phòng tôi đã bắt đầu xây dựng tòa nhà trước khi trời sáng. Ồn ào quá. Những người sống ở đây thực sự sẽ không bị giảm thọ sao?"
Dương Tông rót cho mình một cốc nước từ chai nước nóng trên mặt đất rồi nói: "Không biết nếu sống ở đây, tuổi thọ của họ có bị rút ngắn hay không, nhưng nếu ở lại đây thêm vài ngày nữa thì chắc chắn chúng ta sẽ bỏ mạng."
Dục Ma sửng sốt: "Tối hôm qua cậu đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Tông lắc đầu, vẻ mặt khó coi nói: "Không phải, nhưng em trai tôi nói với tôi rằng cậu ấy cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta."
Dục Ma ngơ ngác, nhìn em trai Dương Tông Dương Bạch, hỏi: "Nhìn trộm?"
"Đúng vậy." Dương Bạch tinh thần kém hơn mọi người, đầu óc choáng váng: "Đêm qua tôi gặp ác mộng, không nhớ rõ nội dung giấc mơ, nhưng tôi nhớ rõ mình luôn có loại cảm giác bị nhiều người khác nhìn chằm chằm trước khi đi ngủ."
"..." Tùy tùng nhớ tới đêm qua cậu bé vẽ đầy đôi mắt trên một tờ giấy, liền thận trọng ngẩng đầu nhìn Lạc Hưng Ngôn.
Lạc Hưng Ngôn đang chuyên tâm dùng dao tước một chiếc tăm mới cho mình, không rảnh để ý tới hắn, cũng không có ý định tham gia thảo luận của đám người này. Anh tập trung vào nó và nhanh chóng mài một cây tăm dày như que kẹo m út.
Lạc Hưng Ngôn hài lòng đưa vào miệng, ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
Sắc mặt Lạc Hưng Ngôn đen lại, không vui nói: "Nhìn tôi làm cái gì?"
Dục Ma tò mò hỏi: "Anh Lạc, anh quen hút thuốc cho nên không quen không cắn một cái gì đó trong miệng?"
Lạc Hưng Ngôn trợn mắt: "Cái rắm ấy, tôi không hút thuốc và uống rượu."
Dục Ma cười nói: "Ồ, anh Lạc chính là người đàn ông tốt như vậy sao."
Lạc Hưng Ngôn tự nhủ, thôi nào, tất cả là do anh có một người bạn cùng phòng đầy oán hận khi còn học ở Học viện Quân sự số 1.
Tên ngốc La Hành đó mắc chứng ở sạch, không chịu được mùi thuốc lá và rượu, mỗi lần nhìn thấy anh hút thuốc một lần đánh một lần.
Dị hóa của Lạc Hưng Ngôn hơi giống việc "thay răng", khi đi làm nhiệm vụ, răng của anh sẽ ngứa ngáy và anh phải nhai thứ gì đó trong miệng để cảm thấy thoải mái.
Vì vậy, anh giữ một ít kẹo trái cây và kẹo m út trong túi quanh năm.
Lần này hoàn toàn là một sai lầm.
Lạc Hưng Ngôn ngậm tăm trong miệng nói, hỏi Dục Ma: "Người phụ nữ bên cạnh cậu đâu?"
Dục Ma: "Ồ, anh đang nói Liễu Thiến Thiến, buổi sáng khi tôi rời giường không thấy cô ấy nằm trên giường, khi tôi đi vệ sinh thì phát hiện cô ấy ngất đi, đập đầu vào bậc thang, máu chảy khắp sàn nhà. Tôi đoán là tối qua tối quá nên không nhìn rõ đường vào phòng tắm nên giờ tôi để cô ấy nghỉ ngơi trong phòng."
"Ồ." Lạc Hưng Ngôn hỏi một câu và ngừng nói chuyện.
Dục Ma chạm vào vết bớt màu đen chiếm gần hết khuôn mặt mình, đột nhiên nở một nụ cười d@m đãng: "Sao? Đêm qua anh Lạc cô đơn không có phụ nữ. Nếu anh muốn, tôi có thể đem cô ấy..."
Những lời sau đó mạnh mẽ bị nuốt trở về trong đôi mắt lạnh lùng của Lạc Hưng Ngôn.
Trong thế giới dị năng giả, kẻ mạnh được tôn trọng, còn kẻ yếu luôn là tay sai của kẻ mạnh.
Dục Ma cười nịnh nọt, đổi chủ đề: "A ha ha ha, chúng ta đã ngồi ở chỗ này, vậy chúng ta thương lượng làm sao ra khỏi đây đi."
Lạc Hưng Ngôn không có hứng thú: "Trước tiên đợi người đã."
Anh vừa dứt lời, một tiếng cười quyến rũ của một người phụ nữ vang lên: "Anh đang đợi ai? Anh đang đợi tôi à?"
Mọi người ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ thuê phòng số 201 đeo thắt lưng màu trắng đi tới, tay cầm bát bánh bao hấp.
Cô rất nhiệt tình vẫy tay chào mọi người: "Chúng ta đều đến Hoài Thành tìm việc làm phải không? Chúng ta ở cùng một tòa nhà chính là một gia đình. Tôi làm mấy cái bánh bao, mọi người đến ăn, đừng khách khí với tôi."
Hôm qua trên lầu mọi người không nhìn rõ cô ấy, nhưng bây giờ đến gần mới nhận ra đường nét trên khuôn mặt của người phụ nữ này rất tốt nhưng nước da lại rất kém, cô ấy thoa một lớp kem nền dày lên mặt để che đi vẻ già nua. Cô ta có hốc mắt trũng sâu, mái tóc gợn sóng ở sau lưng, dáng người hơi gầy một cách kỳ lạ. Khi người phụ nữ đưa tay ra, Lạc Hưng Ngôn nhìn thấy trên cánh tay cô ấy có vài chấm đen, giống như những vết kim châm.
Người phụ nữ ngồi xuống cạnh Dục Ma. Toàn thân Dục Ma cứng đờ, hắn bình tĩnh di chuyển chiếc ghế của mình. Người phụ nữ thuê phòng 201 hình như đã bắt được hắn, cô mỉm cười vươn cánh tay gầy gò trắng trẻo ra, ôm lấy tay hắn nói: "Anh ơi, anh đừng khách khí, ăn đi, đừng khách khí với tôi."
Dục Ma: "..."
Dục Ma nở một nụ cười cứng ngắc và méo mó vặn vẹo để làm hài lòng cô, đôi tay hắn run rẩy như bệnh Parkinson khi ăn những chiếc bánh bao hấp trong chậu sắt.
Người phụ nữ nói: "Anh trai này quê ở đâu?"
Dục Ma run rẩy và nhắc đến tên một thành phố.
Đôi mắt người phụ nữ chợt sáng lên, cô ấy mỉm cười: "Ồ, tôi nghe nói người ở đó có vẻ rất giàu có."
Dục Ma nháy mắt với tùy tùng và ra hiệu cầu cứu. Tùy tùng luôn cúi đầu như chim cút. Hôm qua hắn dám cãi nhau với chủ nhà chỉ vì nghé con mới sinh không sợ hổ, bây giờ sau một đêm, hắn nhìn cũng không dám nhìn những người thuê nhà trong tòa nhà này.
Người phụ nữ một tay nắm giữ Dục Ma, ánh mắt vẫn không tha tất cả những người có mặt ở đây, ánh mắt tham lam thèm muốn, như quyết tâm lấy ra một con cừu non để làm thịt.
Dương Bạch vốn dĩ tinh thần không tốt, sau khi nhìn thấy bộ mặt quái đản của cô, trong đầu hắn như có một đoàn sương máu đột nhiên nổ tung. Đôi mắt hắn đột nhiên mở to, đôi đũa rơi xuống bàn, hắn kích động nói lắp bắp: "Anh, cô, cô, cô..."
Dương Tông: "Em làm sao vậy?"
Dương Bạch sợ hãi: "Anh ơi, hình như tối qua em đã nhìn thấy cô ấy."
Không chỉ Dương Tông sửng sốt, mà người phụ nữ thuê phòng 201 cũng có chút sửng sốt. Cô chỉ vào mình: "Cái gì, tối hôm qua anh nhìn thấy tôi?"
Từ con ngươi mở to và thái độ bất mãn của người phụ nữ, không khó để nhận ra rằng cô ấy thực sự không hề hay biết.
"Này anh bạn, anh muốn ăn bao nhiêu cũng được, đừng nói nhảm. Tôi lên tầng bốn chỗ mấy người làm gì? Tối qua tôi không hề ra ngoài."
Người phụ nữ hùng hổ chửi bới và tự chứng minh mình vô tội.
Khi mọi người đang thảo luận, bang! Đột nhiên cửa bị bà chủ nhà đá ra xa. Chủ nhà khom người, trên tay cầm chổi lông gà, giận dữ nhìn người phụ nữ: "Con khốn kiếp, sáng nay cô lại dùng nước tắm à?"
Người phụ nữ nhìn thấy chủ nhà, sắc mặt tối sầm, chửi bới: "Bà già xui xẻo", rồi đứng dậy vặn eo bước ra ngoài.
Bà chủ nhà bị bỏ lại một mình, dùng tiếng Hoài Thành chửi bới, đủ loại lời lẽ gay gắt khó chịu làm xáo trộn cả buổi sáng.
Khi Ninh Vi Trần và Diệp Sanh đi xuống.
Chủ nhà vẫn đang mắng, thậm chí càng tức giận hơn, dùng dụng cụ trong tay cắt đứt nguồn nước ở tầng hai.
Dương Tông lẩm bẩm: "Những người sống ở đây thật sự sẽ không bị suy sụp tinh thần sao?"
Lạc Hưng Ngôn nhìn thấy Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, anh lập tức vui mừng, lấy cây tăm ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Các cậu đến đây vừa kịp lúc. Hôm qua tôi đã điều tra phòng 303 và phát hiện ra một vấn đề lớn!"
Tuy nhiên, cả hai đều phớt lờ anh.
Ninh Vi Trần nhã nhặn giúp Diệp Sanh kéo ghế ra, cười nói: "Cục cưng, anh muốn uống chút nước không?"
Diệp Sanh lạnh mặt ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt, lông mi dày rậm, đôi mắt rũ xuống che giấu tất cả sự tức giận, tạo cho người ta cảm giác mong manh như thủy tinh.
Ninh Vi Trần sau khi ngồi xuống chống cằm nhìn cậu, trong đôi mắt hoa đào đẹp đẽ hiện ra vẻ lo lắng, ngoan ngoãn nói: "Anh còn giận à? Anh à, em biết hôm qua em đã làm quá mức, anh có thể cho em xin lỗi được không?"
"..." Mọi người.
"..." DIệp Sanh.
Ninh Vi Trần đang bị mất trí đấy à, cậu chỉ bị câm nhưng không bị què.
Diệp Sanh không có biểu cảm gì, cầm bình nước nóng trên bàn rót cho mình một cốc nước. Ly nước rơi nặng nề, cả bàn đều rung chuyển.
Lạc Hưng Ngôn bị màn thể hiện tình cảm của đôi cẩu nam nam này làm chết lặng, vẻ mặt u ám, anh cầm cây tăm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Này, các cậu có nghe tôi đang nói không! Tôi nói ngày hôm qua lúc nửa đêm đi đến phòng 303 tìm được một tin tức rất quan trọng!"
Diệp Sanh liếc nhìn Lạc Hưng Ngôn, nếu giọng nói của cậu không bị hỏng, cậu đã bắt đầu nói chuyện với Lạc Hưng Ngôn. Nhưng cậu không thể nói. Ở đây không có giấy bút, và cậu không thể giao tiếp với người khác thông qua cử động cơ thể.
Diệp Sanh cúi đầu, cầm cốc uống từng ngụm nước. Nhưng cậu cảm thấy không yên tâm khi giao việc rời khỏi đây hoàn toàn cho người khác.
Diệp Sanh suy nghĩ một chút, lập tức quay đầu nhìn Ninh Vi Trần. Cậu cầm cốc nước, mím môi thành một đường mỏng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Vi Trần bằng đôi mắt hạnh đen trắng, có chút sốt ruột ra hiệu cho hắn nhanh chóng tham gia vào cuộc thảo luận.
Ninh Vi Trần nhìn ánh mắt thúc giục cùng cáu kỉnh của DIệp Sanh, cười lớn.
Ngữ khí của hắn ý vị không rõ nói.
"Bé câm, sao lại anh lại đáng yêu như vậy?"
Mọi người: "..."
Lạc Hưng Ngôn: "..."
Lạc Hưng Ngôn biết đôi cẩu nam nam này đã đi quá xa, nhưng anh không biết rằng họ sẽ đi xa như vậy, anh tức giận đến mức đánh gãy cây tăm.
"Các cậu, các cậu..." Lời nói không thể thốt ra được.
Diệp Sanh giả vờ như không nghe thấy gì, cúi đầu uống nước. Đúng như dự đoán, khả năng chấp nhận của con người không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ai nấy đều cảm thấy phức tạp và may mắn: đằng sau mỗi một boss máu lạnh và quyền lực lại có một người tình hiền lành, tốt bụng, thánh mẫu như vậy, nhường cho những kẻ vô tội và đáng thương như bọn họ một lối thoát.
Dưới sự thúc giục của vị hôn thê "hiền lành và tốt bụng", cuối cùng vị boss kia cũng đồng ý để ý đến bọn họ.
Ngược lại với cách trêu chọc vị hôn thê nhẹ nhàng, ngả ngớn, boss nhìn họ, nụ cười tự nhiên nhạt đi, lãnh đạm nói: "303?"
Sắc mặt của Lạc Hưng Ngôn trở nên đen kịt.
Anh biết rằng Cục Phi tự nhiên sẽ không tự nhiên ghét ai đó mà không có lý do!
"Ừm."
Lạc Hưng Ngôn ném bức ảnh mà anh lấy được từ Vương Tiểu Bàn lên bàn và nói ngắn gọn: "Người thuê phòng ở số 303 tên là Vương Tiểu Bàn, và anh ta làm việc tại Tạp chí Chuyện Xưa. Bức ảnh này được anh ta chụp một cách tình cờ biệt thự Trường Minh trong lúc chang vạng. Tôi cảm thấy bức ảnh này thật cổ quái nhưng tôi lại không nhìn ra cái gì nên đưa cho hai người xem. À đúng rồi, Vương Tiểu Bàn nói bút danh của hắn trên tạp chí là.... Cố Sự Đại Vương."
Anh còn cố tình giảm tốc độ nói, khó hiểu nói ra bốn chữ cuối cùng, cố gắng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người.
Tuy nhiên, Diệp Sanh vẫn lặng lẽ uống nước, không dao động. Ninh Vi Trần dùng ngón tay nhặt bức ảnh lên, vẻ mặt như thường lệ.
Lạc Hưng Ngôn: "..." Mẹ kiếp, không còn vui nữa.
Ninh Vi Trần vội vàng nhìn lướt qua sau đó liền đưa bức ảnh cho Diệp Sanh. Diệp Sanh đặt cốc nước xuống và nhìn xuống pháo hoa nhân gian trong ánh hoàng hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT