Diệp Sanh vẫn đang đứng cạnh cửa sổ duy nhất trong căn phòng đơn chật hẹp, nghe được lời nói của Ninh Vi Trần, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt cậu mờ mịt trong bóng đêm, mất quá nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, giữa hai lông mày lạnh lùng và giận dữ nhuốm một lớp sương mỏng manh, nhưng ánh mắt cậu vẫn trong trẻo sâu thẳm như cũ.

Diệp Sanh đứng bên cửa sổ, đôi mắt hoa mai vướng vào một sự phức tạp mà chính anh cũng không thể hiểu được.

Cơn gió đêm trong thành phố thổi xuyên qua những tảng đá vụn ở công trường rồi len lỏi vào những con hẻm tối tăm chật hẹp giăng đầy dây điện, nức nở như có ai đang khóc bên ngoài.

Ninh Vi Trần mỉm cười với cậu, đôi mắt hoa đào lấp lánh rung động lòng người, hắn đi tới, dịu dàng nắm lấy tay Diệp Sanh: "Bảo bối, anh cứ liên tục bị thương sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."

Diệp Sanh lùi lại, muốn rút tay hắn ra. Nhưng Ninh Vi Trần rất khỏe, nhéo nhéo xương cổ tay của cậu, cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Ninh Vi Trần dịu dàng chớp mắt, cúi người xuống, thanh âm nhu tình như nước nói: "Trước kia em đã sai rồi, anh trai, đối phó với anh thì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không có gì không tốt."

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh muốn chửi thề.

Ninh Vi Trần hôn lên môi cậu như chuồn chuồn lướt nước. Tay còn lại vòng qua eo cậu, vén góc áo lên, dùng ngón tay thon dài chạm vào trêu chọc vuốt v e trên eo cậu.

Diệp Sanh không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận cách tiếp cận của hắn.

Ngôi biệt thự này đã trở nên cũ rách nát, mạng nhện và rêu mốc mọc đầy trên trần nhà. Nơi trăng không thể chiếu sáng, ánh sáng mờ ảo dao động.

Tầm nhìn của cậu bị thân hình cao gầy của Ninh Vi Trần chặn lại, hơi thở tràn ngập mùi thơm lạnh lẽo quen thuộc. Cánh môi dán sát vào nhau, hàm răng bị cạy mở, nụ hôn này có thể nhanh chóng đưa người vào trạng thái đ ộng tình.

Ít nhất khi hơi thở của họ quyện vào nhau, môi lưỡi triền miên, trong đầu Diệp Sanh ngừng mọi loại suy nghĩ với cường độ cao và trở nên thư giãn thả lỏng.

Dường như trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

Ninh Vi Trần hôn không sâu, hôn một nụ hôn ngắn xong hắn ngẩng đầu lên, nâng lấy cằm Diệp Sanh, trong mắt dường như có ánh bạc màu tím, dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói đùa.

"Đôi khi em tự hỏi có phải anh cố tình làm vậy không, anh yêu."

Tay hắn luồn vào vạt áo Diệp Sanh, sờ đến chỗ miệng vết thương của cậu. Hắn không chạm trực tiếp mà vuốt v e vùng da xung quanh. Sự trêu chọc tùy ý khiêu khích của đầu ngón tay đã khiến lưng Diệp Sanh như bị điện giật.

"Anh đang cố ý đúng không? Anh muốn kiểm tra bộ dáng mất khống chế của em." Ninh Vi Trần nhàn nhạt hỏi.

Diệp Sanh không nói gì.

Ninh Vi Trần không cần câu trả lời của cậu. Lòng bàn tay hắn áp vào hõm eo, nấn ná trên mảnh da đó, sau đó ngón tay quen thuộc di chuyển dọc theo eo hướng lên trên.

Hắn dường như biết rõ từng điểm nhạy cảm của cậu. Hắn lại hôn lên miệng Diệp Sanh một lần nữa, Ninh Vi Trần cười lớn, trong mắt mang theo tia lạnh lẽo, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Quá đáng rồi, anh yêu, anh muốn thấy em mất khống chế, nhưng thực ra em cũng muốn nhìn thấy anh mất khống chế."

Đôi mắt hắn tối sầm, hắn dùng răng cắn chặt môi Diệp Sanh. Hơi thở của Diệp Sanh trở nên hỗn loạn, một lớp mồ hôi mỏng đổ ra trên cái cổ yếu ớt tái nhợt của cậu, cậu cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái trống rỗng vừa rồi và nắm lấy bàn tay đang sờ tán loạn trên người mình của Ninh Vi Trần.

"Đừng nổi điên."

Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, mang theo những cảm xúc mà chính cậu cũng cảm thấy xa lạ.

Ninh Vi Trần vừa nghe được thanh âm của cậu, hắn dừng lại một chút, nhếch lên đôi môi mỏng, mỉa mai nói: "Cái gì gọi là nổi điên? Chúng ta không phải là bạn trai cũ sao? Chúng ta đã ngủ với nhau rất nhiều lần rồi, bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào đâu?"

Diệp Sanh sửng sốt: "Cậu muốn ngủ với tôi ở đây à?"

Ninh Vi Trần: "Anh thật thông minh, anh trai, anh đoán được hết rồi."

Diệp Sanh: "..."

Mẹ nó. Diệp Sanh không còn muốn thử nghiệm xem mình có thể chiều chuộng Ninh Vi Trần đến mức nào nữa.

Cậu giơ chân lên và dùng đầu gối đánh mạnh vào Ninh Vi Trần, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt Ninh Vi Trần cũng trở nên tối sầm, hắn gọn gàng nắm lấy hai tay cậu, đồng thời chen một chân vào giữa hai ch@n Diệp Sanh, một loại cảm giác áp bức nguy hiểm tràn ngập toàn bộ không gian. Cả hai đều th ở dốc. Diệp Sanh hung hăng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt của Ninh Vi Trần cũng đồng dạng đen tối không có cảm xúc.

"Kỳ thật l@m tình với em sẽ giúp anh hồi phục nhanh hơn so với việc dùng máu của em." Ninh Vi Trần: "Anh không muốn chăm sóc bản thân thật tốt và nhanh chóng rời khỏi tòa nhà này sao?"

Vẻ mặt hắn trở nên xa cách lãnh đạm, ánh sáng tím trong mắt xinh đẹp đến cùng cực, giống như mê hoặc đến từ biển sâu.

Diệp Sanh nói: "Tôi không muốn."

Ninh Vi Trần cười lạnh, lạnh lùng nói: "Vết thương của anh đang lan rộng, anh có cảm nhận được không? Với trạng thái hiện tại, anh có thể sống ở đây nhiều nhất là hai ngày."

Diệp Sanh mím môi thành một đường thẳng.

Cậu cảm nhận được điều đó ngay khi bước vào biệt thự Trường Minh. Những vết thương trên cổ họng, bụng và cơ thể đều do Thai Nữ và Quỷ Mẫu gây ra, một kẻ dị giáo cấp A, một kẻ dị giáo cấp A+, khi đến trung tâm thành phố kỳ lạ tràn đầy giá trị thần quái này, những vết thương này đã bị k1ch thích và trở nên nặng hơn.

Tuy nhiên, ngay từ đầu Diệp Sanh đã không sợ đau, ngay cả "nhiều nhất có thể sống được hai ngày" của Ninh Vi Trần cũng không thể uy hiếp được cậu. Đối với Diệp Sanh, mỗi một lần đều là một canh bạc để cược mạng sống của cậu. Khi một người đã quen với việc sống sót trong những tình huống tuyệt vọng, cậu có thể bình tĩnh chấp nhận mọi tình huống. Chỉ có hai kết quả, chết hoặc sống.

Bây giờ cậu im lặng chỉ vì nhìn thấy sự "mất kiểm soát" của Ninh Vi Trần. Đôi mắt vốn luôn ngả ngớn ái muội giờ đây lạnh lùng thấu xương, toát ra sự nguy hiểm, bạo lực, lạnh nhạt và tính xâm lược mà Diệp Sanh chưa từng thấy trước đây.

Khi Diệp Sanh nhận được nụ hôn đầu tiên ở tòa nhà phát sóng, trong đầu cậu có một câu hỏi. Bây giờ thời gian trôi qua, câu hỏi này ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn trong đầu cậu.

Cậu ghét cách tiếp cận đến gần của người khác và ghét d*c vọng của người khác đối với cậu. Đây là sự cảnh giác bắt nguồn từ sâu thẳm trong tâm hồn, đã trở thành bản năng sinh tồn của cậu. Nhưng Ninh Vi Trần vẫn luôn là một ngoại lệ.

Chuyện vừa xảy ra, nếu là người khác, có lẽ cậu đã nổ súng trước khi hắn đến gần.

Mối quan hệ giữa cậu và Ninh Vi Trần là gì?

Phải. Thực ra cậu đã luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Diệp Sanh tựa lưng vào tường, quần áo xộc xệch, ánh mắt bị hôn ra một chút ẩm ướt, mờ mịt mong manh như một tòa nhà đầy sương mù, mang theo một tia điên cuồng mà bản thân cậu cũng không thể phát hiện được.

Diệp Sanh khàn khàn nói: "Ninh Vi Trần, cậu mất khống chế, cậu cũng cần máu của tôi đúng không?"

Sắc mặt Ninh Vi Trần không cảm xúc, lạnh lùng cúi đầu nhìn cậu.

Chẳng biết vì lý do nào đó, Diệp Sanh lại cảm thấy muốn cười.

Đây có lẽ là lần thứ hai trong đời cậu có cảm giác thôi thúc như vậy.

Lần đầu tiên là khi tàu Âm Sơn đến ga, tình huống đêm đó khá giống với bây giờ, cậu kiệt sức và đối mặt với Ninh Vi Trần đang dồn ép từng bước áp sát. Lúc đó cậu nghĩ, người này đúng là một kẻ điên âm tình bất định, bây giờ cậu nghĩ, quên đi, chúng ta cùng nhau mất kiểm soát đi.

Diệp Sanh muốn cười, thế là cậu thực sự cười. Khóe môi không có chút máu của cậu nhếch lên, trong cổ họng bật ra một tiếng cười, sông băng và tuyết trong mắt cậu tan chảy, lộ ra những dải sao rộng lớn dưới lớp băng.

Cậu rất ít khi cười nên khi cười sẽ khiến người ta có cảm giác kinh ngạc.

Ninh Vi Trần cũng ngây ngẩn cả người.

Diệp Sanh đứng thẳng lên.

Cậu đưa tay ra, những ngón tay lạnh như ngọc, kéo cổ áo sơ mi của Ninh Vi Trần, kéo hắn lại gần. Diệp Sanh nghiêng người về phía trước, áp môi mình vào môi Ninh Vi Trần. Không giống như kỹ năng tán tỉnh khéo léo của Ninh Vi Trần, kỹ năng hôn của Diệp Sanh rất ngây ngô. Nhưng may mắn thay, Ninh Vi Trần cũng không khó đối phó, có thể nói hắn đối với cậu hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Hắn thậm chí còn phản ứng rất nhanh, ôm lấy eo Diệp Sanh và kiên nhẫn điều chỉnh nhịp điệu của cậu.

Sau khi vết thương trên cổ họng và miệng của Diệp Sanh trở nên trầm trọng hơn, máu bắt đầu chảy ra. Nụ hôn vướng vào thứ máu tanh ngọt ngào. Hơi thở nóng hổi như sao băng rơi xuống. Diệp Sanh nhắm mắt lại, lông mi như cánh bướm rung rinh sắp bay lên. Nụ hôn do cậu khởi xướng này vẫn không thể cho cậu một câu trả lời đầy đủ và rõ ràng để giải thích mối quan hệ giữa cậu và Ninh Vi Trần. Nhưng... vẫn có điều gì đó khác biệt.

Ninh Vi Trần giúp cậu điều trị miệng vết thương, cậu giúp Ninh Vi Trần giảm bớt sự mất khống chế. Cả hai đều có lợi.

Diệp Sanh chỉ chủ động một bước nhưng sau đó cậu lại hối hận.

Nụ hôn quá sâu khiến cậu nhăn mặt vì đau.

Sắc màu kỳ lạ trong mắt Ninh Vi Trần dần dần nhạt đi, hắn cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Diệp Sanh.

Diệp Sanh ấn xuống bờ vai của hắn đem hắn đẩy ra, khẽ th ở dốc, dùng mu bàn tay lau miệng mình. Sau khi khôi phục trạng thái tỉnh táo từ khi sắp mất khống chế, Ninh Vi Trần đã hoàn toàn thanh tỉnh.

Diệp Sanh tránh ánh mắt của hắn, trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: "Có lẽ chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Ninh Vi Trần thản nhiên lặp lại lời nói của cậu: "Giúp đỡ lẫn nhau?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Ninh Vi Trần cười như không cười: "Tương trợ lẫn nhau ở mức độ nào?".

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Diệp Sanh: "..."

Ninh Vi Trần biết cậu hoàn toàn mù mờ về nhiều chuyện tình cảm nên cũng không hỏi thêm gì nữa, nụ hôn vừa rồi do Diệp Sanh chủ động hôn khiến đầu óc hắn có chút hỗn loạn, hắn nhìn Diệp Sanh từ bên người rời đi trong im lặng.

Bây giờ cơ thể Diệp Sanh không còn đau nhức nữa, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ ùa về. Cậu hạ mi xuống, lấy một tờ giấy trên bàn đầu giường, thuận tay lau vết máu trên tay. Trong quá trình lau ngón tay và mu bàn tay, Diệp Sanh nói: "Ninh Vi Trần, tôi bắt đầu tin rằng có lẽ trước đây chúng ta thật sự là người yêu." Bằng không, cậu sẽ không tiếp tục tạo ra ngoại lệ, lại tạo ra ngoại lệ.

Ninh Vi Trần bình tĩnh nhìn cậu. Diệp Sanh ném tờ giấy vào thùng rác và nói: "Nhưng bây giờ tôi thực sự mệt mỏi, mọi chuyện ngày mai hãy nói nhé."

Cậu thực sự rất mệt mỏi, cậu đã suy nghĩ, chạy trốn và chiến đấu mãnh liệt cả ngày lẫn đêm, Diệp Sanh cảm thấy chỉ cần chạm vào gối là cậu có thể ngủ được.

Cậu không nhận ra giọng điệu của mình có chút thân mật, Diệp Sanh thuận tay vuốt tóc trên trán mình, chỉ định cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng của cậu.

Ninh Vi Trần ở phía sau nhẹ giọng nói: "C ởi quần áo ra."

Diệp Sanh có chút ngạc nhiên.

Ninh Vi Trần nói: "Mặc quần áo vào thì vết thương của anh sẽ không khỏi."

"..." Diệp Sanh thu lại vẻ lúng túng, bắt đầu cởi cúc quần áo của cậu.

Khi cởi áo ra, cậu mới biết Ninh Vi Trần vẫn đang nhìn cậu từ phía sau.

Ánh sáng mờ ảo chiếu lên vai thiếu niên. Khi cậu đưa một tay ra, chiếc áo tuột xuống, để lộ nửa tấm lưng trần. Thiếu niên cúi đầu, eo mảnh khảnh, khí chất lạnh như kiếm, con bướm ở trên vai đỏ rực như lửa.

Diệp Sanh chỉ cởi áo ra, chỉ có phần thân trên của cậu bị thương nặng. Chủ nhà dù keo kiệt nhưng vẫn quan tâm đ ến sự sạch sẽ của đồ đạc. Bà ta sợ chăn và ga trải giường bị mốc nên thường xuyên giặt sạch.

Ít nhất khi Diệp Sanh nằm xuống, cậu ngửi thấy mùi thơm của bột giặt hoàn toàn khác biệt với môi trường xung quanh.

Ninh Vi Trần đóng cửa sổ lại.

Diệp Sanh ngủ thiếp đi như cậu mong đợi. Sự cảnh giác của cậu vô tình giảm xuống khi ở bên cạnh Ninh Vi Trần, đầu cậu sẽ vùi vào trong chiếc gối mềm mại, màn đêm ở biệt thự Trường Minh rất yên tĩnh, tiếng ồn ào náo nhiệt của thành phố cũng dần dần biến mất, Diệp Sanh nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái mê man ngủ nhẹ.

Bên ngoài biệt thự Trường Minh thực sự yên tĩnh.

Nhưng không phải bên trong.

Người phụ nữ ở tầng dưới dùng hết sức vươn cổ, hất mái tóc rối bù lên trên, trên mặt nở nụ cười quái dị, cố thò đầu vào phòng gác mái. Nhưng sau khi cảm nhận được một luồng uy áp kinh khủng, cô ta lập tức rút lui như một chiếc lò xo.

Ninh Vi Trần đóng cửa sổ lại trong nháy mắt.

Ở tầng một, tầng hai, tầng ba và tầng bốn, tất cả những âm thanh kỳ quái và những hình ảnh đẫm máu đều bị cách ly với tầng trên cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play