HUNG NHÂN ÁC SÁT

Chương 3: Kẻ khả nghi


11 tháng

trướctiếp

Có lẽ do “người” đông thế mạnh, so với oán quỷ tự kỷ, oán lâu có khuynh hướng chủ động tấn công hơn. Chúng nó khát khao cảm xúc tiêu cực, thích nhất bao trùm lên cơ thể con người, ép hết chất dinh dưỡng như nhai mía.

Hết chương 3

Nhìn miêu tả cũng đủ biết, đó không phải một trải nghiệm vui vẻ. Hơn nữa “di chứng” của việc bị nó nhai là nhẹ thì bệnh một trận, nặng thì gặp đại họa, tùy thuộc vào tình trạng cá nhân.

Thảm thật.

Bên kia con đường chợt vang lên từng đợt, từng đợi còi cảnh sát chói tai, đèn cảnh sát sáng rực nơi tận cùng của bóng đêm. Ân Nhận không biết đèn cảnh sát, nhưng y có thể hiểu biểu cảm thả lỏng của người đứng đối diện mình.

Rõ ràng con oán lâu này đến đây để kiếm ăn.

Họ tên: Chung Thành Duyệt (28 tuổi, nam); Không tên (nam, không rõ tuổi, chừng 20-30)

Xưa nay người tu hành đều có tin đồn lan truyền thế này: Càng không tín thì ảnh hưởng càng nhỏ.

Oán lâu phanh gấp trước mặt hai người, may sao nó vẫn còn chút sợ hãi bản năng, đáng tiếc trí thông minh có hạn, tám con mắt của oán lâu đảo quanh, không hiểu được sự sợ hãi e dè này đến từ đâu.

Người kia chẳng thèm chớp mắt một cái, dường như không bị bất cứ ảnh hưởng nào.

Cuối cùng nó cẩn thận nhích cơ thể, quyết định chỉ tấn công người có “mùi người” nồng hơn.

Đôi tay kia vẫn vững vàng như trước.

Oán lâu co người, che “mặt” sau đó phát ra âm thanh thở hồng hộc nặng nề. Mùi tanh hôi thoang thoảng hòa vào trong mùi ngai ngái của mưa. Ngay sau đó, cơ thể to lớn của oán lâu vươn ra, nó đập mạnh về phía trước. Kết cấu của thứ như cánh tay kia hơi khom lại, dường như muốn thì thầm điều gì đó rất đáng sợ.

Tình huống: Chung Thành Duyệt tận mắt chứng kiến người không rõ tên mặc trang phục bệnh nhân của Trung tâm Sức khỏe tâm thần, mang theo vũ khí bị cấm cho nên đã chủ động báo cảnh sát. Diện mạo của người không tên vượt quá tiêu chuẩn bình thường, không có hành vi tấn công, dao găm cầm tay nghi ngờ là khí linh.

Nó lập tức lăn về phía người trẻ tuổi đối diện Ân Nhận.

Trong đây chắc hẳn sẽ có manh mối liên quan đến “hung sát không rõ tên”.

Giám đốc Phù – Phù Hành Xuyên uống một ngụm nước tăng lực, híp mắt lại.

Chỉ thấy oán lâu trùm lên cơ thể người trẻ tuổi, cục thịt mấp máy mấp máy tựa đang tiêu hóa. Người kia “khảm” vào cơ thể của oán lâu với tư thế quái dị, chỉ có gương mặt và đôi tay lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn có chút buồn cười.

***

Ân Nhận không thể cười nổi.

Khóe mắt Ân Nhận giật giật, hóa ra con oán lâu này cảm thấy tư thế ăn cơm không đúng nên định bụng tới lần nữa.

Bề mặt oán lâu càng mấp máy dữ dội hơn, gương mặt bánh bao thịt nhô lên suýt nữa đã cọ vào chóp mũi Ân Nhận. Máu thịt dập dờn như sóng nước, thỉnh thoảng gương mặt người kia lại lộ ra bên ngoài oán lâu.

Người kia khoác lên mình oán lâu to gấp mấy chục lần cơ thể vậy mà sức lực nắm chặt bàn tay y không hề giảm bớt. Hai tay anh ấm áp vững vàng, ánh mắt dán chặt lên người Ân Nhận, vẻ mặt không có điểm gì bất thường.

Tình huống: Quách Lai Phúc là tội phạm giết người hàng loạt đang bị truy nã, đến thành phố Hải Cốc vào bốn ngày trước. Căn cứ vào điều tra, người này đã dùng dao gọt hoa quả cắt mũi mình, dùng đũa chọc tai, dùng tay không móc hai mắt. Khi được nhân viên của chi nhánh chúng ta phát hiện thì người này đang tự lột da mình ngay ngã tư đường.

Hung sát đã ngủ đông cả nghìn năm, cho dù cố ý cải trang thành người không thể tạo hình mặc Âu phục và cầm bó hoa được. Hơn nữa trong ấn tượng của Phù Hành Xuyên, mấy ngày trước ở khu Đông Hà có một streamer khá nổi tiếng vừa chết, hình tượng kinh điển của người đó là “Âu phục” và “đóa hồng”.

Lúc này đây “người” lúng túng biến thành ba, bầu không khí trở nên càng kỳ quái hơn.

“Hả? Không phải, hai người kia có nồng độ sát khí không cao, nhưng thân phận có chút đặc biệt. Một người không rõ từ đâu đến, mang theo khí linh. Một người xuất thân đặc biệt. Cứ coi như trực giác của tôi bất thường đi.”

Còn Tịch Chiếu đích thị là có vụ án, chẳng qua vụ này cũng không đáng để nhắc tới. Nhìn riêng vào nồng độ sát khí thì cùng lắm thì hai người này chỉ tiếp xúc với “hiện tượng” cấp bậc oán quỷ mà thôi.

Không nếm được nỗi đau đớn mới mẻ, oán lâu nhanh chóng phát hiện ra không ổn. Nó vặn vẹo cơ thể, nghi ngờ lùi về chỗ cũ.

***

Tiếc thay Ân Nhận chưa từng gặp phải loại người này.

Lúc này đây “người” lúng túng biến thành ba, bầu không khí trở nên càng kỳ quái hơn.

Khóe mắt Ân Nhận giật giật, hóa ra con oán lâu này cảm thấy tư thế ăn cơm không đúng nên định bụng tới lần nữa.

Tòa nhà Thức An vẫn sáng đèn.

Mùi tanh hôi trong không khí chuyển thành mùi thối nồng nặc, da thịt xấu xí không ngừng mấp máy, oán lâu trượt tới một lần nữa.

“Được được, đừng lải nhải nữa. Tôi biết không hợp với quy định, trừ tiền từ lương của tôi cũng được. Nếu Lão Lý có hỏi thì cậu giải thích giúp tôi.”

Người đối diện siết mười ngón tay, túm chặt lấy Ân Nhận, dùng sức mạnh cứ như hai người là hai anh em ruột thất lạc bao lâu.

Nó hoàn toàn quên mất phải chạy trốn.

Lần này nó di chuyển chậm hơn, dưới ánh đèn đường, lớp da bên ngoài rớm ra một dòng chất lỏng dính nhớt. âm thanh chèn ép khiến người ta rợn tóc gáy vang lên, người đối diện lại bị cục thịt to đại “cắn nuốt”.

Advertisement

Nhìn miêu tả cũng đủ biết, đó không phải một trải nghiệm vui vẻ. Hơn nữa “di chứng” của việc bị nó nhai là nhẹ thì bệnh một trận, nặng thì gặp đại họa, tùy thuộc vào tình trạng cá nhân.

Máy tính bảng tỏa ánh sáng trắng, quầng thâm đen dưới mắt ông ta hơi chướng mắt, toàn thân giống như một con cương thi vừa mới khai quật ra khỏi mộ.

Cả đầu anh chìm vào trong máu thịt đen đỏ, hai cánh tay còn sót lại bên ngoài vẫn ghìm chặt tay Ân Nhận tựa gông cùm.

Họ tên: Trần Tiêu (24 tuổi, nam); Vương Vinh Vinh (29 tuổi, nữ), Trương Nhạc (25 tuổi, nam).

Nó lập tức lăn về phía người trẻ tuổi đối diện Ân Nhận.

Đôi tay kia chẳng hề nhúc nhích.

Kể từ lúc oán lâu xuất hiện rồi biến mất chưa mất tới ba phút.

Đến tám phần là người của quan sai, họ tới nhanh hơn so với tưởng tượng của Ân Nhận.

Bề mặt oán lâu càng mấp máy dữ dội hơn, gương mặt bánh bao thịt nhô lên suýt nữa đã cọ vào chóp mũi Ân Nhận. Máu thịt dập dờn như sóng nước, thỉnh thoảng gương mặt người kia lại lộ ra bên ngoài oán lâu.

Địa điểm: Đường Khải An, khu Đông Hà.

Điều này chứng tỏ được gì? Điều này chứng tỏ rằng toàn thiên hạ đều cho rằng y khả nghi thì người đối diện cũng không nhìn thấu được y. Ân Nhận khá hài lòng, tự dưng thấy người đối diện mình đáng yêu hơn nhiều.

Người kia chẳng thèm chớp mắt một cái, dường như không bị bất cứ ảnh hưởng nào.

Lần này nó di chuyển chậm hơn, dưới ánh đèn đường, lớp da bên ngoài rớm ra một dòng chất lỏng dính nhớt. âm thanh chèn ép khiến người ta rợn tóc gáy vang lên, người đối diện lại bị cục thịt to đại “cắn nuốt”.

Khoảnh khắc oán lâu chạm vào Ân Nhận, từ đầu đến chân nó đông cứng lại, ngay cả lớp da mấp máy cũng ngừng chuyển động. Sau một cơn co giật, cục thịt lập tức cuộn thành hình tròn. Tám con mắt giữa kẽ tay của nó chuyển động điên cuồng, nỗi sợ bao phủ kín đồng tử.

Nhìn thấy được mà không ăn được, vằn máu chăng kín tám con mắt người dựng đứng của oán lâu. Ví như người bình thường cầm đũa lên gắp sợi mì, nhưng phát hiện ra mình có liều chết cũng không gắp được nó lên, đa phần cũng sẽ mang oán khí thế này.

Anh vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh từng từ.

Thảm thật.

Nếu như thanh niên đối diện nhìn được oán lâu, cảnh tượng tiếp theo phải nói là rất kích thích.

Ân Nhận liếc nhìn nó bằng ánh mắt đồng cảm, y đã nhìn ra manh mối…

灵器

Quách Lai Phúc hiện đang trong trạng thái hôn mê và được điều trị ở Bệnh viện Nhân dân thành phố Hải Cốc. Chiếc mũi, nhãn cầu và da bị lột đều bị chính gã nuốt vào bụng. Thị giác, thính giác bị tổn thương nặng, không thể khôi phục bình thường.]

Người không tín, chư thần không bảo vệ, bách tà không thể xâm nhập.

Người không tín, chư thần không bảo vệ, bách tà không thể xâm nhập.

Tối qua sát khí bạo phát, chỉ riêng vùng ngoại ô thành phố Hải Cốc thôi đã xảy ra 35 sự kiện bất thường. Qua một đêm bận rộn, nhân viên công tác đã loại trừ những trường hợp không liên quan như đột ngột phát bệnh, mâu thuẫn gia đình, ẩu đả trên đường, ăn trộm, chỉ còn sáu người xác thực đã tiếp xúc với “hiện tượng bất thường”.

Xưa nay người tu hành đều có tin đồn lan truyền thế này: Càng không tín thì ảnh hưởng càng nhỏ.

Oán lâu phanh gấp trước mặt hai người, may sao nó vẫn còn chút sợ hãi bản năng, đáng tiếc trí thông minh có hạn, tám con mắt của oán lâu đảo quanh, không hiểu được sự sợ hãi e dè này đến từ đâu.

(Gốc 灵器 (linh khí – khí trong vũ khí): Loại vũ khí kết tinh từ linh khí (khí trong không khí). Để tránh nhầm lẫn mình để là khí linh, thấy trên baidu cũng đảo ngược lại và nghĩa hai từ tương đương.)

Nếu một người hoàn toàn không tin vào ma quỷ, thần tiên, vậy thì anh ta có cầu thần bái Phật cũng vô dụng. Song lại có thể miễn dịch tất cả tà thuật quỷ thần. Loại người này sẽ không thể nhìn thấy quỷ thần, và quỷ thần cũng sẽ không thể làm gì được bọn họ. Hai bên có khuynh hướng coi nhau như không khí.

Ân Nhận liếc nhìn nó bằng ánh mắt đồng cảm, y đã nhìn ra manh mối…

Tiếc thay Ân Nhận chưa từng gặp phải loại người này.

Tầm mắt từ từ di chuyển xuống dưới, lông mày Phù Hành Xuyên hơi nhướng lên, sau đó nhíu lại. Ông ta ngồi về ghế, nhanh chóng giở mấy trang phía sau, càng nhìn sắc mặt càng nghiêm trọng.

Trong số người phàm, người cuồng nhiệt thì ngày ngày tế bái cầu phúc, người bình thường thì sẽ nghiên cứu cầu vận may, né tránh xui xẻo. Truyền thừa bầu không khí nghìn năm, rất ít người hoàn toàn “không tín”.

[Nghi ngờ tiếp xúc với bất thường: 2 người]

Hiện tại dường như có một người như vậy đứng ngay trước mắt y.

Điều này chứng tỏ được gì? Điều này chứng tỏ rằng toàn thiên hạ đều cho rằng y khả nghi thì người đối diện cũng không nhìn thấu được y. Ân Nhận khá hài lòng, tự dưng thấy người đối diện mình đáng yêu hơn nhiều.

Dứt lời, giám đốc Phù cúp điện thoại thật nhanh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Ông ta tắt hồ sơ của Chung Thành Duyệt đi, nhìn kỹ tấm ảnh Ân Nhận vừa nhận được.

Thậm chí Ân Nhận còn rụt cổ tay mình về, kéo người ta về phía mình. Nhưng ai ngờ anh đứng vững vàng lạ thường, Ân Nhận thuận tay kéo, vậy mà chẳng thể kéo được anh.

“Tốt nhất chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Người đối diện siết mười ngón tay, túm chặt lấy Ân Nhận, dùng sức mạnh cứ như hai người là hai anh em ruột thất lạc bao lâu.

Rõ ràng sát khí quanh người gã vượt quá nồng độ cho phép, rất có khả năng tiếp xúc với nguồn ô nhiễm sát khí vượt mức… Nhưng khu Thượng Quang nằm xa Tịch Chiếu nhất và cách điểm bùng nổ sát khí một phạm vi nhất định.

Oán lâu đang tức xì khói, thấy Ân Nhận “cướp đồ ăn” của mình, nó mặc kệ luôn bản năng sợ hãi, cơ thể thuận thế lăn về phía phía Ân Nhận như chiếc roi, muốn trùm lên cả cơ thể hai người.

Phù Hành Xuyên liếc nhìn góc trên bên phải của máy tính bảng, đã tới bảy giờ rồi. Ông ta lấy trong ngăn kéo ra thanh chocolate ăn dở một nửa, thở dài một tiếng rồi đứng dậy.

Lời tác giả:

Nếu như thanh niên đối diện nhìn được oán lâu, cảnh tượng tiếp theo phải nói là rất kích thích.

Người thuyết vô thần: Thêm “kháng phép” vào cấp bậc kiên định.

Người thay ca đã tới, song người tăng ca suốt đêm chẳng thể trở về. “Hung sát xuất hiện” là chuyện lớn, để phòng ngừa lỡ như, tất cả mọi người đều phải ở nguyên vị trí chờ lệnh. Mọi người bê ghế nằm trong phòng nghỉ ngơi ra, không quan tâm nam nữ, nằm xuống khu nghỉ ngơi ngủ luôn.

[Hành vi cá nhân bất thường: 1 người

Khoảnh khắc oán lâu chạm vào Ân Nhận, từ đầu đến chân nó đông cứng lại, ngay cả lớp da mấp máy cũng ngừng chuyển động. Sau một cơn co giật, cục thịt lập tức cuộn thành hình tròn. Tám con mắt giữa kẽ tay của nó chuyển động điên cuồng, nỗi sợ bao phủ kín đồng tử.

Phù Hành Xuyên đấm đấm lưng, thuận tay lật sang phía sau của vụ án, liếc mắt thấy hồ sơ cá nhân của Chung Thành Duyệt.

Ba người tận mắt chứng kiến “Âu phục và bó hoa” có thể loại bỏ đầu tiên.

Nó hoàn toàn quên mất phải chạy trốn.

Qua một lát, ông ta vớ lấy điện thoại trên bàn.

Hết phần mở đầu rồi!

Tựa hồ có một bàn tay vô hình túm lấy oán lâu, cơ thể nó biến dạng như cục bột. Theo sau tiếng nhấm nuốt mơ hồ, máu thịt chẳng khác nào nước trong chiếc lu mất nắp đậy, bị cái miệng vô hình hút một hơi hết sạch.

Có lẽ do “người” đông thế mạnh, so với oán quỷ tự kỷ, oán lâu có khuynh hướng chủ động tấn công hơn. Chúng nó khát khao cảm xúc tiêu cực, thích nhất bao trùm lên cơ thể con người, ép hết chất dinh dưỡng như nhai mía.

Cả quá trình diễn ra trong im lặng, oán lâu còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Trong nháy mắt, cơ thể cồng kềnh biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn mấy giọt máu đen đọng trên xương quai xanh của Ân Nhận. Ngay sau đó, mấy giọt máu đen cũng bị làn da trắng nhợt hấp thu sạch, không để lại chút dấu vết nào.

Nguồn gốc của người liên quan rất rõ ràng, chuyện này để tổ 7 đi xử lý cũng được.

Trong số người phàm, người cuồng nhiệt thì ngày ngày tế bái cầu phúc, người bình thường thì sẽ nghiên cứu cầu vận may, né tránh xui xẻo. Truyền thừa bầu không khí nghìn năm, rất ít người hoàn toàn “không tín”.

Ân Nhận chép miệng, tự dưng được dâng thức ăn tận mồm khiến tâm trạng y thoải mái hơn nhiều.

Oán lâu co người, sau khi che “mặt”, nó phát ra âm thanh thở hồng hộc nặng nề. Mùi tanh hôi thoang thoảng hòa vào trong mùi ngai ngái của mưa. Ngay sau đó, cơ thể to lớn của oán lâu vươn ra, nó đập mạnh về phía trước. Kết cấu của thứ như cánh tay kia hơi khom lại, dường như muốn thì thầm điều gì đó rất đáng sợ.

Tiếng sấm trong mưa bão trở nên rõ ràng hơn. Đèn đường không còn nhấp nháy, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống tạo nên khung cảnh hài hòa rung động.

Mùi tanh hôi trong không khí chuyển thành mùi thối nồng nặc, da thịt xấu xí không ngừng mấp máy, oán lâu trượt tới một lần nữa.

Kể từ lúc oán lâu xuất hiện rồi biến mất chưa mất tới ba phút.

Bên kia con đường chợt vang lên từng đợt, từng đợi còi cảnh sát chói tai, đèn cảnh sát sáng rực nơi tận cùng của bóng đêm. Ân Nhận không biết đèn cảnh sát, nhưng y có thể hiểu biểu cảm thả lỏng của người đứng đối diện mình.

Không nếm được nỗi đau đớn mới mẻ, oán lâu nhanh chóng phát hiện ra không ổn. Nó vặn vẹo cơ thể, nghi ngờ lùi về chỗ cũ.

Tựa hồ có một bàn tay vô hình túm lấy oán lâu, cơ thể nó biến dạng như cục bột. Theo sau tiếng nhấm nuốt mơ hồ, máu thịt chẳng khác nào nước trong chiếc lu mất nắp đậy, bị cái miệng vô hình hút một hơi hết sạch.

Đến tám phần là người của quan sai, họ tới nhanh hơn so với tưởng tượng của Ân Nhận.

Hung sát có thực thể nên không ám vào người. Trước mắt xem ra, bất thường nhất vẫn là Quách Lai Phúc ở khu Thượng Quang.

– “Người nhà” của tôi đến rồi hả?

Ân Nhận để mặc người kia kéo tay, thậm chí còn nở nụ cười ôn hòa.

Ân Nhận không thể cười nổi.

So với chú Trương chạy ra giữa đường thì người này mới chính là người đưa y “vào đời” một cách đứng đắn.

Tập đoàn Thức An là xí nghiệp cổ phần, chi nhánh ở Hải Cốc có hợp tác với Cục cảnh sát Hải Cốc, chỉ cần trình đơn theo quy định thì Tập đoàn Thức An có quyền hạn kiểm tra tài liệu nội bộ của Cục Cảnh sát.

Cho dù thái độ của đối phương thế nào, đây đều là duyên phận. Ân Nhận muốn tỏ ra hòa nhã hơn, thậm chí còn khiến bản thân mình giống như một con người – một hung sát sẽ chẳng quan tâm tới tên của người bình thường.

Vì thế y mỉm cười vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức không nhận ra y vừa mới hút sạch một con oán lâu.

– Tiếc quá, tôi không nhớ tên của anh là gì?

Người đó sửng sốt, đánh giá Ân Nhận thêm lần nữa.

Họ tên: Quách Lai Phúc (47 tuổi, nam)

– Chung Thành Duyệt.

Vì thế y mỉm cười vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức không nhận ra y vừa mới hút sạch một con oán lâu.

Anh vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh từng từ.

Nếu nói người đáng nghi nhất thì…

Người đó sửng sốt, đánh giá Ân Nhận thêm lần nữa.

***

Tòa nhà Thức An vẫn sáng đèn.

Lăn qua lăn lại cả một buổi tối, thấy trời sắp sáng, cuối cùng hai bên cũng dừng thuật triệu hoán lại. Từ đầu đến cuối hung sát đều không có phản ứng gì, thế lực không rõ tên kia đã nhận thua trước, bấy giờ sếp Phù mới yêu cầu bên Thức An dừng thi triển thuật pháp.

Người thay ca đã tới, song người tăng ca suốt đêm chẳng thể trở về. “Hung sát xuất hiện” là chuyện lớn, để phòng ngừa lỡ như, tất cả mọi người đều phải ở nguyên vị trí chờ lệnh. Mọi người bê ghế nằm trong phòng nghỉ ngơi ra, không quan tâm nam nữ, nằm xuống khu nghỉ ngơi ngủ luôn.

Cả hai đều tỉnh táo, cảm xúc ổn định. Phía Cục Cảnh sát không thể xác nhận được thân phận của người không tên kia, hiện tại chúng ta đã điều động riêng tổ 7 dẫn hai người họ về Thức An, dự kiến 7:15 sẽ đến nơi]

– Tiếc quá, tôi không nhớ tên của anh là gì?

Sếp Phù không ngủ, ông ta ngồi trên ghế của mình, dùng máy tính bảng xem báo cáo.

– “Người nhà” của tôi đến rồi hả?

Máy tính bảng tỏa ánh sáng trắng, quầng thâm đen dưới mắt ông ta hơi chướng mắt, toàn thân giống như một con cương thi vừa mới khai quật ra khỏi mộ.

Tập đoàn Thức An là xí nghiệp cổ phần, phân bộ ở Hải Cốc có hợp tác với Cục cảnh sát Hải Cốc, chỉ cần trình đơn theo quy định thì Tập đoàn Thức An có quyền hạn kiểm tra tài liệu nội bộ của Cục Cảnh sát.

Ví dụ như hiện tại.

Oán lâu đang tức xì khói, thấy Ân Nhận “cướp đồ ăn” của mình, nó mặc kệ luôn bản năng sợ hãi, cơ thể thuận thế lăn về phía phía Ân Nhận như chiếc roi, muốn trùm lên cả cơ thể hai người.

Tối qua sát khí bạo phát, chỉ riêng vùng ngoại ô thành phố Hải Cốc thôi đã xảy ra 35 sự kiện bất thường. Qua một đêm bận rộn, nhân viên công tác đã loại trừ những trường hợp không liên quan như đột ngột phát bệnh, mâu thuẫn gia đình, ẩu đả trên đường, ăn trộm, chỉ còn sáu người xác thực đã tiếp xúc với “hiện tượng bất thường”.

Nồng độ sát khí quanh người: 1.03~1.05fR (Cấp độ cao)

Sếp Phù – Phù Hành Xuyên uống một ngụm nước tăng lực, híp mắt lại.

(Gốc

♥Chương 4♥

[Hành vi cá nhân bất thường: 1 người

Nồng độ sát khí quanh người: 1.03~1.05fR (Cấp độ cao)

Lời tác giả:

Họ tên: Quách Lai Phúc (47 tuổi, nam)

Địa điểm: Đường Hòa Bình, khu Thượng Quang.

Tình huống: Quách Lai Phúc là tội phạm giết người hàng loạt đang bị truy nã, đến thành phố Hải Cốc vào bốn ngày trước. Căn cứ vào điều tra, người này đã dùng dao gọt hoa quả cắt mũi mình, dùng đũa chọc tai, dùng tay không móc hai mắt. Khi được nhân viên của phân bộ chúng ta phát hiện thì người này đang tự lột da mình ngay ngã tư đường.

Cho dù thái độ của đối phương thế nào, đây đều là duyên phận. Ân Nhận muốn tỏ ra hòa nhã hơn, thậm chí còn khiến bản thân mình giống như một con người – một hung sát sẽ chẳng quan tâm tới tên của người bình thường.

Quách Lai Phúc hiện đang trong trạng thái hôn mê và được điều trị ở Bệnh viện Nhân dân thành phố Hải Cốc. Chiếc mũi, nhãn cầu và da bị lột đều bị chính gã nuốt vào bụng. Thị giác, thính giác bị tổn thương nặng, không thể khôi phục bình thường.]

[Tận mắt chứng kiến bất thường: 3 người]

[Tận mắt chứng kiến bất thường: 3 người]

So với chú Trương chạy ra giữa đường thì người này mới chính là người đưa y “vào đời” một cách đứng đắn.

Nồng độ sát khí quanh người: 0.12~0.17fR (Cấp độ trung bình)

Cả đầu anh chìm vào trong máu thịt đen đỏ, hai cánh tay còn sót lại bên ngoài vẫn ghìm chặt tay Ân Nhận, chẳng khác nào chiếc còng.

Hết chương 3

Họ tên: Trần Tiêu (24 tuổi, nam); Vương Vinh Vinh (29 tuổi, nữ), Trương Nhạc (25 tuổi, nam).

Cuối cùng nó cẩn thận nhích cơ thể, quyết định chỉ tấn công người có “mùi người” nồng hơn.

Địa điểm: Đường Khải An, khu Đông Hà.

Rõ ràng con oán lâu này đến đây để kiếm ăn.

Tình huống: Ba người là nhân viên Công ty TNHH Rặng San Hô, hẹn nhau ra ngoài uống rượu về muộn, đồng thời tận mắt chứng kiến một người đàn ông mặc Âu phục mang theo một “bó hoa đỏ”. Ba người phát hiện ra dường như “bó hoa” kia được bó từ nội tạng dính máu nên đã chủ động báo cảnh sát.

Cả quá trình diễn ra trong im lặng, oán lâu còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tinh thần ba người bị kích động mạnh, không muốn ra ngoài nên tạm thời ở lại Cục Cảnh sát thành phố Hải Cốc, nhân viên của phân bộ chúng ta tiến hành trấn an.

Chỉ thấy oán lâu trùm lên cơ thể người trẻ tuổi, cục thịt mấp máy mấp máy tựa đang tiêu hóa. Người kia “khảm” vào cơ thể của oán lâu với tư thế quái dị, chỉ có gương mặt và đôi tay lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn có chút buồn cười.

[Nghi ngờ tiếp xúc với bất thường: 2 người]

Nồng độ sát khí quanh người: 0.06~0.08fR (Cấp độ nhẹ)

Họ tên: Chung Thành Duyệt (28 tuổi, nam); Không tên (nam, không rõ tuổi, chừng 20-30)

Địa điểm: Đường Trường Lăng, khu Tịch Chiếu.

Tình huống: Chung Thành Duyệt tận mắt chứng kiến người không rõ tên mặc trang phục bệnh nhân của Trung tâm Sức khỏe tâm thần, mang theo vũ khí bị cấm cho nên đã chủ động báo cảnh sát. Diện mạo của người vô danh vượt quá tiêu chuẩn bình thường, không có hành vi tấn công, dao găm cầm tay nghi ngờ là khí linh.

(Gốc 灵器(linh khí – khí trong vũ khí): Loại vũ khí kết tinh từ linh khí (khí trong không khí). Để tránh nhầm lẫn mình để là khí linh, thấy trên baidu cũng đảo ngược lại và nghĩa hai từ tương đương.)

Cả hai đều tỉnh táo, cảm xúc ổn định. Phía Cục Cảnh sát không thể xác nhận được thân phận của người vô danh kia, hiện tại chúng ta đã điều động riêng tổ 7 dẫn hai người họ về Thức An, dự kiến 7:15 sẽ đến nơi]

Trong đây chắc hẳn sẽ có manh mối liên quan đến “hung sát không rõ tên”.

Phù Hành Xuyên bóp lon nước tăng lực răng rắc, ánh mắt lướt qua lướt lại trên màn hình máy tính bảng.

Ba người tận mắt chứng kiến “Âu phục và bó hoa” có thể loại bỏ đầu tiên.

Ví dụ như hiện tại.

Hung sát đã ngủ đông cả nghìn năm, cho dù cố ý cải trang thành người không thể tạo hình mặc Âu phục và cầm bó hoa được. Hơn nữa trong ấn tượng của Phù Hành Xuyên, mấy ngày trước ở khu Đông Hà có một streamer khá nổi tiếng vừa chết, hình tượng kinh điển của người đó là “Âu phục” và “đóa hồng”.

Giám đốc Phù không ngủ, ông ta ngồi trên ghế của mình, dùng máy tính bảng xem báo cáo.

Nguồn gốc của người liên quan rất rõ ràng, chuyện này để tổ 7 đi xử lý cũng được.

Hiện tại dường như có một người như vậy đứng ngay trước mắt y.

Tiểu Ân: Ăn cơm tại chỗ.jpg

Nếu nói người đáng nghi nhất thì…

Hung sát có thực thể nên không ám vào người. Trước mắt xem ra, bất thường nhất vẫn là Quách Lai Phúc ở khu Thượng Quang.

Rõ ràng sát khí quanh người gã vượt quá nồng độ cho phép, rất có khả năng tiếp xúc với nguồn ô nhiễm sát khí vượt mức… Nhưng khu Thượng Quang nằm xa Tịch Chiếu nhất và cách điểm bùng nổ sát khí một phạm vi nhất định.

– Chung Thành Duyệt.

Còn Tịch Chiếu đích thị là có vụ án, chẳng qua vụ này cũng không đáng để nhắc tới. Nhìn riêng vào nồng độ sát khí thì cùng lắm thì hai người này chỉ tiếp xúc với “hiện tượng” cấp bậc oán quỷ mà thôi.

Tiếng sấm trong mưa bão trở nên rõ ràng hơn. Đèn đường không còn nhấp nháy, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống tạo nên khung cảnh hài hòa rung động.

Phù Hành Xuyên liếc nhìn góc trên bên phải của máy tính bảng, đã tới bảy giờ rồi. Ông ta lấy trong ngăn kéo ra thanh chocolate ăn dở một nửa, thở dài một tiếng rồi đứng dậy.

Dù sao Quách Lai Phúc không chạy được, đi gặp hai thằng nhóc ở khu Tịch Chiếu trước đã.

Phù Hành Xuyên đấm đấm lưng, thuận tay lật sang phía sau của vụ án, liếc mắt thấy hồ sơ cá nhân của Chung Thành Duyệt.

Tầm mắt từ từ di chuyển xuống dưới, lông mày Phù Hành Xuyên hơi nhướng lên, sau đó nhíu lại. Ông ta ngồi về ghế, nhanh chóng giở mấy trang phía sau, càng nhìn sắc mặt càng nghiêm trọng.

Qua một lát, ông ta vớ lấy điện thoại trên bàn.

Trong nháy mắt, cơ thể cồng kềnh biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn mấy giọt máu đen đọng trên xương quai xanh của Ân Nhận. Ngay sau đó, mấy giọt máu đen cũng bị làn da trắng nhợt hấp thu sạch, không để lại chút dấu vết nào.

Ân Nhận chép miệng, tự dưng được dâng thức ăn tận mồm khiến tâm trạng y thoải mái hơn nhiều.

“A lô, Tiểu Hác à? Ừ, tôi Lão Phù đây. Cậu nói với Tiểu Hạng một câu, chuyện ở khu Tịch Chiếu không cần bọn họ phải thẩm vấn nữa, đích thân tôi sẽ tới. Điều chỉnh lần thẩm vấn này lên mức độ cao nhất, mang cả đống hổ lốn của cậu đến luôn.”

Dứt lời, ông ta đưa điện thoại cách xa tai một đoạn, lờ đi lời lớn tiếng phản đối “Không được gọi là đống hổ lốn” phía đối diện. Chờ người đầu bên kia rít gào xong, Phù Hành Xuyên mới áp điện thoại vào tai.

“Hả? Không phải, hai người kia có nồng độ sát khí không cao, nhưng thân phận có chút đặc biệt. Một người không rõ từ đâu đến, mang theo khí linh. Một người xuất thân đặc biệt. Cứ coi như trực giác của tôi bất thường đi.”

“Được được, đừng lải nhải nữa. Tôi biết không hợp với quy định, trừ tiền từ lương của tôi cũng được. Nếu Lão Lý có hỏi thì cậu giải thích giúp tôi.”

Dứt lời, sếp Phù cúp điện thoại thật nhanh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Ông ta tắt hồ sơ của Chung Thành Duyệt đi, nhìn kỹ tấm ảnh Ân Nhận vừa nhận được.

Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, ảnh chụp rất vội. “Người vô danh” trong ảnh có mái tóc dài, cho dù chụp qua loa cũng không thể che lấp được gương mặt xuất sắc ấy.

“Tốt nhất chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Hết chương 3


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp