Liễu Bạch Tiên

Chương 1


11 tháng


[Zhihu] LIỄU BẠCH TIÊN - (P1/3)
(Bộ này gồm một series, mình sẽ edit từng phần nhé)

Tác giả: Ninh Tiểu Thất

Thể loại: linh dị

Ảnh: cảm ơn em yêu Tiệm tạp hóa bán "báo" đã tài trợ ảnh bìa.

Editor: Ting Ting Tang Tang

Bản edit thuộc quyền sở hữu của page! Vui lòng không copy dưới mọi hình thức
----------------------------------------
Tôi bị cướp trên phố.

Đêm đó bọn cướp đã vào phòng phát sóng trực tiếp của tôi.

Hắn khóc cầu xin tôi đến cứu hắn, có thứ gì đó đã vào nhà hắn.

Hắn không biết số tiền hắn cướp được chính là phần thưởng cho lòng dũng cảm của tôi.

Mà loại tiền đó, không phải ai cũng có thể đụng vào!

1.
Tôi tên Lý Tương Liễu, là truyền nhân đời thứ 432 của phái Mao Sơn.

Sau khi sư phụ mất tích ở nước ngoài, tôi trở thành chưởng môn của phái Mao Sơn, công việc hàng ngày của tôi là xem bói thông qua phòng phát sóng trực tiếp.

Nhưng hôm nay tôi vừa bị cướp.

Giữa trưa, bầu trời trong xanh, có hai người một béo một gầy đi xe máy chờ tới nói: “Đưa cho tôi.”

Khoản tiền thưởng 3.000 nhân dân tệ mà tôi vừa nhận được ở đồn cảnh sát đã bị cướp mất.

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến tôi chưa kịp phản ứng thì chiếc xe máy lóe sáng rồi biến mất.

Tâm trạng của tôi lúc đó còn buồn hơn cả khi sư phụ ra nước ngoài mà chỉ để lại cho tôi 300 tệ.

Nhưng chuyện tôi không ngờ tới là tối hôm đó, bọn họ lại bất ngờ xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi.

Họ tặng quà và đăng ký xin kết nối.

Tôi rất vui và nhanh chóng chấp nhận, vừa kết nối xong thì tôi thấy hai gương mặt rất quen thuộc.

Tôi nở một nụ cười trên môi, nhưng bọn họ thì không nhận ra tôi.

Cả hai vui mừng đến rơi nước mắt.

"Chủ kênh, cảm ơn trời đất! Cuối cùng tôi đã kiếm được tiền!

"Xin cô đến nhà tôi một chuyến, trong nhà tôi có bẩn thỉu gì đó, chỉ cần cô có thể đuổi nó đi, cô cần bao nhiêu tiền cũng được!”

Tôi nghiến răng nói: "Cảm ơn trời đất?"

"Nói cho tôi biết anh đang ở đâu?"

Tam Béo vui mừng nói: “Tôi ở thôn Giang Gia, thành phố Ngọc Giang!”

"Được rồi, anh cứ đứng đó, tôi sẽ đến ngay!"

Tôi dẫn theo trợ thủ Tiểu Bạch và con chó hung dữ Vượng Tài lên xe buýt đến thành phố Ngọc Giang trong đêm!

2.
Tiểu Bạch là bán quỷ vương, bị tôi nhét vào túi.

Vượng Tài là con trai duy nhất của hổ yêu ngàn năm, tôi nhét nó vào vali.

Sau khi lấy thêm hai viên gạch, tôi bước lên xe buýt.

Vì là xe buýt đêm nên trên xe không có nhiều người, mọi người tụm năm tụm ba chung một chỗ nhưng không nói chuyện, xe buýt rất yên tĩnh.

Ban đầu tôi định ngủ một giấc để lấy lại sức.

Nhưng xe mới chạy được một đoạn thì có người đột nhiên hét lên sợ hãi.

"Trong thôn lại xảy ra chuyện! Không được, chúng ta không đi Ngọc Giang nữa. Vợ à, con à, chúng ta xuống xe đi!

"Tài xế! Tài xế! Mở cửa đi!!"

Âm thanh hỗn loạn đánh thức tôi dậy khỏi cơn buồn ngủ.

Tài xế sốt ruột quay lại: "Đây là chuyến xe chạy xuyên suốt và không được dừng lại! Trước khi lên xe không có ai nói với ông à?"

Người sắp xuống xe là một ông chú, nghe vậy ông ta càng run rẩy và lo lắng hơn.

"Không được, không được, tôi phải xuống xe! Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ đập vỡ cửa kính!"

Vừa nói, chú vừa cầm bình giữ nhiệt lên giả vờ đập cửa.

Những người trong xe bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng tài xế cũng không phải là người tốt bụng.

Anh ta phanh xe dừng lại, rút một ống thép từ sau ghế rồi cầm nó đi về phía ông chú.

"Ông thử đập một cái đi!"

Ống thép chĩa thẳng vào mặt ông chú khiến đứa bé hoảng sợ khóc thét lên!

Tôi nhìn nó và xoa xoa thái dương.

“Sao hôm nay mọi người lại nóng tính như vậy?”

Anh chàng tóc ngắn ngồi cạnh tôi thở dài, ý bảo tôi cứ lo việc của mình đi.

Anh ta thấp giọng nói: "Ở Ngọc Giang có một cái thôn, tôi nghe nói mấy ngày nay có đến mấy người chết, m/áu đều bị hút khô, vừa rồi nghe nói lại có một người nữa ch/ết, chỉ sợ ông chú này là người ở chỗ đó... "

"Như vậy..."

Tôi gật đầu, cùng anh trai đó ngồi nhìn hai người kia.

Ông chú đang định xuống xe lúc này hơi lắp bắp.

Ông ta dẫn theo vợ con, trên tay xách túi lớn túi nhỏ, không còn khí thế hung hăng như lúc nãy, chỉ cố gắng nói phải trái với tài xế.

"Do anh không biết chuyện gì đang xảy ra, Ngọc Giang không thể đi được, cho chúng tôi xuống xe đi. Liên quan đến mạng người đó!”

Tài xế phun đờm nói: "Không phải có mấy người ch/ết sao? Cảnh sát đã phái nhiều người đến hỗ trợ, các người sợ cái gì?"

"Lên xe có mười ba người, xuống trạm mất đi ba người, tôi làm sao giải thích với lãnh đạo, ông có biết phiền phức thế nào không?”

Ông chú trông có vẻ chật vật, còn người vợ thì kéo ống tay áo của chồng.

Tài xế nói: "Nhiều nhất tôi chỉ cho ông xuống khu dịch vụ, không được quấy rầy tôi nữa.”

Anh ta giơ ống thép uy hiếp, một số hành khách không liên quan trên xe cũng nói giúp anh ta.

Ông chú thở dài nặng nề, cuối cùng cũng ngồi lại vào ghế.

Người tài xế đắc ý hừ một tiếng rồi khởi động xe.

Xe lại chạy trong đêm tối, tôi tò mò bước tới gần chú và hỏi: "Chú ơi, có chuyện gì xảy ra ở thôn Giang Gia vậy?"

Nơi tôi muốn đến là thôn Giang Gia, bây giờ tôi nghe chú nói ở đó lại xảy ra chuyện.

Chẳng lẽ hai người cướp tiền của tôi đã ch/ết?

Chú đang dỗ dành đứa bé, nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: "Chỉ là gần đây có vài người ch/ết, đừng hỏi nữa.”

Ông ấy không muốn nói, anh trai tóc ngắn đi tới tò mò hỏi: “Có phải đó là Liễu Bạch Tiên trong truyền thuyết hay không?”

Thân thể ông chú run rẩy, hiển nhiên là anh trai đã nói đúng.

Mắt tôi sáng lên: “Đến đây, kể rõ đi!”

Anh trai cười nói: “Cũng không phải là chuyện gì không thể nói… Ông anh, tôi nghĩ anh là người ở thôn Giang Gia, hay là anh kể đi, anh biết rõ mọi thứ hơn tôi.”

Những người khác trên xe cũng nhìn sang, thắc mắc tại sao chú lại sợ hãi đòi quay về như vậy.

Nhưng chú lại càng phản ứng mạnh hơn.

Chú che kín quần áo rồi quay đầu đi, nhắm mắt lại, môi mím chặt.

Vợ chú áy náy nói xin lỗi chúng tôi.

Tôi không quan tâm mà chỉ mỉm cười, lại nhìn anh trai tóc ngắn.

Anh trai liếc nhìn ông chú, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng chỉ nghe được chút ít… Nghe ông lão đó nói ở Ngọc Giang có ba gia tộc, gọi là Giang Bạch Liễu."

"Liễu gia và Bạch gia đều là Liễu Bạch Tiên trong truyền thuyết, không thể đắc tội. Tuy nhiên, có người nói Liễu Bạch Tiên thật ra là yêu quái!”

Tôi mở to mắt: "Yêu quái!"

"Đúng vậy!" Anh trai tóc ngắn hào hứng nói!

"Cô có biết năm vị đại tiên trong dân gian không? Bạch gia và Liễu gia là hai người trong số họ, Bạch gia là con nhím thành tinh, còn Liễu gia là rắn thành tinh. Cô nói xem có dọa người không!”

Tôi không ngừng vỗ ngực mình: “Dọa tôi sợ ch/ết khiếp!”

Thấy anh trai đắc ý, tôi lại hỏi: “Anh có biết thôn Giang Gia ở đâu không?”

Anh trai sửng sốt: “Hình như… chính là ngôi làng xảy ra tai nạn. Không phải cô muốn đi đến đó chứ?”

Tôi liên tục gật đầu: “Sao thế, anh không dám đi à?”

Anh trai mở to mắt: “Sao có thể chứ!”

Anh ta đang định nói điều gì đó thật hùng hồn, tôi khoát tay tỏ vẻ không cần nói.

Tôi quay lại nhìn tài xế, nói: “Trên đời này không làm gì sai trái thì sẽ không phiền não.”

"Anh không muốn đi bây giờ có thể không đi."

3.
Ngủ được một lúc, tôi bị một đầu lưỡi ướt nhẹp liếm tỉnh dậy.

Mở mắt ra.

Một khuôn mặt mũm mĩm, ngốc nghếch xuất hiện.

Tôi cảm thấy không đúng.

"Làm sao... làm sao con thoát ra được?"

Đầu Vượng Tài liên tục chỉ xuống, tôi nhìn sang thì thấy chiếc vali của tôi thủng một lỗ lớn.

Vừa nhìn thấy tôi đã lên cơn đau tim, đầu quay mòng mòng.

Tôi dày vò khuôn mặt béo múp của Vượng Tài!

"Con đúng là một con chó!"

Tuy nhiên, một bàn tay nhỏ khác lo lắng kéo tóc mai của tôi.

Tiểu Bạch lúc này cũng chạy ra ngoài, kéo tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi cau mày nhìn quanh, ngoài cửa sổ xe có một làn sương đen dày đặc, chiếc xe buýt giống như chìm trong nước.

Mọi người trong xe đều đang ngủ, xe chạy rất chậm, mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường.

Tôi cao giọng hỏi: “Tài xế, xe đang chạy đi đâu vậy?”

Im lặng, không có ai trả lời.

Tôi đứng dậy và bước chầm chậm về phía tài xế.

"Mọi người thức dậy đi. Ở đây không phải là bến xe Ngọc Giang. Mau dậy đi. Không dậy sẽ bị người ta ăn mất"

Tôi vừa dứt lời thì xe buýt đột ngột tăng tốc.

Chân tôi lảo đảo, mất thăng bằng  ngã về phía sau.

May mắn thay, Tiểu Bạch đã dùng thần lực đỡ tôi dậy cho nên tôi không bị ngã.

Còn Vượng Tài thì hét lên hướng tài xế lao tới.

Tôi đợi nó cắn hai cái rồi mới nói: “Vượng Tài, không phải hắn.”

Vượng Tài giận dữ ngừng lại, quay người chạy về phía tôi.

Xe buýt lúc này mới chậm rãi dừng lại, tài xế từ đầu đến cuối không nói một lời, đối với vết cắn nhỏ của Vượng Tài cũng không có chút phản ứng nào.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sương đen ngoài cửa sổ từ từ tan đi, dưới ánh trăng, xa xa có vài chấm đỏ đung đưa, trông giống như một ngôi làng ở miền núi, trước cửa nhà có treo đèn lồng đỏ.

Ngọn núi phía sau làng bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, sừng sững như một con thú khổng lồ.

Khó có thể tưởng tượng ở Lăng Hải lại có ngọn núi lớn như vậy.

Tôi nhìn kỹ mấy lần rồi quay lại vỗ tay gọi các hành khách trên xe.

"Dậy đi...người lạ."

Có vài tiếng kêu lên như được cứu thoát khỏi ch/ết đuối, mọi người thở hổn hển rồi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng!

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là đâu?"

"Tài xế, tài xế! Anh đưa chúng tôi đi đâu vậy!?"

"Không! Tại sao chúng ta lại tới nơi này!"

Giọng nói hoảng sợ nhất phát ra từ ông chú, trong đầu tôi đã có suy đoán, nghe thấy ông ấy kinh ngạc kêu lên: "Đó là thôn Giang Gia! Sao chúng ta lại đến được nơi này? Vợ ơi, đi mau! Chúng ta phải mau đi khỏi đây!"

Những người trong xe đều hoảng hốt, bầu không khí sợ hãi bắt đầu lan rộng.

"Tài xế, anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại lái xe đến nơi như thế này! Anh cố ý à?"

"Mau lái xe rời khỏi nơi này nhanh lên!”

Tài xế cũng hốt hoảng cãi lại: “Tôi không hề lái xe tới đây, tôi cũng ngủ quên!”

Dường như cảm thấy mình nói không đúng, hắn tức giận quát: "Đừng ồn ào nữa!"

Chỉ cần khởi động xe là có thể rời khỏi đây.

Nhưng nơi này không phải nói đi là có thể đi.

Tài xế đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao đi!

Tuy nhiên, chưa đầy năm phút sau, chiếc xe bị chết máy một cách kỳ lạ, mọi người trong xe lại nhìn thấy thôn Giang Gia!

"Quỷ đả tường! Quỷ đả tường! Đây là quỷ đả tường!"

Tay tài xế run run, nhưng anh ta không tin có quỷ, một lần nữa lái xe chạy đi.

Sau năm phút, chiếc xe lại ch/ết máy và trở về vị trí cũ.

Lần này xe không khởi động được nữa!

Gió thổi ngoài cửa sổ phát ra tiếng rên rỉ.

Tài xế đầu đầy mồ hôi, hai tay run rẩy: "Cái quái gì đang xảy ra vậy!!"

Mọi người càng thêm hoảng sợ, ông chú vốn muốn xuống xe, nhưng lúc này lại không dám động đậy.

Ông ấy lẩm bẩm: "Liễu Bạch Tiên tới, Liễu Bạch Tiên tới…”

Tôi nhìn không thấy gì, ho khan một tiếng, cuối cùng cảm thấy đã đến lúc nhân vật chính xuất hiện.

"Tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan. Quan môn như hữu bát phân hiểm, bất xuất âm dương bát quái hình."

"Mọi người đừng hoảng sợ, trận này chúng ta có cao thủ!”

Tài xế sửng sốt: “Là ai?”

Tôi bình tĩnh nói: “Tôi.”

Tôi mở phòng phát sóng trực tiếp và đổi tên thành “Quỷ khóa xe”.

Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay chính thức bắt đầu.

"Mọi ngươi trong phòng phát sóng trực tiếp, đến giờ này còn chưa ngủ sao? Nào, đến đây. Buổi phát sóng trực tiếp ngoài trời hôm nay chúng ta sẽ được nhìn thấy quỷ thật sự!"

"Một số người trên xe có thể biết tôi, việc biết tôi là ai rất quan trọng cho hành động tiếp theo của chúng ta!”

Người trong xe bối rối, tài xế quay đầu lại: "Đừng gây rối nữa! Tôi ghét nhất những chủ kênh như vậy, lợi dụng mấy chuyện này để thu hút người theo dõi!”

Có người cũng nghi ngờ, tôi không giải thích gì thêm.

Cho đến khi anh trai tóc ngắn ngạc nhiên nói: "Trời ơi, cô chính là chưởng môn phái Mao Sơn! Cô có hơn 100.000 người hâm mộ!”

Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm tôi.

Tài xế tỏ ra hoài nghi sau khi đọc thông tin.

Thấy bầu không khí dâng cao, tôi lên tiếng: "Như mọi người thấy, chúng ta đã đến thôn Giang Gia, hơn nữa hiện giờ còn đang dây dưa ở đây, có thể trốn thoát được hay không còn phải xem mọi người có hợp tác với tôi không.”

Những người trong xe đều đang bàn tán: "Bị dây dưa cái gì vậy? Là quỷ sao? Mẹ ơi, con sợ quá!"

"Vậy làm sao chúng ta có thể ra khỏi đây?"

"Chúng ta nhất định phải hợp tác với nhau, cô bé, à không, pháp sư! Tất cả chúng tôi đều nghe theo lời cô!"

Trẻ em trên xe buýt khóc, người lớn thì sợ hãi, tất cả đều nhìn về phía tôi.

Tài xế vỗ vỗ chân không vui nói: "Tôi nghĩ đã đụng phải thứ gì bẩn thỉu, nếu không sao tôi lại lái xe tới đây? Đại sư! Cô mau nghĩ cách đưa chúng tôi ra ngoài đi!”

Tôi liếc nhìn anh ta: “Nếu không phải có người cố ý lái xe đến nơi này, thì chúng tôi cũng không bị bắt ở đây.”

Những người trong xe cũng phản ứng lại.

Mắt ông chú đỏ hoe: “Là anh ta lái xe tới nơi này!”

Những người khác phải chịu tai họa vô lý như vậy càng trở nên tức giận hơn.

"Tên khốn kiếp này! Anh muốn trả thù ông chú đó lại muốn lôi chúng tôi theo cùng!”

"Nếu có chuyện gì xảy ra! Anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!"

Tài xế sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Anh có ý gì! Đây rõ ràng là gặp quỷ, sao lại buộc tội tôi!”

Tôi mỉm cười hỏi anh ta: "Vậy tại sao anh lại che camera trong xe? Anh có muốn tôi quay lại kiểm tra xem anh đã che camera khi nào không?"

Tài xế cứng họng, lẩm bẩm hồi lâu nhưng không thốt ra được lời nào.

Bầu không khí trong xe ngày càng nóng nảy hơn.

Tôi vỗ tay ngắt lời họ: “Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Chúng ta chỉ đang bị quỷ đả tường vây khốn ở đây thôi. Vẫn còn đường trốn thoát. Nếu cứ kéo dài thời gian, một chút nữa những thứ khác trong ngọn núi này chú ý đến, thì tôi không chắc các người có thể sống sót đến lúc bình minh không.”

"Bây giờ tôi cần hai người đàn ông khỏe mạnh xuống xe cùng tôi. Có ai tình nguyện không?"

Trên xe mọi người đều im lặng, phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng lên tiếng.

[Đây là buổi phát sóng trực tiếp! Thật thú vị, lúc nãy tôi đã ngủ quên!]

[Phát sóng trực tiếp săn quỷ hả? Chắc là tôi chưa tỉnh ngủ, hoặc là tôi đã đi ngủ rồi. May mắn quá!]

[Người trong phòng phát sóng trực tiếp ngây thơ quá, nhìn như đang diễn kịch, thậm chí còn phát sóng vào nửa đêm để thu hút sự chú ý của mọi người, chủ kênh thật vô liêm sỉ!]

Tôi phớt lờ những lời nói của họ, hướng ánh mắt mong đợi về phía hành khách trên xe buýt.

Gió ngoài cửa sổ gào thét như tiếng quỷ khóc, tôi mỉm cười nhìn những người trong xe, ánh sáng biến đổi, giống như nụ cười của quỷ Sa Tăng, khiến đứa trẻ sợ đến mức run rẩy.

Vượng Tài hú lên.

Nó giơ móng vuốt chỉ vào tài xế.

Tôi vỗ tay: “Tốt lắm! Anh đã nhiệt tình xung phong, vậy là được một người!”

Tài xế giật mình nhảy dựng lên: "Không! Con chó này chỉ tôi làm sao có thể tính được!”

Tôi liếc nhìn anh ta, nói: "Sao anh lại coi thường con chó? Đây có phải là kỳ thị chó không?"

"Hơn nữa, anh là tài xế, xe có thể lái được hay không là do anh."

Những người trong xe đâu thể bỏ qua cho hắn, họ trừng mắt nhìn tài xế, hắn không nói nên lời, cuối cùng nghiến răng đồng ý.

Anh ta hỏi: “Cần hai người, vậy người còn lại là ai?”

Ánh mắt hắn nhìn về phía ông chú, trong lòng hắn nghĩ gì không cần nói cũng biết.

Tôi xua tay: “Không cần, một người là đủ rồi.”

Sắc mặt của tài xế như đang ăn phải thứ gì ôi thiu.

"Đi thôi, xuống xe với tôi!"

Tôi bước tới cửa đợi anh ta, tài xế lẩm bẩm: “Nếu không xuống được thì cứ đợi đi”.

Anh ta mở cửa và cẩn thận theo tôi ra khỏi xe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play