Mạt Thế Lâm Mãn

Chương 5


7 tháng

trướctiếp

May xong, còn thừa lại chút chỉ dài bằng hai lòng bàn tay, Lâm Mãn tận dụng nó vá lại chiếc ba lô luôn.

Tuổi đời của cái ba lô này còn lớn hơn cả cô, mấy năm nay may may vá vá nó không biết bao nhiêu lần, nhưng Lâm Mãn vẫn rất trân trọng cái ba lô này, bởi đây chính là món đồ duy nhất mà năm đó mẹ mang theo khi đi ra khỏi nhà.


“Mẹ ơi, nhà chúng ta thế nào ạ?” Lâm Mãn đột nhiên hỏi.

Mẹ Lâm nhìn cô với vẻ mặt trìu mến, nghe thấy cô hỏi đáy mắt toát lên chút hoài niệm: “Nhà chúng ta à, nhà chúng ta ở ngay trung tâm thành phố, ở tầng 17, cao rất cao. Nếu đứng ở trên ban công thì có thể nhìn thấy bao quát hết quang cảnh bên dưới, phòng khách rất lớn, được trải một tấm thảm dày, ba con nói làm vậy thì con sẽ thoải mái bò hay chạy nhảy trên sàn mà không sợ té ngã.”

Lâm Mãn lặng lẽ ngồi lắng nghe, mặc dù cô đã nghe mẹ kể không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không khỏi khát khao, từ nhỏ đến giờ, tòa nhà cao nhất cô từng thấy chính là khách sạn lớn sáu tầng lầu ở trấn trên. Cô thật khó tưởng tượng, mười bảy tầng thì sẽ cao đến nhường nào!

Bỗng nhiên cô lại hỏi: “Mẹ ơi, ba con là người như thế nào?”

Mẹ Lâm sững lại một chút, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ: “Ông ấy à, ông ấy là một người rất tốt, rất có trách nhiệm, dáng vóc cao lớn, ngoại hình anh tuấn, đẹp nhất là khi ông ấy mỉm cười, đôi mắt và lông mày của con cực kỳ giống với ông ấy.”


Lâm Mãn không khỏi sờ vào đôi mắt và lông mày của mình: “Mẹ ơi, mẹ nói xem, hiện giờ ba đang ở nơi nào? Ba có còn nhớ đến hai mẹ con mình không ạ?”

Mẹ Lâm khẽ chạm vào mái tóc khô xơ, cháy nắng của cô: “Tất nhiên rồi, ba rất mong chờ ngày con được sinh ra, lúc ba biết con có mặt trên cuộc đời này, ông ấy vui đến nỗi ngay buổi sáng sớm hôm sau liền chạy đi mua một đống quần áo và đồ chơi, còn vội vã thuê người đến nhà trang trí cho con hẳn một căn phòng lớn rất đẹp.”

Đáng tiếc vẫn chưa trang trí xong, ông đã bị trưởng bối trong nhà gọi về Bắc Kinh, sau đó  tận thế xảy ra, cả thế giới xảy ra biến hóa lớn, thẳng cho đến bây giờ, đã qua mười bảy năm...

Lâm Mãn khẽ tựa đầu vào vai mẹ, cô ước nếu có thể nhìn thấy mặt ba một lần trước khi chết thì cũng mãn nguyện rồi.

Đêm đó, Lâm Mãn có một giấc mơ đẹp nhất cuộc đời mình, cô mơ thấy một dãy các tòa nhà cao ơi là cao, có một căn phòng ở tầng thứ mười bảy đang sáng đèn, bên trong, một em bé đang bò trên thảm lông dưới sàn nhà, miệng bập bẹ kêu ê a ê a. Bỗng nhiên lúc này cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi từ bên ngoài tiến vào, không thèm để ý bất cứ điều gì, lập tức chạy đến bên cạnh em bé, mỉm cười: “Tiểu Mãn, mau đến đây, để ba ôm con một cái nào, ba mang đồ ăn ngon về cho con đây!”

Em bé đột nhiên biến thành Lâm Mãn, cô chạy thật nhanh đến bên người đàn ông: “Ba ơi! Ba mang đồ ăn ngon gì về cho con thế ạ?”

Mộng cảnh lại thay đổi, lúc này Lâm Mãn đang ngồi bên chiếc bàn ăn bày đủ món ngon, tay trái cầm một chiếc đùi gà, tay phải cầm chiếc bánh bao trắng to tướng, trước mặt là một bát cơm trắng nóng hổi, thơm phức. Bên cạnh là món trứng luộc, canh đậu hũ cà chua, còn có một bát mì với rau xanh tươi rói...

Trên bàn đủ mọi loại món ngon nhất trên đời mà cô chưa bao giờ dám tưởng tượng, cô ăn mãi, ăn mãi rồi tỉnh dậy.

Đói khát, yếu đuối, bất lực. . .

Giấc mơ tuy đẹp nhưng hiện thực cô phải đối mặt lại quá tàn khốc!

Trời vẫn còn tối, Lâm Mạn lại tiếp tục nằm xuống giường để lấy lại sức sau một ngày dài vất vả. Bỗng, cô chợt nhận ra có điều gì đó là lạ.

Tay cô đang cầm cái gì vậy?

Cô nắm chặt tay rồi đột ngột ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào đồ vật ở trong tay mình nhờ ánh trăng mờ chiếu qua cửa sổ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp