“Tiêu.” Mộ Dung Lan nhìn anh, không khỏi thở dài: “Anh thật sự rất yêu cô ấy, tôi không thể tưởng tượng được sau này cô ấy sẽ hạnh phúc như thế nào nếu trở thành vợ anh.”
Nói xong, động tác tắt lửa của Cung Sở Tiêu đột nhiên dừng lại, anh hơi mất tập trung, bánh bao chiên trong nồi bốc mùi khét.
"Này! Bực mình quá! Tôi vừa mới khen anh thôi!"
Mộ Dung Lan chỉ vào cái nồi, nhìn thấy trong mắt anh hiện lên vẻ bối rối, không khỏi muốn đập một cái.
Tuy rằng anh không biết sau này mối quan hệ của anh và Thanh Yến sẽ phát triển như thế nào, nhưng có một sự thật không thể chối cãi là cô ấy đã đính hôn và đám cưới sẽ diễn ra vào cuối năm, bây giờ nói ra điều này không phải khiến anh khó chịu sao?
"Này, chuyện chưa xảy ra vẫn còn chỗ để xử lý! Không giống như tôi, kiếp này tôi được định sẵn là một anh chàng đẹp trai lãng mạn cô đơn.

Nếu kiếp sau đầu thai thành phụ nữ, tôi nhất định sẽ đuổi theo anh!"
Anh cố nói đùa để giảm bớt bầu không khí nặng nề, nhưng người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn anh, đang định nói từ ra ngoài, Mộ Dung Lan ngoan ngoãn bước đi, nói: "Nào, anh làm từ từ thôi, Tốt nhất là chúng ta hãy đi chơi với cô nàng Yến Yến đáng yêu nào!”
Anh bước ra khỏi bếp, đang định đi lên tầng hai thì nghe thấy một tiếng động lớn từ ngoài cửa.
"Anh này, anh không được vào!"
"Mời anh ra ngoài, anh đã đột nhập nhà riêng, nếu anh tiến lên, chúng tôi có thể báo cảnh sát!"

"Muốn sao cũng được! Vị hôn thê của tôi đang ở đây, điện thoại không thể liên lạc được, cũng không nhìn thấy cô ấy.

Cảnh sát đến đúng lúc để giúp tôi tìm cô ấy! Nhìn xem các người giấu cô ấy ở đâu!"
"Mục tiểu thư quả thực có ở đây, nhưng nếu anh không đưa ra được bằng chứng nào chứng minh anh biết cô ấy thì chúng tôi không thể cho anh vào!"
Mộ Dung Lan quay người lại, nhìn quản gia, người hầu và một người đàn ông mặc vest với vẻ mặt lo lắng từ xa đang đẩy cửa, liền lớn tiếng hét lên: “Chú Lưu, chuyện gì vậy?”
"Thiếu gia!"
Chú Lưu vội vàng chạy tới báo cáo: “Người đàn ông ở cửa nói mình họ Tống, là bạn của Mục tiểu thư, nhưng không biết Mục tiểu thư đến đây khi nào và đi cùng ai, bảo anh ta gọi cho Mục tiểu thư lại không thể gọi được nên tôi đã ngăn anh ta lại."
"Ai ngờ sau khi bị ngăn lại, anh ta tức giận muốn xông vào, bắt đầu bịa ra những câu chuyện về mối quan hệ thân thiết của mình với Mục tiểu thư.

Xem xét địa vị ngôi sao của Mục tiểu thư, tôi nghi ngờ rằng anh ta có thể là một fan cuồng, và đó là lý do tại sao tôi muốn trục xuất anh ta khỏi trang viên!"
Họ Tống?
Mộ Dung Lan nghe vậy có chút cau mày.
Tống Văn Trạch tức giận ném người hầu đang quấy rầy mình ra, nhìn người đàn ông đứng cao trên cầu thang trong đại sảnh.
Người kế vị của tập đoàn Mộ Dung, con trai cả của gia tộc Mộ Dung, Mộ Dung Lan? Hắn đã nhiều lần nhìn thấy anh ta trên báo chí tài chính và tại các cuộc họp mặt cấp cao.
"Xin chào, Mộ Dung thiếu gia!"
Tống Văn Trạch khẽ điều chỉnh tay áo, cao giọng nói với anh: “Tôi là Tống Văn Trạch, tổng giám đốc của Thời trang Sentai, tôi cũng là hôn phu của Mục Thanh Yến, hôm nay thật xin lỗi vì đã xông vào nhà anh.

Tôi không có ý quấy rầy anh, tôi chỉ muốn tìm Yến Yến."
"Từ đêm qua, điện thoại của cô ấy không liên lạc được, xung quanh cũng không ai liên lạc được, biết cô ấy là cô gái một mình ở ngoại thành, tôi thực sự lo lắng, không biết Mộ Dung thiếu gia có thẻ cho phép tôi vào gặp cô ấy được không? "
Tống Văn Trạch?
Hóa ra là chồng sắp cưới của Thanh Yến!

Mộ Dung Lan nheo mắt lại, vô thức liếc nhìn nhà bếp rồi nháy mắt với quản gia Lưu.
Người quản gia hiểu ý liền vẫy tay ra hiệu cho một nhóm người hầu đưa anh ta ra ngoài.

"Các người đang làm gì vậy? Muốn làm gì vậy? Buông ôi ra!"
Tống Văn Trạch trở nên lo lắng khi nhìn thấy một nhóm người hầu lại vây quanh mình.
Hắn đã công bố họ tên của mình, người khác không biết quan hệ của hắn với Yến Yến cũng không sao, tin tức về cuộc hôn nhân giữa nhà họ Mục và nhà Tống đã truyền khắp đế đô, làm sao Mộ Dung Lan chưa từng nghe nói?
Có phải vì bây giờ anh ta cảm thấy có lỗi nên kéo hắn đi? Chẳng lẽ...!Yến Yến ở nhà Mộ Dung thật sự đã xảy ra chuyện gì?!
Mộ Dung Lan bước xuống bậc thang với vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.
"Anh Tống, người nhà tôi còn đang ngủ, xin đừng làm ồn.

Nếu có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Tại sao? Tại sao muốn ra ngoài nói chuyện? Hãy để tôi vào gặp Yến Yến.

Hay là anh đã làm gì Yến Yến? Bây giờ Yến Yến đang ở đâu?"
Trên tầng hai, Mục Thanh Yến đang vui vẻ ngắm nhìn hoa diên vĩ đen đủi ở đầu giường, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã từ bên ngoài, những âm thanh hỗn tạp bên trong mơ hồ quen thuộc, giống như...
"Tống Văn Trạch?"
Cô mở cửa, khi nhìn thấy Tống Văn Trạch bị một nhóm người hầu vây quanh ở lối vào đại sảnh, trong mắt cô hiện lên sự kinh ngạc.
"Yến Yến? Yến Yến!"
Trong lúc Tống Văn Trạch đang giãy giụa, ngẩng đầu nhìn thấy Mục Thanh Yến, hai mắt sáng lên, đẩy người hầu ra rồi chạy lên lầu.

"Yến Yến, thật là em sao? Thật sự là em! En không sao chứ? Em không bị thương sao? Không có người bắt nạt em đúng không?"
Vừa lên lầu, hắn liền ôm chặt lấy vai Mục Thanh Yến, lúc ôm vai Mục Thanh Yến có chút đau, cô khẽ cau mày, nghi hoặc nói: "Em không sao, nhưng anh Trạch, sao anh lại ở đây?"
"Tối hôm qua anh gọi cho em, nhưng em có vẻ say, gọi nửa chừng thì cúp máy.

Anh gọi bao nhiêu lần cũng không có ai bắt máy, cho đến lần cuối cùng..."
Nói đến đây, hắn không khỏi nghĩ đến sự im lặng như chết trong điện thoại đêm qua cùng với tiếng r3n rỉ mơ hồ của cô, hắn siết chặt bàn tay, ánh mắt không ngừng nhìn từ trên xuống dưới cơ thể cô, như tìm kiếm dấu vết đáng ngờ.
Nhưng không có gì.
Yến Yến dường như đang có tinh thần tốt và không có biểu hiện gì bất thường, hơn nữa, kể từ khi vào nhà, hắn không thấy Cung Sở Tiêu.
Chẳng lẽ tối qua hắn đã suy nghĩ quá nhiều sao?
Đầu bên kia điện thoại không có ai, âm thanh đó chỉ là tiếng lảm nhảm say xỉn của cô, còn tiếng va đập thì sao?
"Điện thoại của em hình như bị đập vào đâu đó!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play