Căn biệt thự tỏa nắng giữa trời trưa ấm áp, cơn mưa vừa rồi đã để lại những vũng nước lác đác trên khuôn viên lãnh địa - nơi ở của Phong Đình Huy. Có vẻ nơi đây đang dần dần hòa nhập với "hơi người". Trong phòng riêng, Phong Đình Huy đứng dậy từ chiếc xe lăn đi đến ngồi xuống giường ngủ. Anh cẩn thận mở hộp y tế ra, nhúm lấy một ít bông rồi cầm lọ cồn lên. Chưa kịp làm gì thì cánh cửa phòng bật mở, Dương Hiểu Trần công khai ngang nhiên bước vào rất tự nhiên.

"Phong Đình thiếu gia!"

"Sao cô vào đây?"

Phong Đình Huy ngạc nhiên hỏi Dương Hiểu Trần. Thấy cô bước tới trước mặt mình, anh có hơi ngả người tránh né.

"Có chuyện gì?"

Dương Hiểu Trần lúng túng cúi đầu chỉ tay thẳng về hướng vai trái của Phong Đình Huy, cô lí nhí trong cổ họng.

"Ông ta đánh anh phải không?"

Phong Đình Huy khựng người lại, các khớp tay như đông thành đá. Dương Hiểu Trần cấu véo ngón tay, cô áy náy phụng má.

"Xin lỗi, xin lỗi vì không bảo vệ anh chu toàn. Vẫn để anh bị ông ta đánh một gậy. Tôi xin lỗi."

Phong Đình Huy định hình trở lại, anh bắt đầu cử động cánh tay giả vờ cúi đầu rất bình tĩnh.

"Cô thì có lỗi gì?"

Dương Hiểu Trần cứ canh cánh trong lòng, cô bặm môi chau mày hỏi dò Phong Đình Huy.

"Vậy anh có sao không?"

Phong Đình Huy bỏ lọ cồn xuống hộp y tế, anh trả lời rất tự nhiên.

"Không sao."

Dương Hiểu Trần rối ruột không tin vào lời anh nói, cô mạnh bạo cúi thấp người, mắt nhìn xoáy thẳng vào mắt Phong Đình Huy. Giọng cô sắc bén đến mức khiến anh ta đứng hình.

"Vai áo anh thấm máu đến khô cứng rồi kìa."

Dương Hiểu Trần chẳng mấy để ý đến phản ứng của Phong Đình Huy. Cô thẳng thừng đưa tay về cởi từng cúc áo của anh ta ra. Sau đó, cô nhẹ nhàng nhón ngón nhót lấy nhúm bông trên tay Phong Đình Huy, cẩn thận đổ cồn vào bông trắng. Dương Hiểu Trần nhẹ nhàng kéo vai áo anh ta xuống. Lớp áo trượt đi để lộ làn da trắng sáng mịn màng. Sượt qua vết thương thâm tím rỉ máu đông lại, Dương Hiểu Trần nhanh trí nhẹ tay hơn. Nhìn vết thương tụ máu bầm mà Hiểu Trần thấy xót xa trong lòng, cô buột miệng than van.

"Trời ơi, sao ông ta xuống tay nặng như thế chứ."

Phong Đình Huy nhớn mày nhìn ngắm dáng vẻ sốt sắng lo lắng của Dương Hiểu Trần. Nhúm bông trắng nhẹ nhàng lướt xung quanh miệng vết thương, Dương Hiểu Trần nhíu mày bặm môi.

"Có đau không?"

Phong Đình Huy nhoẻn miệng nở nụ cười nhẹ như gió xuân.

"Không."

Dương Hiểu Trần chu môi thổi nhẹ lên vết thương, cô vừa cẩn thận lau miệng vết thương vừa chú ý thay bông đổi thuốc. Dương Hiểu Trần xót ruột mắng rối.

"Anh có giả mù thì lúc ông ta đánh, ít nhất anh cũng phải biết đường tránh ra chứ!"

Chau mày lùng bùng trong cổ họng, Dương Hiểu Trần đế thêm vài lời.

"Trời ơi, nhìn vết thương này đi. Tím bấm tím đỏ lên rồi này. Đau lắm đúng không?"

Phong Đình Huy rất kiên trì với mẫu hình tượng ban đầu, anh khẽ giọng nói nhỏ.

"Tôi không sao cả. Nhưng lần sau cô đừng làm như vậy nữa. Ông nội không phải người cô có thể động vào càng không thể đối phó. Đừng vì tôi mà chuốc họa vào thân."

Dương Hiểu Trần xong việc bèn bỏ đồ vào trong hộp y tế. Cô chậc lưỡi bình thản nhướng mày đóng nắp hộp lại.

"Anh đang lo cho tôi đấy à? Nhưng anh yên tâm đi, tôi phúc lớn mạng lớn không chết được đâu."

Phong Đình Huy cười nhạt cúi đầu kéo vai áo lên từ từ đóng cúc lại. Dương Hiểu Trần thong dong bước tới mở tủ quần áo của anh ta. Cô lục lọi vài giây rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ, cẩn thận đưa cho Phong Đình Huy. Cô dõng dạc nói:

"Anh Huy, tôi trả anh con dấu lưu ly này."

Phong Đình Huy lặng thinh chỉ hời hợt nhìn hộp gỗ.

"Cô đã lấy nó đi rồi, sao còn đem trả tôi?"

Dương Hiểu Trần nhíu mày cau có, cổ tay lắc lắc cái hộp gỗ.

"Đây là con dấu lưu ly của anh đó. Tôi không đem trả anh thì trả ai?"

Phong Đình Huy nghiêng đầu chẳng mấy quan tâm đến cái hộp gỗ trước mắt.

"Cô giữ nó luôn đi."

Dương Hiểu Trần ngắm nghía cái hộp gỗ rồi chậc lưỡi ngán ngẩm đặt nó xuống giường.

"Anh cho tôi đồ ăn thì tôi còn thấy khoái chứ anh cho tôi cái hộp gỗ này thì.. quả thật không ham lấy đâu."

Phong Đình Huy cười trừ rất trìu mến cố ý nói nhấn nhá rõ ràng.

"Nó chứa toàn bộ tài sản của Phong gia đấy."

Dương Hiểu Trần cười nhạt ngồi xuống giường rất tự nhiên.

"Vậy tôi càng không cần."

Phong Đình Huy cúi đầu nhìn cái hộp gỗ, lòng anh thư thái nhẹ nhàng. Buột miệng anh hỏi nhỏ.

"Hiểu Phi, tối nay cô có rảnh không?"

Dương Hiểu Trần chậc lưỡi thản nhiên.

"Có!"

"Bảy giờ tối nay cô đến Vườn Sao Băng được không?"

Dương Hiểu Trần chau mày nhìn Phong Đình Huy.

"Tới đó làm gì, tôi đâu có nhu cầu ngắm hoa cỏ gì đâu."

Phong Đình Huy đưa mắt nhìn góc tường đối diện.

"Tôi đợi cô."

Dương Hiểu Trần phồng má phụng phịu gật gù.

"Vậy được thôi, bảy giờ tôi nhất định sẽ tới."

Biệt thự xóm Lai Nghi đèn sáng tận cổng, nhị thiếu gia nhà họ Phong đi chịu phạt rồi nên trong nhà chỉ còn Bạch Anh Thi. Cô ta vắt tay sau mông đi đi lại lai trên thềm cửa trước mặt một đám gia nhân và vệ sĩ. Bạch Anh Thi tức lộn ruột cau mày nhăn nhó chỉ tay thẳng mặt tên vệ sĩ Quân Kha.

"Mày, mày ra đây tao bảo."

"Nhanh nhanh cái chân lên."

Quân Kha ngoan ngoãn bước tới trước mặt Bạch Anh Thi.

"Dạ!"

Bạch Anh Thi nghiến răng nghiến lợi mắt trợn trắng ngấu nghiến nghiền ngẫm từ chữ một.

"Tao không cần biết mày làm cách gì. Tao muốn ngày này này năm sau là ngày dỗ của Phong Đình Huy. Mày không giết được nó thì mày chết thay nó đi!"

"Dạ."

Vừa dứt lời, Quân Kha nhanh chân đi ngay. Bạch Anh Thi quơ quệt tay chân vùng vằng tức giận quát to.

"Lũ chúng mày cút hết cho tao."

Tất cả vệ sĩ, gia nhân đều cúi đầu đi tản đi hết, chỉ để lại Bạch Anh Thi một mình đứng sừng sững trước thềm.

* * *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play