Hữu Thịnh gọi ra ngoài để kêu Quỳnh Nga vào phòng riêng của mình với lý do chỉnh sửa dự án bí mật. Cô ta vừa kéo rèm cửa sổ thì đã được trưởng phòng ép vào tường và thực hiện trò riêng tư của hai người. Sau nụ hôn ướt át, anh ta vẫn còn thấy tiếc nuối. Bàn tay chu du trên đỉnh đồi khiến cô ả không kiềm được tiếng rên rỉ.
“Nay em muốn ăn gì?”
Quỳnh Nga cắn nhẹ lên môi Hữu Thịnh: “Ăn anh được không?”
“Vậy tối anh về nhà chúng ta nhé.”
Hữu Thịnh nuốt nước bọt, vốn muốn cuồng nhiệt trước đêm nay nhưng đột nhiên điện thoại vang lên tiếng chuông quen thuộc. Nhìn thấy người gọi đến là Minh Tuệ, anh ta có chút chán chường. Thông thường, anh ta sẽ tắt máy và nhắn tin báo bận, nhưng nghĩ tới sáng nay có lẽ bị cô phát giác ra điều gì đó và hộp cơm trưa vừa miệng nên anh ta chỉnh đốn lại trang phục rồi bắt máy.
Vẻ mặt Hữu Thịnh không có gì vui vẻ vì vừa bị phá đám, nhưng khi thấy dung nhan đã được tút tát lại của cô thì ngỡ ngàng vô cùng. Đây chẳng khác nào người con gái năm ấy đã làm anh ta si tình.
Minh Tuệ nhìn thấy Hữu Thịnh bắt máy thì lập tức nở nụ cười tươi tắn và có chút ngại ngùng: “Anh có đang bận gì không?”
“Có chuyện gì?” Anh ta sực tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó nhíu mày hỏi lại.
Minh Tuệ ngập ngừng vài giây rồi bảo: “Em có nấu mấy món mới. Không biết anh có muốn về thử không?”
Sau đó, cô lia máy ảnh về phía bàn chất đầy đồ ăn đẹp mắt. Trong một vài khoảnh khắc, anh ta có thể thấy được chiếc váy hoa nhí mà cô đang mặc vô cùng đẹp mắt. Đặc biệt những món ăn kia thật sự đã đánh vào tim của anh ta.
Thấy Hữu Thịnh ngẩn ngơ đôi chút, Quỳnh Nga khẽ nhéo vào eo của anh ta với vẻ mặt giận dỗi mới khiến anh ta tỉnh táo trở lại.
“Tối nay anh phải ở lại công ty tăng ca rồi. Em không cần chờ cửa.” Anh ta đanh mặt lại nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên cảm giác tiếc nuối.
Minh Tuệ hạ ánh mắt xuống. Gương mặt buồn bã bỗng khiến Hữu Thịnh thấy tội lỗi. Giây sau, cô nở nụ cười dịu dàng: “Dạ không sao, em biết thế nên em đã chuẩn bị phần ăn đầy đủ để đến công ty của anh đây. Em không muốn anh lại phải ăn mấy đồ bẩn thỉu bên ngoài rồi lại bị lây bệnh. Thế nhé! Em cúp máy trước đây.”
Nghe tiếng tút tút vang lên, Hữu Thịnh vẫn chưa kịp hiểu tình hình ra sao. Còn Quỳnh Nga thì tức đến phát điên: “Sao anh không từ chối mụ vợ đi? Còn để mụ ta lên công ty.”
Và rõ ràng ban nãy cô đã xiên xỏ cô ta!
“Anh cũng không có kịp nói gì. Em cũng thấy điều đó mà.” Anh ta nhíu mày, sau đó ngồi xuống ghế: “Em ra ngoài đi. Lát cô ta tới thì tính tiếp.”
“Không được. Anh đã bảo sẽ đi với em rồi mà.” Quỳnh Nga nghiến răng, có chút không kiềm chế được mà lớn giọng.
“Im miệng!” Hữu Thịnh quát, sau đó gằn giọng: “Ra ngoài. Đừng để ai cũng nghi ngờ chuyện anh với em.”
Có lẽ Quỳnh Nga chưa từng thật sự hiểu rõ Hữu Thịnh. Anh ta có thể cưng chiều người bên cạnh vô điều kiện, nhưng đó chỉ là ra vẻ mà thôi. Nếu dám đụng vào giới hạn và sự an toàn của anh ta thì dù có là người thân cận, anh ta cũng có thể đạp bạn xuống. Cô ta cứ nghĩ anh ta sẽ làm mọi điều cô ta bảo ư? Thật ngây thơ!
Quỳnh Nga dậm chân rồi đi ra ngoài với vẻ hằn học. Mọi người nhìn thấy nhưng cũng không dám to nhỏ điều gì tuy nhiên vẫn vô cùng tò mò với việc hai người họ cãi nhau. Nhưng vài phút sau, họ đã hiểu lý do.
Minh Tuệ trang điểm ở nhà với tông màu sáng và dịu dàng. May mắn làn da của cô trộm vía nên dù không dưỡng quá thường xuyên mà vẫn mịn màng. Cô không đeo bất kỳ món trang sức nào cả. Trên người càng thiếu thốn càng tốt.
Sau đó, cô bắt thẳng xe đến công ty của Hữu Thịnh. Trong lúc loay hoay lấy hai túi bự ra khỏi xe, cô bất ngờ đụng phải người khác.
“A, tôi xin lỗi! Cậu không sao chứ ạ”
Trong chiều ánh sáng ngược lại, gương mặt của người đàn ông mờ ảo khiến Minh Tuệ không nhìn rõ là ai, chỉ có thể từ quần áo sang trọng trên người mà đoán thân phận quý giá của anh.
“Tôi không sao. Cô có cần giúp gì không?” Giọng nói của anh ấm áp, lại có chút cởi mở khiến cô liên tưởng đến vẻ đẹp thu hút trên gương mặt đối diện.
“Không cần đâu. Cảm ơn anh.”
Tuy nhiên, Minh Tuệ còn việc quan trọng hơn nên nhanh chóng gật đầu rồi xách hai bịch lớn vào trong công ty. Sức lực cô khá lớn khiến không ít người phải ngoái đầu lại nhìn. Vì được báo trước, cô đi thẳng lên tầng lầu của Hữu Thịnh.
“Chào mọi người, tôi là vợ của trưởng phòng Hữu Thịnh. Biết nay mọi người tăng ca nên tôi đem cơm chiều đến đây.”
Minh Tuệ mở lời trước để khẳng định thân phận của bản thân. Ai ở đây cũng đã từng gặp qua cô một hai lần nhưng khi ấy cô chẳng trưng diện tí nào, thay vào đó người còn toàn dầu mỡ. Vậy mà bây giờ, cô xuất hiện hệt như một mỹ nữ đem đến ánh sáng vào văn phòng của họ.
Họ vô thức nhìn về phía Quỳnh Nga đang sa sầm nét mặt. Hai người thật sự là hai thái cực khác nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT