Gã đàn ông vì đau cho nên không dám cựa nguậy tuy nhiên miệng mồm của ông ta không ngừng chửi mắng Ôn Thuật Tần:
- "Mày là đồ lừa gạt.

Mau trả đất lại cho tao."
Anh liếc mắt liền lập tức nhân viên đem đến một xấp tài liệu bên trong có tờ thỏa thuận cũng như hợp đồng mua bán giữa cả hai.

Ôn Thuật Tần đưa sát tờ giấy ngay trước mặt ông ta, trầm giọng nói:
- "Tôi chưa bao giờ lừa gạt bất cứ một ai.

Hơn nữa, chẳng phải khi trước ông còn bảo mảnh đất đó xấu, sẽ bán giá không cao cho nên tôi cũng đã giúp ông trả thêm một số tiền.

Đến bây giờ, ông không ngờ miếng đất đó lại có giá trị đến vậy cho nên muốn đến đây đòi lại à."
Vừa nói tay anh vẫn giữ chặt ông ta.

Ánh mắt sắc lạnh ngay khi đối diện của anh khiến ông ta bất giác run người.

Ngừng một lát, anh lại nói tiếp:
- "Ông nên nhớ, vi phạm hợp đồng sẽ đền bù tổn thất ra sao? Mà tôi nghĩ, số tiền mà ông nhận được chắc cũng đã tiêu sài hết cả rồi, có đúng không?"
Bị nói trúng tim đen khiến ông ta chỉ biết ậm ừ.

Giấy trắng mực đen rành rành, nếu như ông ta làm lớn chuyện thì phần thiệt cũng chỉ thuộc về mình.
- "Được rồi.

Coi như các người may mắn có được miếng đất tốt.

Mau thả tôi ra."
Liền lập tức, Ôn Thuật Tần buông tay ông ta ra còn từ tốn giúp ông ta chỉnh lại quần áo sau đó vẫy tay chào tạm biệt trước sự hụt hẫng của người rời khỏi.
Một lúc sau, ngay khi nghe Phương Thế Hào báo rằng công ty có chuyện, Thái Oanh vội vàng chạy đến thì đã thấy Ôn Thuật Tần đứng trước cửa chuẩn bị quay trở vào bên trong mà mừng rỡ chạy đến ôm anh, nói:
- "Cuối cùng anh cũng đến công ty, đã mấy ngày rồi em không thấy anh."
Được người con gái bất ngờ ôm mình Ôn Thuật Tần nhanh chóng tách tay cô ra khỏi người anh, lạnh lùng đáp:
- "Hôm nay em đến thăm Thế Hào đúng không? Thằng bé đang ở bên trong."
Dứt lời anh bước thẳng vào bên trong mặc cho vẻ mặt rủ rượi của Thái Oanh lúc này.

Người cô thích chính là anh.

Tại sao lúc nào anh cũng gán ghép cô với Thế Hào.

Đối với cô, cậu ấy chỉ có thể làm bạn mà thôi.
Chẳng hiểu tại sao mấy ngày này, nếu như không bộn bề công việc, Ôn Thuật Tần lại nhớ đến ai kia.

Anh nóng lòng muốn trở về nhà thật sớm để cùng cô ăn cơm.

Sự khác lạ này vô tình va vào Phương Thế Hào.

Anh đoán chắc hẳn người anh khó gần này của mình đã yêu thầm ai đó, bèn tiếp cận hỏi han:
- "Anh hai, anh đang thích thầm cô gái nào rồi có phải không?"
Khi nghe Phương Thế Hào hỏi, ngay lập tức, gương mặt anh bỗng đỏ ửng lên bèn giả vờ điềm tĩnh như không có chuyện gì, lạnh lùng đáp:
- "Không...không có."
Nhìn điệu bộ lúng túng của anh càng khiến Phương Thế Hào khẳng định chuyện anh nghĩ không sai mà cười mĩm, sau đó trở về phòng làm việc.

Không ngờ, tất cả mọi chuyện cũng như vẻ mặt khi nãy của Ôn Thuật Tần đều bị Thái Oanh nhìn thấy.

Cô toang bước vào trong thì đã nghe hai người họ trò chuyện cho nên đứng lặng bên ngoài quan sát anh qua khung cửa kính, hai tay siết chặt lại.
Ting...Ting...
Bất ngờ, điện thoại anh có tin nhắn.

Là của Khả Song ở nhà gửi đến liền lập tức mở ra xem.
- "Hôm nay mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Ôn Thuật Tần vừa đọc vừa cười mĩm khiến nữ thư kí ngồi gần đó trố mắt ngạc nhiên.

Điệu bộ hiện tại này của anh rất khác so với vẻ mặt hung dữ thường ngày khiến ai nấy đều phải sợ.
- "Cô vẫn ngoan ngoãn ở nhà, không làm phiền má Phùng chứ?"
- "Tất nhiên rồi.

Tôi với má Phùng bây giờ còn thân thiết giống như hai mẹ con nữa đó."
- "Mẹ con sao?"
Bỗng nhiên, anh lại liên tưởng đến sau này sẽ cưới cô về làm vợ và má Phùng sẽ là người chứng kiến cho tình yêu giữa hai người bởi vì anh xem má Phùng giống như mẹ ruột của mình vậy.
- "Không được.

Sao mình lại nghĩ đến chuyện này chứ?"
Anh vỗ vỗ trán nhằm trấn tỉnh lại bản thân, sau đó đưa mắt về phía xấp hồ sơ đặt trên bàn.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play