"Lát nữa sẽ gặp lại cậu ta, nếu có vấn đề gì không vừa lòng, cứ trực tiếp báo với anh. Anh nhất định dạy dỗ nó một trận ra trò."
Kiều Lãng vừa đặt chân vào bữa tiệc do tập đoàn Ngụy thị tổ chức, đã to nhỏ căn dặn cô em gái họ bé bổng đang đi bên cạnh mình.
Nhìn họ, chỉ giống một cặp tình nhân chứ không giống anh em, bởi vì Kiều Lãng chỉ hơn Lam Hải Như ba tuổi. Cô hai hai, anh thì hai lăm và Ngụy Tần Khôn cũng bằng tuổi anh.
"Nếu không rõ địa vị của anh, chắc nhiều người sẽ nghĩ anh không phải một vị tổng tài đâu ha, tại anh giống mấy anh lớn trong giang hồ hơn. Hở tí là đòi đánh người thôi."
Lam Hải Như cười hồn nhiên, nói mấy lời trêu đùa, đẩy sự thân mật giữa hai người càng gắn kết với nhau hơn, khiến tất thảy mọi người đều chú ý tới.
Dĩ nhiên, Ngụy Tần Khôn cũng không ngoại lệ. Anh thấy vợ mình đi bên cạnh người đàn ông khác, cười nói rất vui vẻ, dù cho đó là anh họ của vợ, thì anh ta vẫn thấy ghen tuông, ganh tỵ.
Không cam tâm, anh ta định tiến tới chen vào giữa hai người họ, thì đúng lúc đó một đám nhân viên của Ngụy thị đã tới trước một bước, chào hỏi Lam Hải Như.
"Chào Thiếu phu nhân!"
"Thiếu phu nhân! Trông cô dạo này xinh đẹp hẳn ra nha!"
Khá bất ngờ trước màn xưng hô của mọi người dành cho mình, nên Lam Hải Như hiện vẫn còn ngây ngô một chút, mãi vài giây sau mới thẹn thùng hỏi:
"Mọi người có bị nhầm lẫn không? Sao lại gọi tôi là Thiếu phu nhân vậy?"
"Không nhầm đâu ạ! Tổng giám đốc đã thông báo với toàn thể nhân viên trong tập đoàn, cô là vợ của sếp, còn dặn chúng tôi sau này gặp cô, phải gọi là Thiếu phu nhân."
Lam Hải Như bị màn đáp trả ấy làm cho ngơ ngác, vừa ngại vừa lúng túng, cũng chẳng biết phải giải thích làm sao.
Kết hôn không mấy ai biết, sắp ly hôn cũng chẳng ai hay, giờ đùng một cái, đi đâu ai cũng gọi Thiếu phu nhân, thực tình Lam Hải Như vẫn chưa hết bàng hoàng.
Lúc này, Ngụy Tần Khôn liền mang gương mặt đắc ý đi tới. Nhóm nhân viên ấy biết điều, nên vội cúi đầu chào, rồi cất bước rời khỏi.
Anh ta tới gần Lam Hải Như, nghiễm nhiên ôm eo cô nàng giữa đám đông, ngay lập tức làm mọi người nhốn nháo, tò mò.
Trong giới làm ăn, trước nay chỉ biết Ngụy Tần Khôn chứ chưa thấy anh công khai bạn gái bao giờ. Nay lại tận mắt chứng kiến anh gần gũi phụ nữ, nên không tránh khỏi nhiều người trầm trồ.
Từ đằng xa, ông bà Ngụy nhìn thấy con trai mình biết tận dụng cơ hội như vậy, cũng rất chi hài lòng.
Đang bối rối, Lam Hải Như định quay qua cầu cứu Kiều Lãng, thì anh ta đã đi mất tự đời nào.
Vậy mà trước đó còn dám ba hoa, nếu gặp vấn đề gì không hài lòng thì cứ báo với anh. Tới lúc cần báo, anh lại chuồn mất tiêu.
Đúng là anh em tốt!
"Giới thiệu với các vị. Đây là vợ tôi, Lam Hải Như! Sau này, nếu có gặp cô ấy ở bất cứ nơi đâu, mong các vị chiếu cố cho."
"Ngụy tổng khách sáo quá rồi. Người của cậu, đương nhiên chúng tôi phải đặc biệt ưu ái chứ!"
"Thế thì Tần Khôn cảm ơn các vị! Nào, tôi kính mọi người một ly!"
Ai nấy cũng nhiệt tình phấn khích với màn phát biểu của anh, trong khi người đứng bên cạnh như Lam Hải Như đã bị làm cho ngượng cứng cả người.
Ngụy Tần Khôn chơi trò công khai thế này chính là muốn tuyên bố chủ quyền, bác bỏ vấn đề ly hôn, mấu chốt là không để ai khác có cơ hội ve vãn tới gần cô nữa.
Phải biết, mức độ lan tin truyền miệng không hề thua kém mạng xã hội. Trường hợp này, ắt phải khen anh quá mức thâm sâu khó lường.
Đợi mọi người bớt chú ý, Lam Hải Như mới khẽ khàng lên tiếng:
"Thế này là thế nào? Sao tự dưng lại nói với mọi người như thế chứ?"
"Thì anh công khai vợ anh trước mặt công chúng, có vấn đề gì đâu?" Ngụy Tần Khôn đáp trả tỉnh bơ.
"Nhưng chúng ta đã sắp ly hôn, anh còn cố tình làm vậy nữa."
Nghe nhắc tới chuyện ly hôn, sắc mặt người đàn ông liền tối sầm xuống. Lập tức nhìn qua cô bằng ánh mắt tà mị, chậm rãi nhấn mạnh từng câu từng chữ, rằng:
"Lam Hải Như, anh nói cho em biết! Em không được nuốt lời."
"Nuốt lời chuyện gì chứ?" Lam Hải Như vẫn ngây ngô chưa hiểu.
"Thì em từng nói, chỉ cần anh chứng minh được việc đã thật sự chấm dứt với Tịnh Lâm Yên, em sẽ tha thứ cho anh. Nay anh đã thực hiện được điều đó rồi, anh sa thải cô ta, cắt đứt liên lạc, sau đó còn công khai với tất cả mọi người rằng, em là vợ anh. Lẽ nào, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để được em tha thứ?"
"Tất nhiên là chưa đủ. Ai biết anh có dụng kế hoãn binh để tôi nhất thời tin tưởng, đợi tới lúc đạt được mục đích rồi, lại lật mặt tráo trở hai lòng như xưa không?"
"Vậy em muốn anh làm sao, thì em mới chịu tin? Em nói đi, chuyện gì anh cũng làm." Ngụy Tần Khôn ai oán than khóc, trông khổ sở vô cùng.
Nhưng vẫn chẳng được ai đó thương cho.
"Anh đi chết đi." Lam Hải Như dứt khoát phán một câu lạnh rờn, rời cất bước đi qua chỗ khác.
"Được! Vậy thì anh chết cho em xem."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT