Editor: Qing Yun
Bọn họ chụp hai bức ảnh, An An vội vàng cầm trong tay ngắm nhìn.
Cô mếu máo nhìn Lục Ngang không nói không cười trong ảnh, nhưng mà Lục Ngang như thế này rất tuấn tú, quan trọng là càng nhìn càng thấy đẹp! Cô thầm cười trộm trong lòng.
An An giữ lại một tấm ảnh, tấm khác thì trịnh trọng đưa cho Lục Ngang.
Lục Ngang nhận lấy, cũng mở ví tiền ra.
Đến lúc này An An mới dám nhìn trộm vào ví tiền của anh.
Kỳ quái, trong ví ngoài tiền ra thì hoàn toàn không có bóng dáng tấm ảnh kia!
An An không thể tin nổi, cô lại liếc trộm thêm cái nữa, Lục Ngang bèn đưa ví tiền đến trước mặt cho cô xem.

An An kiêu ngạo hừ một tiếng rồi nghiêng đầu sang bên, cũng không quên tự dát vàng lên mặt mình: “Ai muốn xem?”
Cô nhìn thấy Lục Ngang im lặng bỏ ảnh vào ví của mình, sau đó lại cất ví vào túi quần.
An An lập tức cảm thấy lòng mình ngọt ngào, cô cười nắm tay Lục Ngang, vô cùng vui vẻ rời khỏi ngôi trường.
Từ khi xuống khỏi máy bay đến bây giờ hai người vẫn chưa ăn gì cả.

Bên đường có rất nhiều hàng quán, náo nhiệt hơn huyện thành của bọn họ nhiều lắm, nơi đây quả thật là thành phố không có ban đêm.

An An vừa đánh giá vừa nghiêm túc suy nghĩ: “Ăn cái gì đây?” Bỗng nhiên cô dừng bước vui vẻ chỉ vào phía trước: “Lục Ngang, chúng ta ăn ở đó đi!”
Lục Ngang nhìn theo tay cô.
Đó là một cửa tiệm lẩu dê.
Anh còn chưa nói lên ý kiến của mình thì An An đã lôi kéo anh đi vào, miệng nói: “Không phải anh muốn ăn thịt dê à?”
Tuy rằng tính cách của cô khá kém nhưng cái nên nhớ thì đều không quên… Ý ngọt phiêu đãng ở gió lạnh, chạm vào tim Lục Ngang.

Anh cúi đầu nhìn cô.
An An cười ngọt ngào với anh: “Em cũng muốn ăn.”
Phàm là những gì có liên quan đến Lục Ngang cô đều muốn thử một lần.

Cô không tham dự vào quá khứ của anh được nhưng cô có hiện tại và tương lai mà.
*
An An chưa từng ăn nồi đồng của phương bắc, cô tò mò tiến lên nhìn ngắm, nhiệt khí của nồi đồng bay lên khiến mặt An An bị huân đỏ ửng.

Thật sự quá nóng, cô bèn cởi áo khoác lông vũ ra.

Cô vừa cởi áo là những người ở gần đều lặng lẽ liếc nhìn sang.

Bên trong An An chỉ mặc áo và váy ngắn, tay chân để lộ ra ngoài, cùng với chiếc eo nhỏ xinh…
Lục Ngang liếc nhìn cô: “Không lạnh à?”
“Em nóng.” An An hồn nhiên không biết.
Hai đĩa thịt dê được bưng lên, có cả lòng dê tươi và đậu phụ đông… Cô cầm đũa dẫn đầu ăn trước.
Nhúng thịt dê vào nước lẩu, chỉ một chốc lát là đã chín có thể ăn được, cô vớt lên bỏ vào bát.

Nước chấm là Lục Ngang làm cho cô, có tương vừng và rau hẹ… Khác với lẩu cay ở Tây Nam, lẩu ở đây vẫn giữ được hương vị đặc trưng của thịt dê.
An An ăn một miếng, cô không nhịn được gật gù khen ngon.

Mỗi cái nhũ đầu trên đầu lưỡi đều như nở hoa, mọi tế bào trên người đều thấy thỏa mãn, rất thoải mái.
An An cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Cô nhếch miệng cười với Lục Ngang.
Nhìn có hơi ngu đần.
Lục Ngang cũng cười khẽ.
*
Ăn xong cơm tối, hai người chậm rãi quay về khách sạn.
Rời xa quán ăn náo nhiệt, bên tai là sự yên tĩnh của an bình, thỉnh thoảng đi qua một quán bar sẽ nghe thấy tiếng người hát ngâm nga truyền ra.

Trên đường không có nhiều người, thường thường có chiếc xe đi qua, đến gần rồi lại đi xa.
Ban đêm như vậy thật đẹp, thật tốt.
An An vui vẻ vô cùng.
Tay cô lạnh, lúc này được Lục Ngang nắm lấy bao trọn trong tay anh, loại ấm áp gần sát này ôn tồn quá.

Tựa như an ổn và hy vọng anh mang đến cho cô ở đêm đông yên tĩnh.
“Lục Ngang, cảm ơn anh.” An An bỗng nhiên nói như vậy.
Lục Ngang rũ mắt nhìn cô.

An An nhón chân hôn anh một cái.
“Lục Ngang, em chưa từng nghĩ có ngày mình có thể đến được Bắc Kinh…” An An nhìn chăm chú thành phố trước mắt, cô cảm khái muôn vàn, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng: “Cho nên, cảm ơn anh.” An An nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Cảm ơn anh đưa cô đi vào nơi này, cảm ơn anh làm cô chạm được vào đôi cánh ước mơ, làm cô có cơ hội được bay lượn.

Cô muốn nói, Lục Ngang đều hiểu, anh nắm chặt tay cô.
Đây là sự đáp lại trực tiếp nhất của anh.
Anh nắm tay cô như vậy, An An vui vẻ vô cùng.

Cô bắt đầu ríu rít tự hỏi ngày mai nên sắp xếp thế nào: “Lục Ngang, ngày mai chúng ta làm gì?” Lục Ngang từng nói lần này bọn họ đến Bắc Kinh chỉ được hai ngày.

Đây là lần đầu bọn họ ra ngoài chơi, An An vừa kích động vừa hưng phấn, cô không muốn lãng phí bất cứ thời gian nào.

Không đợi Lục Ngang trả lời, cô đã bắt đầu lẩm bẩm tính toán: “Lục Ngang, chúng ta đi Thiên An Môn và Cố Cung được không?” Cô chỉ từng thấy những nơi này trên tivi, An An muốn đi xem từ lâu rồi, cô còn muốn mua quà kỷ niệm cho Kế Siêu nữa.

Nói xong cô mới nhớ tới Lục Ngang, bèn thè lưỡi hỏi anh: “Anh có muốn đi đâu đâu không? Hoặc là… Có mục đích khác?”
Lục Ngang nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Không có.”
Sở dĩ lần này anh mạo hiểm là bởi vì muốn đưa An An đến xem một cái, làm cô nhìn xem thế giới này, làm cô tự mình đưa ra quyết định.
Đây là đáp án anh cho An An khi ở Côn Minh, bây giờ vẫn không thay đổi.
“Thật sự không có mục đích khác ạ?” Thật ra An An đều biết cả, nhưng cô vẫn không nhịn được thấp thỏm.

Ôm lấy người đàn ông trước mặt, An An nói: “Anh không định bỏ em lại đây chứ?” Làm cái đuôi nhỏ của Lục Ngang, điều cô lo lắng nhất chính là cái này.
Lục Ngang bị cô chọc cười.
“An An,” Anh nghiêm túc phân tích: “Nếu quyết định vậy thì khi trở về em còn phải làm rất nhiều việc, phải báo danh, phải ôn tập, phải thi cử, anh bỏ em thế nào được?”
Cho dù anh sắp xếp cho An An rời đi, anh cũng hy vọng An An rời đi mà không có gánh nặng.
“Đừng suy nghĩ miên man.” Lục Ngang véo cằm cô.
Đúng vậy, cô ở lại Bắc Kinh thì thi thế nào, báo danh thế nào?
Cô thật là ngốc quá!
An An bỗng đảo mắt rồi xì cười một tiếng, cô nghịch ngợm chớp mắt, cố ý hỏi anh: “Lục Ngang, anh đưa em lại đây chẳng lẽ không lo lắng sau này em thành người nổi tiếng sẽ nhìn trúng kẻ có tiền, ôm đùi ông bầu, không thích anh nữa à?”
Cô cười tủm tỉm nhìn chăm chú Lục Ngang, cố ý khiêu khích.
Hai người an tĩnh một lúc.

Lục Ngang vẫn dùng sức véo cằm cô.
“Em sẽ làm vậy sao?” Anh thản nhiên hỏi.

Hơi thở mạnh mẽ của anh quét đến, An An lập tức mềm nhũn.
Chân mềm, người mềm, chỗ nào cũng mềm.
Anh vừa như vậy là cô lại không chịu nổi, muốn thần phục anh trong vô thức, nhụy hoa ngượng ngùng cũng nở rộ với anh.
*
Buổi đêm này, không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần.
Trong phòng tối đèn, bức màn khép hờ, ánh đèn lập lòe bên ngoài thỉnh thoảng đánh vào phòng chiếu ra hai bóng người đang liều chết triền miên.
Loại triền miên này thâm nhập cốt tủy, chui vào trong máu, làm người biết được, từng hưởng qua là không thể quên được.
Nếu muốn tróc ra, chính là đau đớn nghiền nát xương thịt.
Niềm sung sướng của cô hoàn toàn là do anh ban cho.
Cô yếu mềm đến mức bị anh khống chế hết thảy.
Ngay cả nụ hoa thẹn thùng của cô cũng dần nở rộ dưới lòng bàn tay chai sần và môi lưỡi của anh.

Từng động tác của anh như đang cố ý tàn nhẫn với cô.
Tiếng rên cùng thở dốc đan chéo nhau không ngừng, trở thành thủy triều mãnh liệt chợt cao chợp thấp, điên đảo toàn bộ thế giới.
Trong thế giới này chỉ có cô và anh.
Anh chính là trời, là thần, là chúa tể linh hồn cô.
Từng cái như quất, như tra tấn, như dấu vết khắc ấn vào người.
An An đau đớn, vui thích, run rẩy, cơ thể đã không còn chịu sự khống chế của chính cô, tất cả những thứ này đều là anh cho cô, cô không trốn thoát được, cô cũng không thể rời khỏi người đàn ông này.
An An bị mất tiếng.
Cô ôm chặt Lục Ngang, tùy ý anh vận động trên cơ thể mình.
Người cô không có chỗ nào là không phải của anh, ngay cả một tia sức lực cuối cùng của cô cũng phụng hiến cho người đàn ông này mà không hề giữ lại.

An An thiếp đi vì mệt.
Lục Ngang tắt đèn, cầm thuốc lá và điện thoại đi đến phòng vệ sinh.
Châm điếu thuốc, Lục Ngang híp mắt đối mặt với lửa giận khiếp sợ của lão Cao: “Lục Ngang, lần này cậu về chịu phạt cho tôi!”
Lục Ngang cười thầm, anh trả lời: “Đang chờ đây.”
Thế mà bây giờ lão Cao vẫn chưa ngủ, ông ấy lập tức trả lời: “Mau mang cô bé kia về ngay!” Cao Cường hận không thể rống với anh ở trong tin nhắn.

Từ khi phát hiện Lục Ngang đặt vé máy bay đi Bắc Kinh là ông ấy đã đi tra xét ngay.

Tra một cái mà làm ông ấy tức giận đến mức tăng huyết áp! Lục Ngang biết rõ tình cảnh của mình nguy hiểm thế mà còn rời khỏi cương vị chỉ vì một cô nhóc!
Đây còn là Lục Ngang, người ông ấy tin tưởng phái đi đến nơi nguy hiểm nhất!
Cao Cường bực bội.
Đã đeo tội trên người, Lục Ngang không tiếp tục đề tài này nữa, anh chỉ báo cáo đơn giản: “Lão Cao, khả năng lần này có cá lớn.”
“Cụ thể chút.”
Lục Ngang liền nói cho ông ấy đơn hàng này muốn mua rất nhiều, nhưng không xác định La Khôn có tự mình đến chỗ Bành Hán Sinh lấy hàng hay không.
“Việc này không gấp được, cậu bình tĩnh đi.” Cao Cường nhắc nhở anh lần nữa.

Nhìn mấy chữ này, Lục Ngang chậm rãi hút một hơi thuốc, xóa từng tin nhắn trong lịch sử.
Thuốc tắt, Lục Ngang đi ra ngoài.
An An ngủ mơ mơ màng màng, nhưng anh vừa đến là cô liền ôm anh, đầu để ở ngực anh, thân mật cọ mấy cái.
“Lục Ngang, có phải anh vừa giận không?” An An hỏi.
Lục Ngang vỗ cổ cô: “Tức giận cái gì?”
“Giận em và ông bầu tương lai.” An An lười biếng mở mắt, còn cười ra chiều hiểu ý với anh.
Lục Ngang chỉ im lặng, đầu ngón tay dao động trên cổ cô.
An An lại nói tiếp: “Nhưng mà Lục Ngang, em rất thích anh đó,”
Miệng cô luôn luôn ngọt như vậy, luôn rót mật cho anh! Lục Ngang cúi người hôn xuống, lại dạy dỗ cô một hồi.
Bị anh chiếm hữu, bị anh xỏ xuyên qua từng chút như vậy, An An cảm thấy rất vui mừng, cô thật sự yêu anh muốn chết!
*
Ngày hôm sau vốn dĩ An An tính toán sẽ đi An Thiên Môn và Cố Cung nhưng cuối cùng cô lại không đi.
Cô chỉ muốn làm với anh, làm tới tối tăm mặt mũi.
Ôm Lục Ngang, An An rất tự hiểu bản thân: “Có phải em rất không biết xấu hổ không anh?”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, minh diễm động lòng người.

Đôi mắt của cô rất linh động, chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ rất giỏi nói lời âu yếm, sẽ ưm ư mềm như bông, sẽ đưa chiếc lưỡi nho nhỏ ra, sẽ gọi tên anh từng tiếng, cứ kêu vào lòng anh như vậy.

Giống như mỗi lần cô cố chấp đeo bám, mỗi lần cô không rời không bỏ, mỗi lần cô động tình.
Lòng bàn tay quẹt mạnh môi cô, Lục Ngang trả lời: “Đúng vậy.”
An An hừ hừ lườm anh, Lục Ngang liền cúi đầu hôn xuống.
Làm những cái Thiên An Môn, Cố Cung kia gặp quỷ đi, chuyến đi Bắc Kinh lần đầu tiên của An An kết thúc ở những cuộc làm tình.
Cô sung sướng muốn chết, hoặc là nói, chỉ cần ở bên người đàn ông này là cô lại vui sướng vô cùng!
*
Đứng ở trước cửa sổ sát đất của sân bay, An An nắm chặt tay Lục Ngang nhìn từng chiếc máy bay bên ngoài.
Ngoài kia là trời xanh mây trắng, mở mang vô bờ.
An An quay đầu cười với Lục Ngang.
“Lục Ngang, em nhất định sẽ chăm chỉ ôn tập, em muốn thi đến nơi đây.”
Đây là hùng tâm tráng chí của cô!
Cô muốn thi đến đây, như vậy là có thể đi học, có thể kiếm tiền, có thể chữa bệnh cho Đoạn Tú Phương.
“Ừ.” Lục Ngang cỗ vũ cô.
An An dừng giây lát mới nói tiếp: “Lục Ngang, sau này chúng ta cùng nhau đến đây được không anh?” An An nhìn anh chăm chú, cô nỗ lực vẽ ra tương lai của hai người: “Anh làm việc ở đây, em có thể đi hát ở quán bar, được không?” An An nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Ngang, chờ mong đán áp của anh.
Đây là lần thứ hai cô miêu tả tương lai của bọn họ… Lục Ngang nắm tay cô, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.
Loại im lặng này làm lòng người thấp thỏm: “Không được ạ?” An An không vui.
Lục Ngang cười, anh nói: “Được.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play