Buổi chiều hôm nọ, tại một quán cà phê, có một vị khách bước vào quán cà phê, trên tay có mang vác theo dụng cụ dùng để vẽ, trong rất chuyên nghiệp, anh ngồi vào bàn, gọi một ly latte, ánh mắt hướng ra bên ngoài, nhìn lá cây bị gió thổi xào xạc, có vài chiếc lá vàng rơi xuống đất.
Sau đó, ánh mắt của anh lại va vào những bức tranh treo trong quán, anh nheo mắt quan sát, cảm giác... có chút quen thuộc nhưng lại không chắc chắn lắm.
Đến khi phục vụ đem cà phê ra, anh mới mạo muội hỏi: "Những bức tranh đó, tôi có thể biết danh tính của người vẽ ra nó không?"
Cô gái kia hơi ngạc nhiên, nhưng khách hàng vốn dĩ là thượng đế, cô ấy mỉm cười trả lời: "Là đồng nghiệp của tôi, Tử Niệm, cô ấy vẽ rất đẹp nên ông chủ tôi đã mua những bức tranh đó và treo trong quán."
Anh cảm thấy kì lạ, vì nét vẽ này rất quen, hơn nữa nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra người này đã được đào tạo qua trường lớp, nếu không sẽ không vẽ ra được một bức tranh hoàn hảo như vậy.
"Tử Niệm sao?" Anh nghi hoặc hỏi lại.
Ngay lúc đó, một anh thanh vang lên: "Tử Niệm, Điềm Điềm đói rồi, con bé cứ khóc không chịu tôi bế." Một nữ phục vụ không có ý tứ từ bên trong hét lên.
Người phụ nữ được gọi là Tử Niệm đang mang thức uống ra cho khách, lo lắng quay đầu lại.
Anh cũng vì vậy mà quay sang nhìn cô, vừa nhìn anh đã nhận ra ngay đó là...
Anh vội sải bước dài, nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô bước đi: "Dĩ Ái!"
Cô hơi hoảng, trong một tháng này, đây là lần đầu tiên có người gọi cô bằng cái tên này. Cô hơi rụt rè, giọng nhỏ nhặt: "Châu Khâm, sao anh lại ở đây?"
"Tử Niệm à!!!"
Nữ phục vụ lúc nãy lại hối thúc, cô nhanh chóng hất tay Châu Khâm ra, sau đó chạy vào trong xem Điềm Điềm thế nào, còn anh ấy chạy đi theo sau cô.
Khi cô vừa bế Điềm Điềm lên, con bé nhìn thấy đúng là mẹ thì không khóc nữa, đôi mất vẫn còn long lanh nước nhìn cô, có lẽ là muốn làm nũng, muốn được cô bế.
Ánh mắt của Châu Khâm đặt vào đứa bé, trong lòng khó hiểu.
Anh ấy nhẹ giọng: "Tại sao mọi người lại gọi em là Tử Niệm? Còn đứa bé này? Là con em sao? Từ khi nào?"
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, môi mím chặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Những chuyện đó quan trọng sao? Anh biết cũng đâu có ích gì."
"Có phải là liên quan đến Cung Trạch không? Rốt cuộc thì em đã gặp phải chuyện gì? Sao lại không nói cho anh biết chứ?" Anh ấy thở dài, có vẻ tức giận: "Bây giờ anh đi tìm hắn tính sổ, không thể để yên như vậy được. Sao hắn dám đối xử với em như vậy chứ."
Dĩ Ái nắm lấy tay áo anh ấy, ngăn anh ấy lại, ánh mắt như khẩn cầu: "Đừng mà, em xin anh đừng làm vậy, mọi chuyện cũng đã vậy rồi, em không muốn tạo ra bất kì sóng gió gì nữa. Hơn nữa em đang sống rất tốt, em cũng không thấy bản thân mình thiệt thòi gì cả."
"Dĩ Ái à, nhưng đứa nhỏ cũng là con của hắn, hắn cũng phải chịu trách nhiệm với đứa nhỏ, em sao có thể để hắn thảnh thơi như vậy được, trong khi em thì một mình vừa làm cha vừa làm mẹ, cực khổ gòng gánh?" Châu Khâm cảm thấy bất mãn thay cho Dĩ Ái, một người phụ nữ như cô lại phải khổ đến như vậy, phải một mình bương chải, còn tên đàn ông kia lại thảnh thơi ngày ngày tụ tập, rượu chè, vẫn là một vị tổng tài cao cao tại thượng, đế giày dù một chút bùn cũng không bám vào.
"Em không cần anh ấy phải chịu trách nhiệm gì cả, một mình em vẫn có thể nuôi lớn Điềm Điềm. Em cũng không muốn dính dáng gì đến nhà họ Cung nữa. Em xin anh đó, đừng đi tìm anh ấy. Em chỉ muốn được sống một cách yên ổn mà thôi." Hai mắt cô nhoè lệ, bờ vai nhỏ run run, cô cảm thấy sợ hãi, nếu như Châu Khâm cứ khăng khăng tìm đến Cung Trạch cô nhất định sẽ rời khỏi đây, đến một nơi không ai quen biết, mãi mãi không bao giờ trở về nơi này nữa.
Châu Khâm thấy cô kiên quyết như vậy nên không nói được gì thêm, anh khẽ thở dài, cảm thấy áy náy khi không giúp gì được cho cô: "Sao em phải khổ như vậy chứ? Rõ ràng em có một tương lai tốt đẹp đến như vậy."
"Đúng, có lẽ là vậy, nhưng ông trời cũng đã rất ưu ái cho em không phải sao? Nếu không có những chuyện này thì làm sao có Điềm Điềm chứ? Bây giờ con bé chính là tất cả của em, cho dù có chết em cũng phải bảo vệ con bé." Cô nghèn nghẹn, có chút trầm tư.
Châu Khâm không nói gì, vẫn luôn nhìn con bé, mặc dù anh không thích Cung Trạch nhưng con bé quả thật rất đáng yêu, còn cười với anh ấy, khiến anh ấy có cảm giác như sắp tan chảy.
Thế là cả một buổi chiều anh ấy không rời đi mà cứ ở lò ở quán cà phê, đợi cho đến khi Dĩ Ái tan làm, sau đó ngỏ ý muốn đưa cô và Điềm Điềm về nhà.
Dĩ Ái từ chối không được nên đành đồng ý, nhưng khi đến nơi cô lại hối hận khi không quyết liệt từ chối, cảm giác có chút xấu hổ.
Vì nhà mà cô thuê là ở một con đường hơi vắng, ở dưới tầng hầm, đối với cô có lẽ đây là một căn nhà không tồi, nhưng đối với Châu Khâm chắc chắn căn nhà này còn không bằng cái lỗ mũi, tồi tàn khó tả.
Châu Khâm ngồi trên chiếc sofa cũ, nhìn quanh đánh giá, anh ấy nói: "Đây là cái mà em gọi là ổn sao? Đây thật sự là cuộc sống mà em muốn có?"
Cô rót cho anh ấy một ly nước: "Em không cảm thấy mình khổ sở một chút nào cả, như vậy đã tốt lắm rồi. Đối với em, những thứ vật chất xa hoa đó không quan trọng, như vầy lại thấy thoải mái và tự do hơn, không gò bó, không ép buộc hay lo nghĩ gì cả."
"Anh vẫn là câu nói đó, nếu em cần anh giúp gì thì cứ nói với anh, anh nhất định sẽ không từ chối." Anh chân thành nói: "Nếu em muốn, anh cũng có thể đưa em rời khỏi đây."
Rời khỏi? Không phải là cô chưa từng nghĩ đến, chỉ là Điềm Điềm vốn có thể chất yếu, cô không muốn con bé cùng cô chịu khổ, chạy hết chỗ này đến chỗ kia, như vậy cô sợ con bé không chịu nỗi. Thế nên, cô muốn chờ thêm một thời gian nữa, chỉ một thời gian nữa thôi, cô sẽ không còn thuộc về cái thành phố này nữa, tránh xa những kí ức đau khổ, không vui, làm lại từ đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT