Diệp Sơ Hạ không nói nên lời trước cái sự tsundere của Dịch Nam Yên.

Người này lúc nào cũng có thể dễ dàng phá vỡ bầu không khí ấm áp và lãng mạn ban đầu, theo quy trình thông thường, lúc này không phải nên nói: "Bây giờ em mới biết sao", hay "Vớ vẩn, em là bạn gái của chị, chị không tốt với em thì tốt với ai" đúng không? Tiếng "hừ" này là có ý gì?

Nghĩ đến viễn cảnh nàng cầu hôn hay thẳng thừng nói "Em yêu chị", nhưng Dịch Nam Yên lại đáp lời bằng một âm tiết "hừ", Diệp Sơ Hạ chợt cảm thấy có hơi dở khóc dở cười.

Nàng tựa vào lòng Dịch Nam Yên bật cười, nhéo cằm hôn cô một cái rồi ngồi xuống ăn, Dịch Nam Yên đỏ mặt, siết chặt đôi đũa trong tay, xấu hổ vùi đầu ăn cơm, cúi đầu thấp đến nỗi suýt chút nữa úp mặt vào bát, nhìn vô cùng ngại ngùng.

Diệp Sơ Hạ không hiểu chuyện này có gì mà ngại như vậy, nếu Dịch Nam Yên muốn hôn nàng ngay lúc này, nàng nhất định sẽ rất hào phóng chào đón cô, sau đó sẽ không thể diễn tả được, thế này đương nhiên cũng rất đáng yêu, sẽ khiến người ta có ham muốn "ăn" mãnh liệt.

Thè đầu lưỡi liếm môi, Diệp Sơ Hạ cảm giác như cơ thể mình bị tiêm chất kích thích, máu sục sôi một cách vô cớ khó mà kìm nén được.

Diệp Sơ Hạ luôn tin rằng những cặp đôi đang yêu giống như mất đi chỉ số IQ, họ thường trở nên ngớ ngẩn và vui vẻ trước những điều mà người khác cho là nhàm chán, họ luôn có xu hướng làm những chuyện bất ngờ khi cảm xúc dâng trào.

Trước đây Diệp Sơ Hạ cảm thấy cho dù có yêu thì nàng cũng sẽ không trở thành người như vậy, dù sao, sau khi yêu tính cách cũng thay đổi, việc này đối với nàng quả thực là không thể tin được.

Nhưng hiện tại, nàng cảm thấy việc này cũng không có gì khó hiểu, khi tình cảm bị cuốn vào, ngay cả lý trí cũng không thể khống chế được mà muốn nhường bước, nàng biết rõ mình nên đi từng bước một và tiết chế hơn, nếu không thì rất dễ doạ người ta sợ, nhưng trong lòng nàng lại không khống chế được, không khỏi muốn làm điều gì đó mạo phạm.

Không thể.

Diệp Sơ Hạ tự nhủ với mình như vậy.

Tình cảm quá nóng bỏng, những cảm xúc méo mó, cũng có thể khiến người ta sợ hãi.

Diệp Sơ Hạ nhai đồ ăn và không ngừng tự nhủ trong lòng rằng nàng chưa bao giờ nghĩ mình là một kẻ yêu vào là lú, đến bây giờ nàng vẫn nhận thức được mình có thể làm gì và không thể làm gì.

Nhưng thật kỳ lạ, trái tim nàng như bị đầu độc, rất tà ma, muốn dính vào nhau, như đang bị cơn đói khát da thịt, thậm chí còn cảm thấy mình không nên ngồi đây mà nên ở trong vòng tay cô.

Cảm xúc dâng trào đến quá bất ngờ, giống như bị quỷ ám, có lẽ vào trường cai nghiện cũng không khỏi được.

Nhưng sự dao động mãnh liệt trong lòng hoàn toàn không thể nhìn thấy trên mặt nàng, khi nàng bình tĩnh lại ngẩng đầu lên nhìn Dịch Nam Yên, thậm chí còn nở một nụ cười thật rạng rỡ, sáng ngời chói mắt, khiến Dịch Nam Yên có chút choáng váng. Những cảm xúc vốn được gói ghém trong lòng giờ lại mất cảnh giác và lại rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh, khiến não cô ngừng hoạt động.

Dễ thương quá.

Diệp Sơ Hạ nghĩ, đáng yêu đến mức muốn nhốt cô lại ngay lập tức, không cho ai nhìn thấy bộ mặt này của cô.

Nhưng cho dù nàng không làm gì thì Diệp Sơ Hạ vẫn tin rằng người ngoài sẽ không thể nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc này.

Khi tâm trạng tốt thì món gì cũng có thể trở nên ngon, bất kể mùa nào, khẩu vị của Diệp Sơ Hạ cũng không tốt, lúc này nàng cũng không cảm thấy miễn cưỡng khi ăn, tuy nhiên, nàng vẫn có thói quen dừng ăn khi đã no bảy phần, đặt đũa xuống, nàng mới chợt nhớ ra mình quên nấu cơm cho Cát Tường.

Sau khi Diệp Sơ Hạ tính toán số tiền tốn kém giữa thức ăn đóng hộp cho mèo và cơm mèo tự làm, nàng dứt khoát chọn tự làm, tất nhiên nhà Cát Tường ở cũng luôn có thức ăn cho mèo, nhưng Cát Tường không thích ăn lắm, có lẽ đã quen với cơm mèo ấm áp.

Nàng gãi đầu, nhanh chóng mở cửa phòng ngủ phụ nhìn xem, nhìn thấy Cát Tường đang vùi đầu ăn thức ăn cho mèo ngước mắt oán giận nhìn cô, Diệp Sơ Hạ có chút xấu hổ đưa tay sờ nó, sau đó đặt cơm mèo đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng rồi hâm nóng.

Mặc dù không có tâm lý nô lệ của mèo nhưng Diệp Sơ Hạ chưa bao giờ coi nhẹ Cát Tường như vậy, dù sao thì một con mèo tàn tật cần được chủ nhân chăm sóc nhiều hơn, nhưng khi lớn lên nó lại không thích kêu nhiều, hơn nữa hôm nay còn có thứ khác hấp dẫn sự chú ý của Diệp Sơ Hạ khiến nàng muộn màng nhớ ra mình còn có một con mèo chưa cho ăn.

Dịch Nam Yên không hợp với Cát Tường nên không đi theo nàng, cô lấy điện thoại ra chụp một bàn gần như đã ăn hết, sau đó vui vẻ bấm vào trạng thái.

【 Bạn gái đáng yêu của tôi siêu thích món tôi nấu đó, mấy người có biết không? 】

Một mạch chặn người lớn và Diệp Sơ Hạ, rồi nhấp vào đăng tải.

Dịch Nam Yên không hiểu mấy cái người hàng ngày spam trạng thái trên newfeed nhàn rỗi đến mức nào, nhưng giờ cô thì biết rồi.

Cô ước gì có thể khoe khoang trước mặt tất cả mọi người trên thế giới.

Tuy nhiên, Dịch Nam Yên tự nhận mình rất tiết chế nên không có gióng trống khua chiêng chuyện này, dù sao cô cũng chưa sẵn sàng cho bố biết.

Nhưng sẽ không có vấn đề gì nếu cô khoe nó trước mặt người mà cô biết rằng họ sẽ không bao giờ lan tin ra ngoài.

Cô lướt vài bức ảnh rồi gửi thẳng vào nhóm chat, cả nhóm im lặng vài giây mới có người lên tiếng.

【 Biết rồi, biết rồi, làm ơn im đi! 】

【 Biết rồi, biết rồi, ngày nào cũng vậy cậu có thấy phiền không?]

【 Rồi, rồi, nín đi! 】

Trong nhóm đầy rẫy những spam như thế, Dịch Nam Yên khịt mũi, cảm thấy mọi việc phải làm từ từ nhưng dài lâu, nên cô cất điện thoại đi để tránh bị trưởng nhóm vừa tạo nhóm mới đá ra ngoài.

Nếu thực sự có kết quả như vậy, Dịch Nam Yên cảm thấy cô sẽ không kìm nén được mà spam tràn ngập mạng xã hội, nhưng nếu làm vậy chẳng khác nào sụp đổ hình tượng à?

Phải biết rằng, tường nhà cô luôn êm đềm ngày này qua tháng nọ.

Vì tài khoản WeChat của Dịch Nam Yên không thêm người lạ nên Diệp Sơ Hạ không biết Dịch Nam Yên đã chặn mình sau khi đăng trạng thái, nhưng cho dù biết thì Diệp Sơ Hạ cũng sẽ không ngạc nhiên, khi mới yêu, đa số các cặp đôi đều không nhịn được che giấu những gì họ cho là mặt xấu, cho đến khi họ ở bên nhau lâu dài và xây dựng được niềm tin sâu sắc hơn, hay nói cách khác, họ tin chắc rằng đối phương sẽ không rời đi sau khi biết khuyết điểm của mình mới chịu tiết lộ.

Diệp Sơ Hạ không biết, khi thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt trôi qua, rất đỗi dễ thương dễ đỏ mặt và hay nổi khùng giờ đây sẽ trở nên bình tĩnh hơn khi đối mặt với những lời trêu chọc, dẫu sao ai cũng có một giới hạn tới hạn riêng, khi ngưỡng đó tăng lên, những thứ ban đầu khiến người đó đỏ mặt tim đập rộn sẽ dần dần trở nên bình thường.

Cơ mà cũng có người mười năm vẫn như một, Diệp Sơ Hạ không biết Dịch Nam Yên thuộc về người trước hay người sau, nhưng ít nhất nàng biết mình phải làm nhiều hơn nữa trong khi hiện tại vẫn có thể làm được, nếu không sau này nàng chỉ có thể nghĩ đến trong mơ, vậy thì rất đáng tiếc đúng không?

Dịch Nam Yên không nhận ra ý đồ của Diệp Sơ Hạ, thậm chí sau khi ăn xong, cô cũng không có ý định rời đi, thay vào đó, cô và Diệp Sơ Hạ chen chúc trên chiếc ghế sofa rộng rãi để xem TV, nhưng cô lại không biết trên TV đang chiếu gì cả.

Kể cũng lạ, trước đây cô có thể duy trì hành vi uyển chuyển bình thường, nhưng giờ cô lại không biết cử động tay chân như thế nào, ngồi cứng ngắc ở đó, mà Diệp Sơ Hạ thì ngứa mắt, trực tiếp ôm túi snack khoai tây cỡ lớn ngã vào lòng cô, lúc này cô mới vội vàng ôm chặt lấy Diệp Sơ Hạ.

Sau khi chị một miếng em một miếng ăn hết túi khoai tây, Diệp Sơ Hạ xem trò chơi trừng phạt trên TV, trong đó nói sầu riêng và các loại trái cây khác cho vào cùng một máy ép trái cây sẽ tạo thành một loại đồ uống có màu sắc kỳ lạ, Diệp Sơ Hạ nấc lên, đột nhiên quay đầu nhìn Dịch Nam Yên: "Em muốn ăn xoài."

Dịch Nam Yên: "Thì ăn thôi."

"T^T trong nhà không có."

Dịch Nam Yên nghĩ, ăn trái cây tốt cho sức khỏe hơn là ăn vặt, cô vô thức lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho trợ lý toàn năng, nghĩ xong cô đứng dậy khỏi sofa, xỏ giày rồi thở hổn hển chạy xuống lầu.

Mười phút sau, Diệp Sơ Hạ nhìn chằm chằm vào vỏ xoài bọc thịt xoài rồi nói: "Tự nhiên em không muốn ăn nữa."

Dịch Nam Yên: "...?"

Cô nhìn Diệp Sơ Hạ, hoàn toàn không hiểu ý của nàng, nhìn quả xoài mình vất vả lắm mới mua được, tức giận nói: "Em không ăn thì tôi ăn một mình!"

Cô nghiến răng gọt nửa trái, Diệp Sơ Hạ bèn sáp lại, há miệng cắn một miếng, Dịch Nam Yên cứng ngắc cầm quả xoài lên: "...Không phải em nói không muốn ăn sao?"

Diệp Sơ Hạ chớp chớp mắt: "Tự nhiên giờ em muốn ăn."

Dịch Nam Yên tức giận: "Em lười chảy thây lắm rồi đó!"

Nói thế nhưng cô vẫn đưa xoài qua, thậm chí còn sợ nước xoài dính vào tay khiến nàng khó chịu nên không cho nàng chạm vào, Diệp Sơ Hạ ăn xoài xong cười tủm tỉm hôn cô, nhận được cái nhìn ghét bỏ của rất đỗi dễ thương, giọng điệu không tốt hỏi: "Muốn nữa không?"

Diệp Sơ Hạ lắc đầu: "Tạm thời thì không."

Tạm thời?

Dịch Nam Yên nhìn túi xoài mình mua, trong lòng cảm thấy mình đã bị lừa, đây mà gọi là tìm được bạn gái à? Đây rõ ràng là rước bà tướng về cho mình mà!

Cô vào bếp rửa tay rồi lại ngồi lên ghế sofa, thực ra Dịch Nam Yên không thích xem TV bởi vì cô cảm thấy phí thời gian, với thời gian rảnh rỗi này, cô thà đi thẩm mỹ viện để chăm sóc da hoặc tập yoga, hoặc xem những phong cách mới do các nhà thiết kế gửi trong hộp thư, nếu thực sự không được nữa thì vẫn còn sách để đọc mà, tóm lại cô nghĩ cái gì cũng thú vị hơn xem TV.

Nhưng bây giờ đang ngồi cạnh Diệp Sơ Hạ trên ghế sofa xem TV, Dịch Nam Yên cảm thấy nếu cứ như vậy thì cũng khá tốt.

Mặc dù cô hoàn toàn không nhớ được trên TV đang chiếu cái gì, nhưng cô vẫn không cảm thấy buồn chán, ngược lại có chút lâng lâng, cô cảm thấy hạnh phúc là như thế này.

Nhưng niềm hạnh phúc yên bình này rất nhanh đã bị Diệp Sơ Hạ phá vỡ.

"Đã mười giờ rồi, chị có muốn về trước không?"

Dịch Nam Yên mím môi, có chút bất đắc dĩ, nhưng nếu ở lại lâu hơn, tựa như đang có ý ở lại qua đêm.

Nhưng họ chỉ mới hẹn hò chưa đầy một ngày, làm vậy thì quá là không rụt rè.

Dịch Nam Yên chọn quên sự thật trước đây họ từng ngủ chung giường.

Nhìn thấy Dịch Nam Yên có chút không cam lòng, Diệp Sơ Hạ chớp chớp mắt: "Hay là, hôm nay không về?"

Không ngờ những lời này lập tức khiến người nọ tức giận: "Chúng ta mới yêu nhau có mấy tiếng, sao em không biết tiết chế chút nào hết vậy!"

Diệp Sơ Hạ: "...?"

Nàng liếc nhìn Dịch Nam Yên, chớp mắt ngây thơ và ngơ ngác: "Chỉ là ngủ lại một đêm thôi mà. Chẳng phải trước đây chúng ta cũng ngủ chung rồi sao? Chị lạ thật đó."

Nàng tò mò nhìn cô: "Chị Nam Yên, chuyện này thì có liên quan gì đến tiết chế đâu? Lẽ nào chị muốn..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play