Một lúc sau, Dịch Nam Yên dắt Diệp Sơ Hạ vào nhà, bên trong trang trí rất tinh tế, hơi khác so với tưởng tượng của Diệp Sơ Hạ, nhưng chắc chắn rằng đó là loại hoàn cảnh mà người đến từ những gia đình bình thường nhìn thấy sẽ không khỏi căng thẳng.
Người giúp việc mang đồ uống và trái cây tươi tới, đồ uống là một cốc sữa rất ngọt, hương vị có phần giống với sữa bột mà Diệp Sơ Hạ thường uống, hình như cùng thương hiệu, nàng vô thức liếc nhìn Dịch Nam Yên rồi sau đó chuyển ánh mắt sang chỗ Dịch Túc.
Đúng như những gì Diệp Sơ Hạ nghĩ, có thể bình thường bố Dịch là một ông chủ lớn xây dựng quyền uy rất sâu, tuy ông đã cố gắng hết sức để xoá nhoà điều này và cố gắng tỏ ra thân thiện hơn nhưng hiệu quả dường như có phần không vừa ý, nhưng Diệp Sơ Hạ thực sự đã thả lỏng một chút.
Người nhạy cảm rất dễ dàng nhận ra một người có thật lòng tiếp đãi khách hay không, khi Diệp Sơ Hạ dạy kèm cho người khác, nàng gặp đủ loại phụ huynh, trong đó có rất nhiều người giàu, nếu tiếp xúc với họ nhiều hơn, tự nhiên bạn sẽ biết thế nào là kiêu hãnh và định kiến, thế nào là gia giáo lễ độ.
Dịch Nam Yên trông không giống bố Dịch lắm, có lẽ giống mẹ hơn, điều này không có nghĩa là bố Dịch không đẹp trai, suy cho cùng, thông qua cải tiến gen từ thế hệ này sang thế hệ khác, dù là con cái nhà giàu cũng không thể xấu xí đến nỗi nào, nhưng có thể thấy đường nét trên khuôn mặt không phải được thừa hưởng từ bố Dịch, tất nhiên, nếu thực sự thừa hưởng thì thực ra khá đáng sợ, dù sao thì tướng mạo của bố Dịch rất nam tính.
Sau khi ngồi trò chuyện với nhau một lúc, với tư cách là một bậc cha chú có tư tưởng tiến bộ, bố Dịch đã tìm lý do vào phòng sách để không làm bạn của con gái mình cảm thấy gò bó.
Ông không can thiệp quá nhiều vào việc kết bạn của con gái mình, dù sao ông cũng là người lớn, nên biết người tài nào đáng để kết bạn, đương nhiên nếu có cơ hội, bố Dịch nhất định muốn gặp bạn bè của cô một vài lần, bởi vì chỉ có như vậy thì ông mới yên lòng hơn.
Vì lẽ đó, bố Dịch mới lựa chọn trò chuyện với đối phương một hồi, chủ yếu là quan sát lời nói và hành vi của đối phương, dù sao lời nói của một người có thể bộc lộ một phần gia giáo của họ, chỉ cần điều này thỏa mãn, các phương diện khác dù có tệ đến đâu cũng không đến nỗi nào.
Hơn nữa, có thể thấy con gái quả thực rất vui vẻ khi ở bên đối phương.
Là một người đàn ông bận rộn với sự nghiệp, bố Dịch không gần gũi với con gái lắm, bạn bè của cô đều là những người ham chơi, quanh năm suốt tháng chỉ gặp nhau vài lần nên cuối cùng chỉ có con gái ông lẻ loi một mình, mặc dù ông cảm thấy con gái mình không ghét cuộc sống kiểu này, nhưng ông không khỏi lo lắng rằng con gái mình sẽ cô đơn, đôi khi, ông ước rằng con mình có thể giống như những đứa ăn chơi trác táng làm gia đình đau đầu khác, ít nhất mỗi ngày đều vui vẻ.
Bố Dịch luôn cảm thấy ông chính là nguyên nhân lớn khiến Dịch Nam Yên trở thành như bây giờ.
Sau khi ba người ngồi cùng nhau dùng bữa trưa vui vẻ, Dịch Nam Yên dẫn Diệp Sơ Hạ đi dạo, khi gia đình Diệp Sơ Hạ giàu có nhất thì hoàn toàn không thua kém một gia đình như vậy, nhưng Diệp Sơ Hạ không đến nỗi bất an vì điều này, chỉ cảm thán: "Có tiền thật tốt."
Diệp Sơ Hạ cho rằng cuộc sống của người giàu có trong trí tưởng tượng của nàng đã là thiên đường, nhưng giờ nàng cảm thấy chính sự nghèo khổ đã hạn chế trí tưởng tượng của nàng.
Dịch Nam Yên muốn nói bây giờ em cũng là đại gia, bởi vì mọi thứ thuộc về chị đều là của em, nhưng điều này quá mập mờ nhưng ý tứ rất rõ ràng, thế là cô kiềm chế lại, chỉ nói: "Nếu thích, em có thể thường xuyên tới đây."
Diệp Sơ Hạ cười cười không nói gì, mặc dù nàng nghĩ giàu thì tốt, nhưng nếu có thể, nàng thực sự không muốn sống ở một nơi như vậy, mặc dù đủ sang trọng nhưng luôn có cảm giác như thiếu đi một chút hơi ấm gia đình.
Nơi ở lý tưởng của nàng cũng giống như căn biệt thự cho cả nhà mà nàng từng sống khi còn nhỏ, không lớn nhưng đủ ấm áp, cả gia đình đều sống cùng nhau, khu vườn đã được cải tạo thành một vườn rau nhỏ, trông không lãng mạn và xinh đẹp nhưng rất hạnh phúc.
Dịch Túc không làm phiền con gái nói chuyện với bạn, chỉ thỉnh thoảng nhờ quản gia mang đĩa trái cây tráng miệng lên, nhưng vì nói quá nhiều lần nên quản gia chỉ đáp lại chứ không có hành động.
Đa số các bậc cha mẹ không phải là không có tình cảm gì với con cái, mà dường như không tìm được khoảng cách thích hợp để gần gũi nhau, hoặc là họ quá thờ ơ, hoặc có vẻ quá nghiêm khắc trong mắt người khác, còn Dịch Túc thì rõ ràng cũng vậy.
Dịch Nam Yên đang giới thiệu cho Diệp Sơ Hạ phòng sách lớn mà cô sử dụng từ khi còn nhỏ, nhưng cô chưa kịp tận hưởng một ngày vui vẻ này, người quản gia đã cắt ngang kế hoạch ban đầu của cô, Dịch Nam Yên cau mày và đành phải để Diệp Sơ Hạ tự nhiên thăm quan trước, trong khi cô thì đi xuống để giải quyết mọi việc.
Dịch Nam Yên không ngờ người nhà họ Biên lại trơ tráo tìm đến cô, nếu biết họ sẽ quay lại, thì cô đã trực tiếp ra lệnh cho người khác không cho bọn họ vào chung cư này rồi.
Dịch Túc không thể nhúng tay vào chuyện này, kể từ sau sự việc đó, ông không có tự tin để quản lý chuyện của nhà họ Biên, cũng không biết phải nói với con gái mình như thế nào rằng không cần phải để ý đến một đám đỉa hút máu, dù sao vợ ông đương nhiên có một bộ lọc cho nhà ngoại, cả con gái cũng có, Dịch Túc chỉ coi đó là bỏ tiền giải trừ tai họa, chỉ cần đối phương không làm điều gì quá mức, ông có thể chọn nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Sơ Hạ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng vô cùng thích thú lật xem những cuốn sách trên giá của Dịch Nam Yên, nàng có thể thấy những cuốn sách này không phải là đồ trang trí mà quả thực là những cuốn sách mà Dịch Nam Yên đã đọc từ khi còn nhỏ, có đủ loại sách của Vương Hậu Hùng, cũng có một số tạp chí truyện tranh rất nổi tiếng khi nàng còn nhỏ, còn lại là sách tài chính và tạp chí thời trang mà nàng thường đọc trong những năm gần đây, hoàn toàn không liên quan nhưng trộn lẫn vào nhau, nhìn rất hài hòa.
Trên bàn có một bức ảnh gia đình, ba người đang mỉm cười vui vẻ, có thể thấy được gia đình rất hạnh phúc, Diệp Sơ Hạ nhớ rằng trước đó mẹ của Dịch Nam Yên đã qua đời do một tai nạn, nhưng Dịch Nam Yên trong bức ảnh này, là được chụp khi tốt nghiệp cấp ba, và có vẻ như bức ảnh đã được Photoshop.
Diệp Sơ Hạ chưa bao giờ làm những việc lừa mình dối người như thế này, không phải nàng không muốn, nhưng trong kỳ thi tuyển sinh đại học nàng không hề chụp ảnh tốt nghiệp, hơn nữa mẹ luôn nói mình không ăn ảnh, cho nên bà không thích chụp ảnh, vì vậy những bức ảnh Diệp Sơ Hạ có cũng ít đến đáng thương.
Cách đó không xa có tiếng bước chân, Diệp Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Túc đi tới, thấy Diệp Sơ Hạ cầm tấm ảnh, ông mỉm cười nói: "Kể từ khi A Thục qua đời là Yên Yên bắt đầu không thích chụp ảnh, bạn học Diệp có muốn xem ảnh hồi nhỏ của Yên Yên không?"
Bị con gái ép đến tiếp khách, Dịch Túc nghĩ tới nghĩ lui, nói chuyện kinh doanh với nàng rõ ràng là không thích hợp, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh, Dịch Túc chợt nảy ra một ý tưởng.
Tất nhiên là Diệp Sơ Hạ không có lý do gì để từ chối lời đề nghị hấp dẫn này.
Thế là Dịch Túc lấy ra một cuốn album từ trên giá sách, cuốn album được thiết kế đặc biệt, dày như một cuốn từ điển, ghi lại tất cả những khoảnh khắc quan trọng của Dịch Nam Yên từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành, mỗi lần xem ảnh đều mang lại cho Dịch Túc một cảm giác đặc biệt.
Có lẽ không có ai nghe ông kể lại những chuyện này, nên lúc này Dịch Túc nói nhiều đến nỗi Diệp Sơ Hạ khó có cơ hội ngắt lời, nàng chỉ có thể xen vào vài lời khi ông uống nước.
Khi mới trò chuyện, Dịch Túc vẫn giữ hình tượng của một bậc cha chú hoà nhã nhưng không mất uy nghi, nhưng bây giờ ông ấy trông giống một ông bố già hay lảm nhảm, từ lần đầu tiên Dịch Nam Yên khóc khi cô mới chào đời cho đến khi ông lóng ngóng thay tã cho cô, sau đó dạy con nói tập con đi, từ việc lớn cho đến việc nhỏ, Diệp Sơ Hạ có thể thấy rằng, Dịch Túc có lẽ còn góa bụa hơn Dịch Nam Yên, chắc ông ấy không có người bạn thân nào để tâm sự, nếu không, ông đã không tóm lấy một cô bạn nhỏ nói quá trời quá đất như vậy.
Những bức ảnh được lật tới tận cấp trung học cơ sở, so với hình ảnh bé công chúa khi còn nhỏ, những bức ảnh của Dịch Nam Yên thời trung học cơ sở đủ để khiến đồng tử của người xem chấn động, Diệp Sơ Hạ sững sờ trong giây lát rồi hỏi: "Đây là?"
Dịch Túc: "Khà khà, dễ thương quá phải không? Chú còn nhớ lúc nhỏ con bé từng nói muốn đeo cầu vồng lên người, không ngờ lớn lên vẫn còn nhớ câu này."
Trong mắt bố Dịch, lịch sử đen thời kỳ hoang tưởng tuổi dậy thì của Dịch Nam Yên, trong mắt ông, giống như được bao phủ bởi tám trăm lớp bộ lọc, cực kỳ đáng yêu.
Mặc dù trong ảnh Dịch Nam Yên tết tóc kiểu bện thừng, khuôn mặt được trang điểm thần kỳ đến mức chỉ có thể nhìn thấy đường nét cũng không tệ lắm, tay cô quấn băng đô được nhuộm đủ loại màu sắc, màu sắc của áo phông có độ bão hoà cực cao, chiếc tất bảy màu cao quá đầu gối, và màu sắc của đôi giày ở chân trái và chân phải hoàn toàn khác nhau.
Diệp Sơ Hạ mỉm cười: "Thì ra là chị."
Dịch Túc sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Không có gì, chỉ là cháu chợt nhận ra là cháu với chị ấy đã quen nhau từ khi còn học cấp hai." Dưới ánh mắt tò mò của Dịch Túc, Diệp Sơ Hạ nhớ lại và sắp xếp từ ngữ rồi kể ngắn gọn cho ông nghe.
Trước năm lớp bảy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Diệp Sơ Hạ, gia đình hòa thuận, nàng cũng rất được thầy cô và các bạn trong trường yêu mến, lúc đó vì giúp giáo viên sửa bài tập nên Diệp Sơ Hạ gặp một HKT style đang cãi nhau với Husky ở bên ngoài trường, có lẽ hôm đó rảnh rỗi sinh nông nổi, hoặc hiếm khi thấy người ta làm những chuyện tấu hài như vậy nên Diệp Sơ Hạ dừng lại, nhìn cô cãi nhau mà như không cãi với con chó, và cuối cùng đi siêu thị mua mấy cái xúc xích, vừa ăn vừa cãi nhau với Husky đang chảy nước dãi ròng ròng.
Có lẽ bởi vì lúc đó tiếng cười của nàng quá rõ nên bị đối phương phát hiện, không hiểu sao lại trở thành người bạn khác trường duy nhất của Diệp Sơ Hạ.
Sau này thân với nhau, có lẽ cô thực sự coi nàng như bạn bè nên đối phương đã kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện gia đình, khi cô chuẩn bị bỏ nhà ra đi, cô cũng nói với nàng.
Từ nhỏ Diệp Sơ Hạ đã trưởng thành sớm, biết mình không thể thuyết phục được nên lúc đó cũng không nói gì, nàng chỉ lấy số điện thoại nhà của cô, định ngày đó sẽ gọi cha mẹ cô đón cô về. Nhưng vào ngày Dịch Nam Yên bỏ nhà đi, cha nàng đã qua đời trong một vụ tai nạn, cho nên nàng chỉ nghĩ đến việc gọi điện cho nhà cô mà không có đến.
Dịch Túc bỗng nói: "Thì ra người gọi điện thoại ngày hôm đó là cháu."
Ánh mắt của Dịch Túc nhìn Diệp Sơ Hạ trở nên thân thiện hơn.
Dịch Nam Yên đứng ở cửa:... Bo xì
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT