Ngày hôm sau Diệp Sơ Hạ tỉnh dậy, trông tràn đầy sức sống, Dịch Nam Yên trước nửa đêm ngủ không ngon, sau nửa đêm cũng ngủ không ngon giấc, nên khi thức dậy, dưới mắt cô hơi xanh đen, nếu là bình thường thì tình huống này đủ để khiến cô, người có thể dành hai ba giờ mỗi ngày cho việc chăm sóc sắc đẹp cảm thấy khó chịu, nhưng hiện tại Dịch Nam Yên lại không hề có suy nghĩ như vậy.
Khi cô tỉnh dậy, Diệp Sơ Hạ vẫn chưa dậy, chế độ làm việc và nghỉ ngơi của Dịch Nam Yên quá quy luật đã khiến cho chế độ làm việc nghỉ ngơi được coi là bình thường của Diệp Sơ Hạ trông càng lười biếng. Tối qua ngủ quên Dịch Nam Yên cũng không chịu buông tay, cho nên bây giờ cô vẫn đang ôm Diệp Sơ Hạ trong vòng tay, cánh tay cô tê dại do giữ nguyên một tư thế quá lâu, cử động nhẹ cũng cực kỳ khó chịu, nhưng Dịch Nam Yên lại không hề hay biết, cô cúi đầu nhìn Diệp Sơ Hạ, trong cự ly gần, khuôn mặt trắng ngần thanh tú, cơ thể mềm mại ấm áp, tỏa ra hơi thở hút hồn.
Nghĩ đến chuyện tối qua, Dịch Nam Yên chột dạ, lập tức cảm thấy ngượng nghịu, tay chân không biết cử động như thế nào, ngay lúc cô đang định lén lút buông đối phương ra thì nhìn thấy người trong lòng mình mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Dịch Nam Yên có chút choáng váng, miệng lại không thể khống chế: "Em đói không?"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Có một chút."
"Chị đi gọi đồ ăn." Dịch Nam Yên bình tĩnh ngồi dậy, vô thức cầm điện thoại lên muốn triệu hồi trợ lý Doraemon của mình, bấm vào mới nhớ ra vì hôm nay là Quốc khánh nên cô cho Dương Thư nghỉ một ngày, bây giờ không thể gọi được người này, muốn ăn gì phải gọi người khác đi.
Dịch Nam Yên nghĩ tới đồ ăn trong khách sạn này, trong trí nhớ hình như cũng không tệ lắm, nên từ bỏ ý định làm phiền tài xế.
Mái tóc mượt như lụa nghiêng sang một bên, Diệp Sơ Hạ chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi và chiếc cằm lấp ló giữa những sợi tóc, môi hơi sưng đỏ, có lẽ là do kỹ thuật kém nên vô ý cắn phải.
Diệp Sơ Hạ xoa cằm nghĩ, quả nhiên cần luyện tập nhiều hơn.
Dịch Nam Yên vẫn chưa nhận ra điều này, dưới sự khiêu khích hàng ngày của Diệp Sơ Hạ, cô thậm chí còn học được cách lặng lẽ chuyển chủ đề, trốn thoát khỏi cảnh tượng mình không muốn đối mặt, vì vậy sau khi gọi đồ ăn, cô khá là tự nhiên đi rửa mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi nhìn thấy mình trong gương, sắc mặt Dịch Nam Yên mới hơi cứng đờ.
Màu môi của cô rất nhạt, nhất là khi cô thức dậy sớm, nhạt đến mức trông có vẻ tái nhợt, vì vậy, một khi bên trên có một chút màu sắc sẽ lộ rõ như ban ngày, chẳng hạn như bây giờ.
Dịch Nam Yên lập tức cảm thấy có chút khó thở, dù sao thì chuyện này cũng có vẻ quá rõ ràng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Sơ Hạ ngay cả khi đi bộ cũng có thể ngã, có thể thấy được nàng không phải là người quan sát tỉ mỉ, có lẽ nàng sẽ không phát hiện, nếu không thì vừa rồi nàng đã hỏi rồi.
Nghĩ đến đây, Dịch Nam Yên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy thỏi son trong túi ra, che đi dấu vết mờ nhạt trên đó.
Dịch Nam Yên mím môi trước gương, sau khi nhìn thấy trên môi mình không còn chút dấu vết nào, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có chút xấu hổ và buồn bực.
Ai không biết còn tưởng mình bị chó cắn!
Khi hôn có ai vừa gặm vừa cắn người khác thế không hả!
Dịch Nam Yên nhìn vào gương ra vẻ hung dữ, tối hôm qua là mình buông lơi, không, phải nói là mình nhường, nếu không thì sao em ta có thể đổi khách thành chủ như vậy chứ?
Bình thường trông khá ngoan ngoãn, nhưng khi ngủ lại hư quá, giống như sói ngậm con mồi trong miệng, hệt như có hai nhân cách vậy.
"Chị Nam Yên, chị đang làm gì vậy?" Diệp Sơ Hạ đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi.
Dịch Nam Yên sửng sốt, nhanh chóng kiềm chế nét mặt không thích hợp trên mặt, cố gắng bình tĩnh lại: "Vừa rồi chị thấy hình như trên mặt nổi mụn, nên đến gần nhìn kỹ thôi." Cô tìm ra một lý do nghe có vẻ không vớ vẩn lắm, nhìn Diệp Sơ Hạ cau mày nói: "Sao em không đi dép?"
Diệp Sơ Hạ à một tiếng, thản nhiên nói: "Hình như bị Cát Tường tha đi rồi, em không tìm thấy."
"Chị thừa biết nó báo mà!" Dịch Nam Yên sẵn trớn bôi nhọ Cát Tường, đi tới bế Diệp Sơ Hạ lên, "Không tìm được thì em không biết gọi chị sao? Nền gạch lạnh lắm, bao tuổi rồi mà không biết dưỡng sinh?"
Diệp Sơ Hạ: "......?" Nàng mới tầm tuổi này thôi mà chú ý dưỡng sinh làm gì?
Diệp Sơ Hạ sở hữu vẻ đẹp trời ban, từ khi bước vào tuổi dậy thì, ngoại trừ việc kinh nguyệt không đều, nàng không gặp phải những chuyện sầu não như hầu hết các bạn cùng trang lứa, khuôn mặt nàng tràn đầy collagen, ngay cả khi không chăm chút quá cẩn thận, tình trạng da của nàng vẫn tốt hơn hầu hết mọi người, cơ thể cũng cảm thấy rất khỏe mạnh, vì vậy, dưỡng sinh không tồn tại ở Diệp Sơ Hạ. Không giống như Dịch Nam Yên, vẫn chưa rụng tóc mà đã bắt đầu lo lắng về viễn cảnh rụng tóc, vì lý do này, chế độ làm việc và nghỉ ngơi của cô còn quy luật hơn cả người già.
May mắn thay, Dịch Nam Yên chưa bao giờ nghĩ đến việc can thiệp vào thói quen sinh hoạt của Diệp Sơ Hạ, cô chỉ bế Diệp Sơ Hạ lên giường, sau đó quay lại lắc lắc Cát Tường để nó đi tìm dép.
Tất nhiên một con mèo không thể hiểu tiếng người, nhưng điều này không ngăn cản được nó cãi nhau râu ông nọ cắm cằm bà kia với con người mà nó không thích, mày một câu tao một câu, mà trông có vẻ như thực sự hiểu những gì đối phương đang nói.
Dễ thương đến lạ (không phải nói con mèo).
Diệp Sơ Hạ xấu xa ghi lại cảnh tượng này, Dịch Nam Yên hoàn toàn không biết, sau khi cãi nhau xong, cô tức giận nhét Cát Tường vào túi mèo, sau đó cúi xuống và bắt đầu tìm kiếm ở các điểm mù.
Dịch Nam Yên tìm hồi lâu mới nhớ ra trước cửa có đôi dép dự phòng dùng một lần, cô không khỏi lập tức suy sụp, tự hỏi liệu IQ của mình có phải do thức khuya nên giảm sút hay không, sao vừa rồi cô không nghĩ tới chuyện này chứ?
Dịch Nam Yên đưa tay nắm lấy cổ chân của Diệp Sơ Hạ và mang đôi dép dùng một lần vào, Diệp Sơ Hạ nghi ngờ rằng chắc cô đã quên rằng nàng có tay có chân có thể tự mang.
Để tránh cho Dịch Nam Yên xấu hổ, Diệp Sơ Hạ tâm lý không nhắc nhở, sau khi cô mang xong mới chậm rãi chạy đi rửa mặt.
Khi Diệp Sơ Hạ vào toilet, người phục vụ đã mang bữa sáng lên, bữa ăn trong khách sạn này mang hơi hướng phương Tây, nhưng chỉ cần có tiền trong tay, cho dù Dịch Nam Yên đưa ra yêu cầu kỳ lạ như là pha sữa bột, khách sạn cũng sẽ làm cô hài lòng, chỉ là ánh mắt của người phục vụ giao đồ ăn nhìn cô có chút kỳ lạ mà thôi.
Dịch Nam Yên vẫn đang đắm chìm trong "giấc mơ" tối qua nên không nhận ra điều này, cũng không nhận ra rằng mình đã vô tình chịu tiếng oan thay Diệp Sơ Hạ.
Lúc Diệp Sơ Hạ đi ra, nàng nhìn thấy trứng rán đã được cắt sẵn trên bàn, nhìn rất ngon miệng, nàng đã quen với việc bỏ bữa sáng nên không hề cảm thấy đói, nhưng bây giờ lại có một cảm giác thèm ăn không thể giải thích được, nàng cười cười, lòng đỏ trứng vàng óng kích thích vị giác, ăn vào cũng rất giòn, nhưng dù có hấp dẫn và ngon đến mấy cũng không thể sánh bằng cái dạ dày nhỏ như chim của nàng, nên khi ăn được một nửa, Diệp Sơ Hạ ăn không nổi nữa, đưa trứng rán đến bên miệng Dịch Nam Yên.
Dịch Nam Yên cau mày, muốn thuyết phục nàng ăn nhiều hơn, nhưng cuối cùng cô vẫn bỏ cuộc, há miệng cắn miếng trứng rán.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ăn cùng với Diệp Sơ Hạ nên rõ ràng sức ăn của Diệp Sơ Hạ nhỏ bất thường, tình trạng này có thể do yếu tố thể chất hoặc tâm lý gây ra, vẫn cần phải đến gặp bác sĩ chuyên gia, ép buộc nàng thì sẽ phản tác dụng.
Giống như khi bố cô thuyết phục cô ăn, cô cố ăn để không làm ông lo lắng, nhưng ngay sau bữa ăn cô đã nôn hết đồ ăn ra ngoài và vì vậy mà vào bệnh viện.
Dịch Nam Yên quyết định tìm thời gian đưa Diệp Sơ Hạ đi khám bác sĩ, dù sao nhìn từ nhiều khía cạnh, tình trạng của nàng có vẻ hơi kỳ lạ, cân nặng lại quá nhẹ nên trông nàng không hề khỏe mạnh chút nào.
Ăn sáng xong, Diệp Sơ Hạ lấy thiết bị và con mèo chuẩn bị quay nội dung đã thảo luận với An Đại Đại ngày hôm qua, trước khi ra ngoài nghiêng đầu nhìn Dịch Nam Yên, mái tóc đuôi ngựa cao vẽ một đường cong trên không:
"Chị Nam Yên, chị thật sự không đi cùng chúng em sao?"
Dịch Nam Yên ung dung nuốt khan, lắc đầu nói: "Không được, chị còn có việc khác, chú Lý đi với em được rồi."
Hôm qua một hai phải đi cùng, chỉ là thấy bất an, cũng băn khoăn không biết Diệp Sơ Hạ có xu hướng hẹn hò qua mạng hay không, dù sao thì nàng cũng từng có tiền án, bây giờ đã xác nhận rồi thì không cần phải đi nữa, dù sao cô không hiểu những thứ đó, nếu cô ở đó trái lại còn khiến mọi người cảm thấy gò bó.
Hơn nữa, vì chuyến đi ngày hôm qua nên cô không có tập gym, khi thu xếp xong mọi việc trở về khách sạn, cô đã hoàn toàn quên mất vì xảy ra tình huống bất ngờ, nên hôm nay phải bổ sung.
Được rồi, thực ra đây đều là cái cớ, quan trọng nhất là Dịch Nam Yên cảm thấy có chút xấu hổ vô cớ, quá xấu hổ khi đối mặt với Diệp Sơ Hạ nên quyết định không gặp Diệp Sơ Hạ một khoảng thời gian, đợi cho đến khi cô bình tĩnh lại rồi tính tiếp.
Diệp Sở Hạ ồ một tiếng: "Được, vậy em đi đây."
"Chờ một chút," Vẻ mặt Dịch Nam Yên có chút xoắn xuýt, dừng một chút mới hỏi: "Tối qua em..."
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Diệp Sơ Hạ, như thể nàng không biết cô đang hỏi gì, Dịch Nam Yên lập tức nản lòng và không thể hỏi được câu nào cả.
"Sao vậy chị Nam Yên?" Diệp Sơ Hạ nhếch khóe môi, trong mắt dường như tràn ngập ánh sao nhỏ, khiến tai Dịch Nam Yên nóng bừng.
Dịch Nam Yên nhìn, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Tối hôm qua em ngủ không ngoan gì cả, nhất quyết đòi ôm chị, làm hại tối qua chị ngủ không ngon."
Diệp Sơ Hạ hơi kinh ngạc mở miệng: "Thật hả? Tư thế ngủ của em khá tốt mà?" Nàng nghiêng đầu, "Có lẽ đêm qua em nằm mơ thì phải."
Dịch Nam Yên cổ họng có chút khô khốc: "Em mơ thấy cái gì?"
Diệp Sơ Hạ: "Em nằm mơ thấy mình bắt được một con phượng hoàng, vặt hết lông của nó rồi nướng lên ăn, nhưng mà nó cứ chạy trốn nên em đã ôm nó không cho nó chạy mất, thậm chí em còn tóm lấy nó cắn nữa."
Nàng nuốt nước bọt như dư vị: "Ngon khỏi phải nói."
Dịch Nam Yên sắc mặt tối sầm: "Thế à? Nhưng tối qua em còn nghiến răng nữa cơ mà."
Diệp Sơ Hạ: "...?"
Dịch Nam Yên: "Tối hôm qua em nghiến răng dữ lắm, tôi còn tưởng rằng trong khách sạn có chuột."
"...Thật sao?" Diệp Sơ Hạ tin đó là sự thật, "Em nghe nói có ký sinh trùng trong bụng sẽ nghiến răng, vậy lát nữa em đến hiệu thuốc mua một ít thuốc tẩy giun."
Dịch Nam Yên: "...Không cần đâu."
Nhìn thấy Diệp Sơ Hạ thật sự muốn mua, Dịch Nam Yên trái lại càng khẩn trương, tuy rằng chỉ là thuốc tẩy giun, uống cũng không sao, nhưng nếu không có bệnh thì tốt nhất đừng uống thuốc bừa bãi, cô vội nói: "Để tối nay xem thử, nếu vẫn còn thì mua cũng không muộn."
Diệp Sơ Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Chị nói đúng lắm, vậy em đi trước, tối gặp lại nha, chị Nam Yên."
"Tối gặp."
Dịch Nam Yên gật đầu, chờ đã, tại sao lại là buổi tối? Không phải em nói về trước sáu giờ chiều hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT