Khi Dịch Nam Yên cất con mèo đi và bước xuống lầu, Diệp Sơ Hạ đã bắt đầu quay tiếp, như thể những chuyện vừa xảy ra chẳng hề ảnh hưởng gì đến nàng.
Dịch Nam Yên mím môi dưới, chỉ nhìn thấy miếng băng hoạt hình trên cổ tay Diệp Sơ Hạ, thái độ của nàng đối với vết thương có vẻ khá chiếu lệ.
Nhìn thấy Dịch Nam Yên đến gần, Diệp Sơ Hạ vô thức đứng thẳng dậy, còn chưa kịp nói chuyện đã đột nhiên tóm lấy nàng, ấn nàng lên ghế sô pha, sau đó lại lấy hộp thuốc ra với vẻ mặt căng cực.
Diệp Sơ Hạ cúi đầu nhìn Dịch Nam Yên đang xé miếng băng vết thương, ngơ ngác cầm lọ thuốc đỏ, không khỏi bật cười: "Chị Nam Yên, nhanh lên nào, nếu chị không làm thì vết thương sẽ lành đấy."
Dịch Nam Yên: "..."
Nói thật, Dịch Nam Yên thật sự không ngờ rằng, sau khi xé miếng băng ra, cô thậm chí còn không tìm thấy vết thương ở đâu, nhìn hồi lâu, cô mới miễn cưỡng nhìn thấy có một chỗ hơi trắng hơn vùng xung quanh một tí, trông như vết trầy da.
Trong trí nhớ của cô, chiến tích trước đây của Tương Liên rất huy hoàng, ngay cả bảo mẫu đã làm việc mấy năm nay cũng sắp bị Tương Liên "thuyết phục" nghỉ việc, vẫn còn ở lại là vì mức lương hậu hĩnh của cô, nên Dịch Nam Yên gần như có thể tưởng tượng được cổ tay của Diệp Sơ Hạ bị thương nghiêm trọng đến mức nào.
Vội liếc mắt, Dịch Nam Yên chỉ nhìn thấy một vòng màu đỏ quanh cổ tay Diệp Sơ Hạ, tự nhiên cho là rất nghiêm trọng, ai mà ngờ rằng vết đỏ đó chỉ là do con mèo quá nặng gây ra?
Thành thật mà nói, Diệp Sơ Hạ cũng hoàn toàn không ngờ tới điều này, dù sao thì khi con mèo lao tới trông khá hung dữ, theo quan điểm của Diệp Sơ Hạ, cho dù chó và mèo biết kiểm soát đúng mực thì chúng cũng chỉ là động vật, tình huống không thể kiểm soát sức mạnh của mình chắc chắn không phải ít, nhưng ai có thể ngờ rằng bản chất của chú mèo này là miệng hùm gan sứa chứ? Nó thậm chí còn không dám dùng hết sức cắn người khác, cho nên phải nói rằng không hổ là mèo của Dịch Nam Yên chăng?
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Hạ muốn cười.
Dịch Nam Yên trừng mắt nhìn nàng: "Em cười cái gì?!"
"Giống đâu!" Dịch Nam Yên mở to mắt, lập tức phản bác, nhìn có vẻ rất bài xích.
Mặc dù Tương Liên là con mèo có mối quan hệ tốt nhất với Dịch Nam Yên, nhưng điều đó không có nghĩa là Dịch Nam Yên công nhận vẻ ngoài của Tương Liên.
Là một con mèo mướp lông ngắn, mặc dù được Dịch Nam Yên chăm sóc chu đáo, nhưng so với những con mèo khác trong gia đình, nhan sắc của nó thực sự không được đánh giá cao, thậm chí khá mờ nhạt, Dịch Nam Yên tự kiêu về nhan sắc của mình, hoàn toàn không cảm thấy đó là một lời khen, chỉ cảm thấy Diệp Sơ Hạ có vấn đề về thẩm mỹ.
Dịch Nam Yên khẽ hừ một tiếng, cất lọ thuốc đỏ vào trong hộp thuốc, suy nghĩ một lúc mới nói: "Lát nữa em có muốn tiêm vắc xin phòng bệnh không?"
Diệp Sơ Hạ: "Không cần đâu, em không có chảy máu."
Dịch Nam Yên gật đầu, trực tiếp bỏ qua chủ đề này, mặc dù cô để ý đến chuyện này hơn cả Diệp Sơ Hạ, nhưng thái độ của cô đối với việc tiêm phòng bệnh dại thực ra là để yên tâm, dù sao mèo của cô hàng năm đều được xét nghiệm kháng thể, chúng đều được thuần hóa, khỏe mạnh đến mức không có vấn đề gì, tiêm hay không không quan trọng, khi cô ở chung với mèo, đôi khi cô sẽ bị mèo chơi đùa quá high không chú ý cào một hai vết, đây là điều tất yếu của những nhà nuôi mèo.
Chỉ có những con mèo khiếm khuyết nhà Diệp Sơ Hạ mới có thể tránh được tình trạng này.
Trong quá trình quay phim xảy ra một sự cố nhỏ cũng không làm gián đoạn quá trình của Diệp Sơ Hạ, sau khi xác nhận thời gian cắt bỏ những đoạn quay hỏng và những đoạn clip có thể dùng làm tư liệu dài hơn mười hai phút, Diệp Sơ Hạ cất thiết bị đi.
Bởi vì hôm nay Diệp Sơ Hạ thật sự rất bận nên nàng không ở trong biệt thự lâu, thậm chí còn không chọn dùng bữa trưa với Dịch Nam Yên, Dịch Nam Yên cau mày, nhưng cô cũng biết mình không tiện can thiệp, cho nên cô không muốn xen vào chuyện gì, sau khi Diệp Sơ Hạ rời đi, cô liền ngủ một giấc, ngủ được lúc thì bị chuông điện thoại đánh thức, lúc này cô mới đành phải dậy.
Cô thay quần áo, lái xe đến một bệnh viện tư nhân, đi qua một hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng rồi bước vào một phòng bệnh.
Trong phòng chật ních người lớn kẻ nhỏ, cái mùi sau khi xịt thuốc khử trùng vốn đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn, Dịch Nam Yên cau mày liếc nhìn tên tóc vàng đang nằm trên giường bệnh, cảm thấy có chút không kiên nhẫn:
"Lại xảy ra chuyện gì?"
Cơ mặt Biên Tắc không khỏi co giật hai lần: "Xảy ra tai nạn xe."
"Đua xe?"
Mặc dù đây là một câu hỏi, nhưng trong lòng Dịch Nam Yên rõ ràng chắc chắn, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nói: "Muốn vay tiền thì ghi giấy nợ."
Sắc mặt Biên ma ma thay đổi, bà lau nước mắt nói: "Nam Yên, đây là em trai của con mà, con không thể bỏ mặc thằng bé được! Dì biết con không phải loại người như vậy, A Tắc mới bị đánh mấy ngày trước, nghẹn trong lòng không được nên mới lái xe để trút hết cảm xúc, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Để dì nói cho con biết, đây nhất định là người khác âm mưu hãm hại A Tắc. Nam Yên à, A Tắc được con trông từ nhỏ tới lớn mà, từ nhỏ là nó đã không nỡ giẫm chết một con kiến thì làm sao có thể chọc phải kẻ thù chứ? Còn đặc biệt tìm nơi không có giám sát để đánh nó nữa", mẹ Biên lau nước mắt, "Lần này cũng vậy, A Tắc có bằng lái xe bao lâu rồi, lại còn là thành viên câu lạc bộ đua xe, chỉ ra ngoài lái xe thư giãn thôi thì sao có thể xảy ra chuyện gì. Để dì nói cho con nghe, chắc chắn có người đã giở trò phá xe của thằng bé, Nam Yên à, bố mẹ con thường làm ăn, có rất nhiều đối thủ cạnh tranh phải không?"
"Thôi đừng, đây thực thi trừ gian diệt ác mấy năm nay rồi nhé," Dịch Nam Yên nhướng mày khi nghe bà ta định nói bóng nói gió bố mẹ, "Nếu bà cảm thấy có vấn đề thì báo cảnh sát đi, tôi tin vào khả năng của cảnh sát."
Cô liếc nhìn người đang nằm trên giường, cười khẩy: "Vậy đi, tôi cũng thấy người rồi nên đi trước ha."
"Không thể đi!" Giọng nói của mẹ Biên vô thức vang to, bà nắm lấy tay Dịch Nam Yên, "Nam Yên à, đây là đứa con trai nối dõi duy nhất trong thế hệ của mẹ con đó. Con không thể thấy chết không cứu. Nếu A Tắc không thể kịp thời chữa khỏi để lại mầm tai hoạ thì sao đây? Chị em là phải giúp đỡ lẫn nhau phải không? Sau này con vào công ty cũng có tai mắt đáng tin mà đúng không?"
"Buông ra." Dịch Nam Yên cau mày, thấy bà ta xấu hổ buông ra, cô lấy khăn ướt lau, nói: "Bố mẹ chỉ sinh mình tôi, mà tôi cũng không có anh chị em nào khác."
Cúi người ném khăn ướt vào thùng rác, Dịch Nam Yên lạnh lùng nhìn phòng bệnh đông đúc: "Nếu lo lắng vậy thì bây giờ các người nên đi tìm bác sĩ làm phẫu thuật."
Còn có tâm trạng đòi tiền cô, có lẽ chỉ hơi xước da một chút.
Giơ tay đóng cửa lại, Dịch Nam Yên lười biếng bước ra khỏi bệnh viện, không cần nghĩ cũng biết người trong phòng chắc chắn đang mắng cô máu lạnh.
Nhưng cô thích bộ dạng người khác chướng mắt cô nhưng lại không thể làm gì được cô.
Gia đình người dì này thực sự đã tốn hết kiên nhẫn của Dịch Nam Yên.
Chị họ được nuôi dạy như một con chim cút, chị ta chưa bao giờ chọn ly hôn hay chống cự khi rơi vào trường hợp bạo lực gia đình, và chị ta cũng không có ý định ly hôn dù bị đánh nhập viện, em họ của cô được nuôi thành một thằng ăn chơi trác táng, ngay cả một công dân tuân thủ pháp luật cũng không đủ năng lực.
Trong gia đình họ Biên, từ đời trước đến đời này, chỉ có mẹ của Dịch Nam Yên là người duy nhất thành tài, nhưng bà đã qua đời lâu rồi, phần lớn tài sản thừa kế đều được để lại cho Dịch Nam Yên, và một số bất động sản và tiền mặt đều được để lại cho người chị từng chăm sóc mình.
Đối với một người bình thường, những bất động sản và tiền mặt đó đã đủ để ba thế hệ tiếp theo của nhà họ Biên sống thoải mái, đáng tiếc là họ không kiềm chế được cái tay của mình và đã tiêu hết trong vòng vài năm, ngoại trừ một số bất động sản, cái nào có thể bán, đều đã bị bán đi, sau đó vì duy trì cuộc sống sang trọng, bọn họ cứ đến chỗ của Dịch Nam Yên tống tiền.
Họ biết bố Dịch không thích họ nên lần nào cũng chỉ tìm Dịch Nam Yên, khi Dịch Nam Yên còn nhỏ, cô đã nghe quá nhiều về việc dì đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn để nuôi mẹ của mình, vì vậy ngay từ đầu, Dịch Nam Yên sẵn sàng chăm sóc bọn họ.
Không phải mẹ cô không biết nhìn người nên khi lập di chúc, bà sẵn sàng chia tài sản thừa kế cho họ, nhưng có lẽ bà chưa bao giờ nghĩ rằng lòng người sẽ thay đổi.
Khi bà còn sống, mặc dù gia đình này bất đồng tam quan với nhà Dịch Nam Yên, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ...
Nhà họ Biên sinh ra ở một quận nghèo khó, con phượng hoàng danh giá duy nhất xuất hiện là mẹ của Dịch Nam Yên, bà một thân một mình bắt đầu khởi nghiệp khi còn ngồi trên giảng đường đại học, sau đó bà kết hôn với bố Dịch và sinh ra Dịch Nam Yên, tư tưởng cởi mở và không bao giờ thất vọng vì Dịch Nam Yên là con gái.
Nhưng mẹ Biên Tắc thì khác, bà đã thôi học sau khi học hết tiểu học, và vẫn luôn ở tại một quận nghèo khi bà đang hình thành các giá trị quan của mình. Vì vậy, chế độ trọng nam khinh nữ của bà khá nghiêm trọng, điều này khiến chị họ của cô bị nuôi thành một người hèn nhát, ai cũng có thể bắt nạt, ban đầu Dịch Nam Yên không đành lòng nhìn thấy chị ta như vậy nên đã đưa đối phương về ở nhà riêng của mình, nhưng ba năm sau, bất kể Dịch Nam Yên mời bác sĩ, giáo viên hay một mình cô cố gắng, thì tính tình của chị ta cũng không thay đổi chút nào, chị ta kết hôn với một người đàn ông lớn hơn mình sáu tuổi khi còn học đại học, phải chịu cảnh bạo lực gia đình, Dịch Nam Yên đã cố gắng khuyên nhủ chị ta vô số lần nhưng đều không có tác dụng.
Khi chị ta bị đánh nhập viện, đó là lần cuối cùng Dịch Nam Yên cố gắng thuyết phục chị, thậm chí còn gọi cảnh sát, nhưng cả nhà họ Biên này, bao gồm cả chính chị họ cô, đã chọn cách bỏ qua mọi chuyện, một điều nhịn chín điều lành.
Vậy nên Dịch Nam Yên đã hoàn toàn từ bỏ cái gia đình này, quyết định không đưa tiền nữa.
Cô không nghĩ có gì đáng quan tâm đối với một đám người chỉ để tâm đến vụ việc bị xé to trình lên cảnh sát sẽ làm mất thể diện của họ, khi mà con gái mình bị đánh đập thậm tệ đến mức phải phẫu thuật.
Về phần chị họ, sự thương hại trước đây của Dịch Nam Yên đã sớm bị xóa sạch, thậm chí vì chị ta mà Dịch Nam Yên bắt đầu tán đồng câu nói rằng người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Phải biết rằng, trong ba năm đó, Dịch Nam Yên đã đưa chị ta đi xem câu chuyện của vô số người phụ nữ vĩ đại, xem phim thời sự về những người phụ nữ mạnh mẽ, đưa chị ta tiếp xúc với giới xã hội bình thường, những bạn học bình thường, kể cả việc tìm kiếm bác sĩ tâm thần, thậm chí cả lời nói và hành động của chính cô đều mẫu mực, tất cả những phương pháp cô có thể nghĩ ra đều đã vận dụng hết nhưng chị ta vẫn khư khư với quan niệm cổ hủ của nhà họ Biên, dù Dịch Nam Yên có nói gì đi chăng nữa, chị ta cũng không nghe lọt tai.
Dịch Nam Yên cảm thấy mình không phải là thánh nhân có thể cứu người khỏi lúc nguy nan nên đã bỏ cuộc.
Sau khi lái xe rời khỏi bệnh viện, Dịch Nam Yên gửi tin nhắn cho Dương Thư, yêu cầu cô ấy điều tra toàn bộ câu chuyện của Biên Tắc.
Cô không quan tâm đến sự sống hay cái chết của Biên Tắc, nhưng nếu ai đó thực sự phá xe, thà người như vậy vào tù, để không ra tay làm hại người khác khắp nơi.
Dương Thư có lẽ đã để ý tới cả nhà họ Biên từ lâu, khi Dịch Nam Yên hỏi, đối phương lập tức trả lời, thật ra đây không phải là âm mưu hãm hại gì cả, chỉ đơn giản là thằng ngu Biên Tắc này say rượu lái xe gây tai nạn thôi, cách đây không lâu hắn vừa mới vào bệnh viện vì bị đánh trong khi hắn ta đang đi xuống tầng ở chung cư Mai Ninh, sau khi xuất viện, hắn tìm anh em tốt uống rượu, rồi xảy ra tai nạn xe.
Dịch Nam Yên nhìn chằm chằm vào tên chung cư một lúc, sau đó gọi điện và bảo Dương Thư tìm cách thuyết phục người họ Biên bán căn hộ của họ ở chung cư Mai Ninh.
Dựa trên sự hiểu biết của cô về nhà họ Biên, sau khi biết cô sẽ không bỏ tiền, họ Biên nhất định sẽ tìm cách chi trả viện phí cho Biên Tắc, ít nhất là không giống như chị họ của cô, ngại chi phí y tế quá đắt thế là lập tức cho chị ta xuất viện.
Mà họ tiêu xài rất phung phí, nếu muốn trả chi phí đắt đỏ cho bệnh viện tư, cách duy nhất là bán nhà, và đúng lúc cô có thể mua với giá cao hơn một chút so với giá sàn.
Đây không phải là quan tâm họ hàng, chỉ đơn giản là Diệp Sơ Hạ cũng sống trong chung cư này, Dịch Nam Yên sợ nàng sẽ gặp phải cái thứ não úng như Biên Tắc.
Nghĩ đến Biên Tắc, Dịch Nam Yên băn khoăn không biết chung cư này còn có tên ăn chơi trác táng nào khác không, thế là cô lại gọi điện cho Dương Thư, bảo cô ấy điều tra.
Dù sao thì Diệp Sơ Hạ đẹp như vậy, lỡ gặp phải mấy thằng chơi bời trác táng não tàn thì sao đây? Với tính tình của nàng, chẳng phải là sợ đến phát khóc sao?
Nên là, nếu có thì cứ mua hết những căn hộ xung quanh đi, dù sao cũng không đắt, tiền lì xì của cô chắc cũng đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT