Mấy ngày sau, Diệp Sơ Hạ ngoan ngoãn đến lớp và vẫn dạy kèm như bình thường, nhưng không thể tránh khỏi việc có chút lơ đễnh.

Suy cho cùng, nắm giữ một mỏ vàng, nhưng không biết đào từ đâu, thực sự là một điều rất đau khổ.

Sau khi rời khỏi nhà học sinh, Diệp Sơ Hạ không khỏi thở dài và cảm thấy có chút thất bại.

Nàng cảm thấy mình thật sự không phải là người giỏi kinh doanh, nếu đổi thành một thương nhân ưu tú, chắc bây giờ họ đã sớm nghĩ cách lợi dụng cốt truyện để kiếm lợi cho mình rồi phải không?

Ngay khi nàng đang nghĩ như vậy, Diệp Sơ Hạ đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng mèo kêu nồng nhiệt, và khi nàng nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó, nàng nhìn thấy một quả bóng tròn xoe màu cam đang chạy về phía mình, khi nó đến chỗ nàng, do không thể phanh kịp nên đã lăn thẳng vào chân nàng.

Diệp Sơ Hạ: "..."

"Meo?"

Con mèo màu cam béo tròn ngước mắt lên nhìn Diệp Sơ Hạ, tiếng meo meo của nó đột nhiên trở nên mềm hơn, như thể nó nhìn thấy con sen đã nuôi nấng nó từ lâu, dựng thẳng cái đuôi không ngừng lượn vòng xung quanh chân nàng.

Lại bị một con mèo ăn vạ, tâm trạng của Diệp Sơ Hạ rất bình tĩnh.

Nàng là một người hút mèo, không, nói như vậy có lẽ không thích hợp, không chỉ mèo, bất kỳ động vật nào cũng rất thân thiện với nàng, không biết đây có phải là skill chung của các cô gái thơ ngây ủy mị hay không.

Tuy nhiên, loại thân thiện này cũng có giới hạn, nhiều nhất chỉ có thể khiến mèo hoang nhìn thấy nàng không bỏ chạy, có thể chịu tiếp xúc với nàng một lúc, sau khi xác định nàng vô hại mới cho phép giơ tay chạm vào nó, cơ mà dám sờ bụng thì nó vẫn có thể cào nàng không cần bàn cãi.

Mèo nhà tương đối thân thiện, có thể tùy ý nàng ôm, tùy ý vuốt ve vài cái sẽ phát ra tiếng khò khè, nhưng vẫn có một số con hiếu động như quả cam béo này.

Do đó, Diệp Sơ Hạ cho rằng có thể chú mèo này đã nhận diện nhầm chủ nhân hoặc họ hàng ruột thịt của nó. Dù sao con mèo này mặc dù không đeo thẻ mèo, nhưng nhìn qua lại giống như được chăm sóc cẩn thận, bộ lông sạch sẽ, trông rất phúc hậu, nếu nói không có người nuôi thì cũng không ai tin.

Quan trọng hơn, đôi mắt của con mèo cam này lại có màu xanh lam, một màu lam nhạt rất trong trẻo, có một ít gen màu lông, chiếc khăn trắng trước ngực hơi bồng bềnh, đôi tai cũng nhô ra một ít lông mèo màu trắng, chưa kể cái đuôi quá xù, sờ từ đầu tới đuôi có cảm giác sướng như muốn nổ tung.

Bộ dạng đẹp đẽ thì thôi, đã vậy tiếng kêu của nó còn rất mềm mại, nhẹ nhàng, rõ ràng là một con mèo cam trưởng thành, nhưng tiếng của nó còn mềm hơn mèo con đôi chút.

Loại mèo ưu tú này, cho dù đi lạc, đoán chừng nó sẽ sớm bị bắt đi khi vừa bắt đầu lưu lạc.

Mặc dù Diệp Sơ Hạ không được coi là nô lệ của mèo nhưng đối mặt với quả cam mập mạp này, nàng không khỏi mềm lòng một chút, thậm chí còn chịu đựng sức nặng mà ôm nó vào lòng.

"Meo ~"

Quả cam béo này không hề có chút rụt rè nào, khi được ôm, nó chủ động thè lưỡi liếm Diệp Sơ Hạ, sau khi bị Diệp Sơ Hạ giơ tay chặn lại, nó trực tiếp liếm tay Diệp Sơ Hạ, làm nàng ngứa ngáy khó chịu.

Có thể là do nàng không tiếp xúc nhiều với động vật nhỏ, Diệp Sơ Hạ không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của nó, nhưng nàng cũng không cảm thấy ác cảm, nếu con mèo này được đưa lên mạng, nó chắc chắn sẽ trở thành một con mèo nổi tiếng trên mạng.

Xét cho cùng thì chỉ riêng đôi mắt xanh của nó thôi cũng đủ khiến mọi người nán lại rồi.

Trong ký ức hữu hạn của Diệp Sơ Hạ về mèo cưng, nàng chỉ nhìn thấy những con mèo trắng với đôi mắt xanh, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy con mèo màu cam nào như vậy.

Nàng chỉ nhớ rằng mắt của mèo con sẽ có màu xanh lam khi được một hoặc hai tháng, hình như người ta gọi là màng xanh, nhưng khi mèo lớn lên, màng xanh sẽ mờ dần, nên con mèo cam có mắt xanh như này, chắc là một tình huống hiếm hoi, đúng không?

Sự độc đáo này đủ để khiến nó trở thành một chú mèo nổi tiếng trên Internet, đợi đã! Nổi tiếng trên mạng!

Diệp Sơ Hạ cảm thấy có vẻ như nàng đã biết mình có thể tham gia vào ngành nào rồi.

So với các ngành kinh doanh khác, ngưỡng cửa của những người nổi tiếng trên Internet chắc chắn không cao, đặc biệt là giá trị của họ sẽ nhân lên gấp đôi thông qua giá trị thú cưng của họ, ngoại hình của chủ nhân có đẹp hay không cũng không được những ông bố bà mẹ nuôi mèo ảo nhớ thương.

Trong nguyên tác, nam chính cũng từng nhắc đến ngành này, mặc dù trong ấn tượng chung, KOL gần như bị đánh đồng với thấp kém, nhưng những người nổi tiếng hàng đầu trên Internet kiếm được hàng tỷ đồng một năm là dư dả, nhiều hơn một số minh tinh kiếm được.

Tha thứ cho kiến thức nông cạn của Diệp Sơ Hạ, nàng không thể tưởng tượng được những công việc có thể kiếm được hàng chục triệu mỗi phút, mỗi năm kiếm được hàng tỷ đồng, điều này là quá đủ với nàng.

Dù sao thì số tiền nàng tiết kiệm được trong những năm qua chỉ có mấy chục triệu, đoán chừng nàng thậm chí có thể không mua được một cái nhà vệ sinh ở thành phố này.

Nàng cũng không tham lam, chỉ cần chất lượng cuộc sống của nàng trở lại mức như khi còn nhỏ là đủ.

Đối với công ty nhỏ mà cha nàng từng mở, lợi nhuận ròng hơn ba mươi tỷ đồng mỗi năm có lẽ đã được đánh giá quá cao.

Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Hạ híp mắt, giơ quả cam to béo lên hôn: "Em gọi là chiêu tài phải không?"

Cam Béo: "Meo?"

Diệp Sơ Hạ chỉ là thuận miệng nói thôi, nhưng bây giờ nàng càng nhìn quả cam mập mạp này, nàng càng thấy nó giống một con mèo chiêu tài, và nàng không nhịn được nảy ra ý tưởng nuôi một con, suy cho cùng thì nghề KOL này vẫn chưa phát triển vững mạnh, đưa thú cưng dễ thương ra mắt công chúng thì sự cạnh tranh sẽ không quá khốc liệt, dù sao thì nàng không thể trang điểm hay những thứ tương tự để nhảy vào hố, nàng không biết nhiều về những thứ đó.

Nhưng tiếc là không thể giữ quả cam béo này lại nuôi, dù sao nó cũng được chăm sóc rất tốt, vừa nhìn là biết nó đã có chủ.

Diệp Sơ Hạ ôm quả cam béo trong tay rồi xác định phương hướng, đang định giao nó cho bảo vệ, đi được vài bước, nàng nghe thấy một tiếng quát to không thể che giấu nỗi lo lắng từ phía sau:

"Đằng trước! Cô muốn đem Newton của tôi đi đâu?!"

Diệp Sơ Hạ dừng bước, không chú ý đến những gì cô nói, chỉ chú ý đến giọng nói của cô.

Bạn phải tin rằng giọng nói của một số người trên thế giới này không còn có thể diễn tả bằng hai từ êm tai nữa, mà phải nói rằng chúng có sức gây nghiện, và ai cũng không nhịn được bị thu hút khi nghe thấy chúng.

Diệp Sơ Hạ đã lớn như vậy, nàng chưa từng biết mình còn là một người mê mẩn giọng nói của một ai đó, chỉ cần nghe thấy giọng nói này là nàng đã thấy ngứa cổ họng.

Đối phương không phải loại giọng ngọt ngào, cũng không phải trưởng thành hay quyến rũ, mà là có chút 'lười', không phải lười biếng uể oải, mà là lười nhác.

Giống như sinh ra đã có tất cả, cho nên không hứng thú với bất cứ thứ gì, cũng không buồn để ý mọi thứ xung quanh, giọng điệu rất chậm, cho dù nóng lòng gọi người khác, cũng làm người ta có một cảm giác giọng điệu bị kéo chậm nửa nhịp.

Điều này làm cho giọng nói của cô rất dễ nhận biết và nghe rất đặc biệt.

Diệp Sơ Hạ hơi nheo mắt lại, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện đối phương cũng có diện mạo ưu việt không thua gì giọng nói, đôi mắt tựa hoa đào, đuôi mắt hếch lên, cho dù là cô nhìn thẳng vào người khác, cũng mang đến cho người ta một cảm giác kiêu ngạo chậm rãi không chút để ý, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ, không phải màu mực thông thường mà là màu chu sa, khiến người ta không khỏi nghi ngờ có phải do cô tự tay chấm lên hay không.

Nhưng màu môi của cô rất nhạt, hồng nhạt như hoa anh đào, có độ bóng rất nhẹ, dung mạo vốn kiều diễm cũng vì làn môi này mà cho người ta cảm giác xa cách.

Cô không lùn, lại đi một đôi giày cao gót nhọn, khi cô đi tới trước mặt Diệp Sơ Hạ, Diệp Sơ Hạ thậm chí còn phải hơi ngẩng đầu lên.

Có lẽ vì đã quen với ánh mắt của người khác, cô thậm chí còn không buồn bình luận về ánh mắt đánh giá của Diệp Sơ Hạ, mắt cô chỉ nhìn theo con mèo màu cam trong lòng Diệp Sơ Hạ, và cô trực tiếp giơ tay ra ngay khi bước đến, như thể cô muốn mang con mèo màu cam đi.

Đáng tiếc là quả cam ú này không hợp tác, hai đệm thịt trắng ôm lấy cổ Diệp Sơ Hạ và phát ra tiếng meo meo đầy kích động, như thể không chịu tách khỏi Diệp Sơ Hạ.

Diệp Sơ Hạ hơi lùi lại một bước: "Xin hỏi cô là?"

"Chủ nhân của con mèo này." Sắc mặt của đối phương đen kịt, giọng điệu nghe có chút nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Sơ Hạ biết cô gái xinh đẹp này, cô đã trở thành khách quen của diễn đàn trường kể từ khi bắt đầu đi học, cô xứng đáng đứng đầu danh sách người đẹp của trường do sinh viên bình chọn. Người ta nói rằng gia đình cô vô cùng giàu có, và cô có tính cách rất kiêu ngạo, đến nỗi đàn ông con trai chưa bao giờ dám theo đuổi, nhưng lại là hình mẫu chỉ dám đứng nhìn từ xa không dám khinh nhờn.

Diệp Sơ Hạ không cùng khoa với cô, những hiểu biết của nàng về cô chỉ giới hạn ở việc bạn cùng phòng ký túc xá buôn chuyện về cô với nàng, nhưng mặt khác, nàng cũng biết rất rõ về cô.

Bởi vì vận mệnh tương lai trong giấc mơ ấy, cô chính là nữ phụ ác độc trong xuyên suốt tiểu thuyết.

—— Dịch Nam Yên.

Ký ức trong giấc mơ giống như một vở kịch đen trắng, tựa như một người nhìn lại cuộc đời của mình sau khi chết, nên Diệp Sơ Hạ không nhớ ra cô ngay lập tức, dù gì thì trong cơn mơ nửa đêm, nàng chỉ lật đi lật lại một quyển sách, và ai có thể nhận ra một người chỉ qua cách miêu tả mờ ảo của tác giả mà không có hình ảnh?

Chưa kể, tác giả miêu tả cô là một nữ phụ độc ác, nhưng bây giờ Diệp Sơ Hạ tận mắt nhìn thấy cô, nàng cảm thấy rằng cách miêu tả của tác giả là đang bôi nhọ cô một cách ác ý.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, Diệp Sơ Hạ không kịp suy nghĩ nhiều, vì vậy nàng lùi lại nửa bước, như thể nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của cô, và hỏi: "Thật ngại quá, cô có chứng cứ chứng minh nó là con mèo của cô không? Tôi thấy hình như nó không quen biết cô."

Nghe vậy, sắc mặt của Dịch Nam Yên càng trở nên tồi tệ hơn, cô trừng mắt nhìn cam béo rồi mới nhìn Diệp Sơ Hạ, như thể đang nhìn gian phu đang vụng trộm với người yêu mình: "Nó là Newton nhà tôi, là thằng lớn nhất trong ba anh em do thiên thần nhà tôi sinh, dưới nó còn có em trai với em gái, đứa thứ hai là Mao Dun, đứa thứ ba là Washington."

Trong nguyên tác chỉ nói rằng Dịch Nam Yên rất thích mèo, nhưng không nói tên của chúng là gì, nên tâm trạng bây giờ của Diệp Sơ Hạ có chút phức tạp.

Đứa lớn nhất là nhà khoa học, đứa thứ hai là nhà văn và đứa thứ ba là chính trị gia, bộ ba này thật là không đứa nào chịu thua đứa nào.

Người này cũng là một thiên tài đặt tên.

Diệp Sơ Hạ nhớ rằng Dịch Nam Yên có một biệt thự chuyên nuôi mèo, có khoảng mười mấy con mèo, bây giờ nàng đột nhiên tò mò, mười con mèo này tên là gì?

Dịch Nam Yên rõ ràng không cảm thấy cái tên này có gì không ổn, hất cằm với Diệp Sơ Hạ: "Tôi ra ngoài không mang theo điện thoại, có phải mèo của tôi hay không thì theo tôi về nhà là biết."

Trong mắt Diệp Sơ Hạ hiện lên một tia kinh ngạc, trong nguyên tác, Dịch Nam Yên thậm chí còn không dẫn nam chính đến biệt thự nơi cô nuôi mèo, bởi vì hai con mèo của cô rất nhát, khi nhìn thấy người ngoài, chúng sẽ phản ứng căng thẳng đặc biệt nghiêm trọng, đối với một người rất thích mèo như cô, không thể nào không quan tâm đến cảm xúc của những chú mèo ở nhà.

Điều này khiến nàng đột nhiên có chút nghi ngờ về cốt truyện của nguyên tác.

Nhưng Diệp Sơ Hạ đã gật đầu đồng ý.

Thấy vậy, Dịch Nam Yên lập tức dẫn đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play