Khi Dịch Nam Yên mang đồ trở lại, Diệp Sơ Hạ nghe thấy âm thanh lập tức quay đầu nhìn sang, đôi mắt to tròn, đồng tử hơi sáng lên dưới ánh đèn, giống như con mèo nhà cô, mỗi lần nhìn thấy cô về sẽ nhìn cô như thế này, như thể đang trách móc tại sao bây giờ cô mới về, và cũng như đang nũng nịu, khiến lòng người ngứa ngáy mỗi khi nhìn thấy.

Bàn tay cầm lọ thuốc của Dịch Nam Yên hơi siết chặt, cô bình tĩnh bước tới, ngồi xổm xuống, lấy bông gòn tẩm cồn giúp nàng lau vết thương ướt đẫm nước mưa.

Do thời gian ngắn nên vết thương của Diệp Sơ Hạ vẫn chưa đóng vảy, nhưng vết thương lại bị xé toạc vì hành động mạo hiểm vừa rồi, màu đỏ tươi trên làn da quá trắng có vẻ hơi chấn động lòng người.

Hơi thở của Dịch Nam Yên thay đổi, cô rửa vết thương rất cẩn thận.

Sự kích thích của cồn mạnh mẽ truyền qua vết thương đến các đầu dây thần kinh nhạy cảm, khiến Diệp Sơ Hạ không khỏi run rẩy.

Dịch Nam Yên không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, lúc này mới phát hiện nàng đã quay mặt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn một màn tiếp theo, hàng mi dài khẽ run, trong mắt lấp lánh nước, nàng không khóc, nhưng nó còn khiến người ta mềm lòng hơn là rơi lệ.

Giống như một quả mìn được gài vào đầu và nó đã phát nổ ngay lúc này, cô sững người một lúc, cho đến khi Diệp Sơ Hạ quay đầu lại nhìn cô một cách kỳ lạ, cô mới giật mình tỉnh táo lại, cúi đầu xuống rồi đổ lọ thuốc lên mà không nói một lời.

Cô bôi thuốc rất chậm, giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì, Diệp Sơ Hạ tinh mắt nhận thấy tay Dịch Nam Yên hơi run, nàng không hiểu, chẳng lẽ cô mắc chứng sợ máu sao?

(*) Hội chứng sợ máu (Hemophobia) một bệnh về tâm lý, là một dạng ám ảnh, đồng thời khi thấy máu nhịp tim sẽ tăng đột ngột, vài giây sau sẽ giảm mạnh khiến cho máu trong cơ thể không thể lưu thông. Từ đó, còn kéo theo các triệu chứng như: Buồn nôn, đổ mồ hôi lạnh, ngất xỉu.

Không phải chứ?

Diệp Sơ Hạ cẩn thận suy nghĩ, buổi chiều nàng bị thương cũng không thấy Dịch Nam Yên khó chịu khi nhìn thấy vết thương của nàng, chỉ là sắc mặt của cô hơi khó coi, nhưng biểu cảm trên mặt cô luôn tệ như vậy, Diệp Sơ Hạ thực sự không biết biểu tình không vui trên khuôn mặt cô có phải do tâm trạng đó gây ra hay không.

Không thể hiểu được, Diệp Sơ Hạ dứt khoát không nghĩ nữa. Cho dù cô có choáng khi nhìn thấy máu thì cũng không quá nghiêm trọng, nếu không thì Dịch Nam Yên đã không tự tay bôi thuốc cho nàng. Dù sao thì một người mắc hội chứng sợ máu mà bôi thuốc cho người khác, vậy chẳng phải là giúp thêm phiền sao? Xét về tính cách của Dịch Nam Yên, nếu cô bị chứng sợ máu nghiêm trọng, cô sẽ trực tiếp để nàng tự bôi thuốc.

Duy trì tư thế ngồi trong thời gian dài khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy hơi khó chịu, nàng không nhịn được cử động cơ thể, Dịch Nam Yên giữ chân nàng, cau mày nói: "Đừng cử động."

Diệp Sơ Hạ chớp mắt, thực sự không cử động nữa, nhưng hành động vừa rồi khiến váy của nàng trượt xuống một chút, và sắp che khuất vết thương, nên nàng giơ tay kéo váy lên.

Dịch Nam Yên nghiến răng: "Đã nói em đừng cử động!"

Diệp Sơ Hạ ngỡ ngàng nhìn cô.

Dịch Nam Yên không biết phải giải thích như thế nào. Cô đang ngồi xổm trên mặt đất, tầm nhìn của cô đã thấp. Vì lo lắng cho vết thương ở chân của Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên sợ gấu váy sẽ dây vào vết thương và gây ra vết thương thứ phát, cho nên cô đã đưa cho Diệp Sơ Hạ một chiếc váy ngắn hơn, vừa rồi nàng không cử động thì không sao, nhưng bây giờ nàng kéo váy lên một chút, mặc dù cô không nhìn thấy gì cả, nhưng giao điểm giữa bóng sáng và làn da trắng lạnh cũng đủ khiến người ta mơ mộng.

Cô đỏ mặt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Sơ Hạ, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.

Suốt ngày toàn nghĩ những chuyện không đâu vào đâu!

Dịch Nam Yên kêu gào trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô mím môi kéo chiếc chăn điều hoà bên cạnh đắp lên chân nàng, chỉ để lại một mảng da bị thương tiếp xúc với không khí.

Nhìn thấy hành vi của Dịch Nam Yên, đầu Diệp Sơ Hạ đầy dấu chấm hỏi: "Chị Nam Yên, chị đang làm gì vậy?"

Dịch Nam Yên nhướng mắt, giọng nói hơi khàn khàn nhưng vẫn tràn đầy sự ghét bỏ thường trực: "Tôi sợ em bị cảm lạnh!"

Vậy à?

Diệp Sơ Hạ theo bản năng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng sau khi dầm mưa, nhiệt độ cơ thể của nàng thực sự hơi thấp, nên Dịch Nam Yên có ảo giác như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Vì vậy, Diệp Sơ Hạ miễn cưỡng tin vào lý do này.

Dịch Nam Yên lại cúi đầu xử lý vết thương, rõ ràng là chuyện rất đơn giản, nhưng cô lại phải mất mấy phút mới xử lý xong, cô xoay người cầm lọ thuốc ra ngoài.

Trong lòng bàn tay cô vẫn cầm một cục bông gòn tẩm cồn, Dịch Nam Yên luôn vứt bỏ thứ bị nhiễm khuẩn này ngay sau khi dùng xong, nhưng lần này cô bỏ gần tìm xa, không vứt nó vào thùng rác trong phòng ngủ mà trực tiếp mang theo ra ngoài.

Cô mở lòng bàn tay ra nhìn, cục bông trắng nhuốm đầy máu, giống như hoa mai rơi giữa nền tuyết trắng, mang theo một nét đẹp nghệ thuật khó có thể diễn tả, khiến cổ họng người ta sít chặt.

Mặc dù trên miếng bông gòn chỉ có mùi cồn nồng nặc, nhưng Dịch Nam Yên cảm giác như mình có thể ngửi thấy một mùi sữa ngọt ngào khác lẫn trong đó.

Đôi mắt hếch lên của Dịch Nam Yên lúc này dường như đã bị hấp dẫn, có chút sắc sảo, cô đặt dụng cụ vừa lấy ra trở lại hộp thuốc, do dự một lúc rồi cầm lấy bông gòn ấm áp trong lòng bàn tay cất vào lọ thủy tinh trong hộp thuốc.

Cô đóng hộp thuốc lại, nhét trở lại tủ, bình tĩnh cùng tay cùng chân bước về phòng, ánh mắt nhìn Diệp Sơ Hạ có chút tránh né.

Thái độ chột dạ này thực sự khiến Diệp Sơ Hạ có chút khó hiểu, dù sao đây cũng là nhà của cô, sao cô lại hành động như một tên trộm vậy?

Miễn là vấn đề vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình thì Diệp Sơ Hạ sẽ không bao giờ đi sâu vào những chi tiết bên lề này, nên nàng chỉ giả vờ như không nhìn thấy, nhìn Dịch Nam Yên và nói: "Chị Nam Yên, chị có thể kéo rèm lại được không?"

Dịch Nam Yên không mở rèm khi ngủ, hay nói đúng hơn là hôm nay Diệp Sơ Hạ đã kích thích cô quá nhiều đến nỗi cô hoàn toàn quên mất việc này trước khi đi ngủ, vì vậy tia chớp bên ngoài cửa sổ không bị rèm che đi đặc biệt chói mắt, khiến người ta khó ngủ yên.

Bây giờ cô không có tâm trạng đâm chọc bảo Diệp Sơ Hạ tự mình đi, cô lặng lẽ bước tới và kéo rèm lại, tấm rèm mờ đục có thể khiến căn phòng trở nên tối tăm ngay cả vào ban ngày chứ đừng nói đến ban đêm, nó khiến người ta cảm thấy rằng nếu không làm gì đó trong nhà, thì có vẻ như rất có lỗi với đặc tính che sáng tốt như vậy của rèm cửa.

Diệp Sơ Hạ di chuyển đến bên phải của chiếc giường lớn, chiếc màn ngủ màu trắng hồng khiến chiếc giường công chúa này tràn đầy hơi thở thiếu nữ, đối với một cô gái nhỏ, nằm trên đó có lẽ sẽ mang lại cho cô ấy cảm giác hạnh phúc, nhưng Diệp Sơ Hạ thì vô cảm.

Gu thẩm mỹ của Dịch Nam Yên rất tốt, cho dù căn phòng tràn ngập một mảng lớn màu hồng cũng không tạo cho người ta cảm giác sến sẩm rẻ tiền mà sẽ cho người ta ảo giác như đang bước vào một lâu đài cổ tích, không biết đây là Dịch Nam Yên tự tay thiết kế hay là mời nhà thiết kế nội thất thực hiện.

Nghĩ đến mức độ sĩ diện của Dịch Nam Yên, Diệp Sơ Hạ nghĩ rằng vế trước có khả năng nhiều hơn.

Dịch Nam Yên thậm chí còn không nhận ra bí mật lớn nhất của mình đã bị bại lộ, cô cứng ngắc ngồi lên mép giường, gò bó như thể đây không phải là phòng của mình, và thậm chí trên khuôn mặt của cô cũng tràn đầy vẻ không chí tiến thủ, vừa vào trận đã muốn rút lui.

Diệp Sơ Hạ đã nằm xuống và đang nghiêng đầu nhìn cô. Dịch Nam Yên kiên trì tắt đèn. Trong bóng tối, cô hít một hơi thật sâu rồi nằm xuống như thể thấy chết không sờn, kéo một góc chăn điều hoà lên che bụng.

Chỉ với một động tác, Dịch Nam Yên cảm thấy não mình sắp nổ tung, làn da của cô như bị lửa nướng, nóng đến kinh người.

Kẻ chủ mưu vẫn không hề ý thức được việc này, lấy ngón tay chọc chọc vào chăn của cô: "Chị Nam Yên, chị nhích lại một chút đi, chị nằm sát mép giường quá, lỡ lúc trở mình mà ngã xuống thì sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play