Đã hơn hai tháng trôi qua mà Gia Khiêm chưa lần nào gọi điện thoại, thậm chí cả tin nhắn cũng không phản hồi khiến Ngân Tuệ cảm thấy trong lòng có chút lo lắng. Bất ngờ hôm nay, khi đi ngang phòng làm việc của Ngụy Hắc Viễn, cô dường như nghe được rằng cha mình đang trò chuyện vui vẻ với ai đó mà lập tức đứng bên ngoài nghe trộm.
- "Tháng sau cầu hôn à? Nhanh hơn cha tưởng tượng đấy. À...cả nhà vẫn khỏe."
Ngụy Hắc Viễn cười nói không ngớt. Ngay khi anh vừa cúp máy, phút chốc bị giật mình khi nhìn thấy cô con gái với vẻ mặt đang tối sầm hẳn mà nhướng mày, khó hiểu hỏi:
- "Ngân Tuệ, con vào đây khi nào chứ?"
Liền lập tức, cô nghiêm giọng hỏi người trước mặt:
- "Cha vừa nói chuyện với anh Gia Khiêm đúng không ạ?"
Nghe cô hỏi, Ngụy Hắc Viễn có chút ngập ngừng, khẽ gật nhẹ đầu. Liền lập tức, Ngân Tuệ nghiêm túc nói:
- "Con muốn sang Nhật tìm anh ấy."
- "Cái gì?"
Ngụy Hắc Viễn há hốc miệng ngạc nhiên trước những lời này, sau đó phá lên cười, trầm giọng nói:
- "Đừng nói với cha là sinh nhật 19 tuổi vừa qua, Gia Khiêm chỉ gửi mỗi thiệp chúc mừng về, cho nên con giận hờn mà đòi sang Nhật tìm thằng bé đấy nhé."
Ngân Tuệ có chút ngập ngừng. Cô không dám thừa nhận rằng bản thân sớm đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa cha và Gia Khiêm về việc anh đang muốn cầu hôn ai đó mà gỏn gọn đáp:
- "Chỉ là...dù sao con cũng kết thúc học kì rồi cho nên muốn sang Nhật du lịch mà thôi."
Nhìn biểu hiện ghen tuông của cô con gái này, Ngụy Hắc Viễn sớm đã hiểu ra mà nhoẻn miệng cười thầm, sau đó gật nhẹ đầu đồng ý, trầm giọng nói:
- "Được rồi. Vậy thì cha sẽ gọi điện nói với Gia Khiêm rằng con sẽ đến."
- "Không cần đâu cha. Con muốn cho anh ấy bất ngờ."
Đương nhiên là không phải tạo bất ngờ mà là vì cô muốn biết rằng có phải người con gái nào đó đang ở cùng với anh không thôi.
Cạch...
Ngay sau khi Ngân Tuệ rời đi, một lúc lâu sau, Gia Bảo với điệu bộ thập thò, khẽ đảo mắt quan sát xung quanh rồi mới chậm rãi bước vào phòng Ngụy Hắc Viễn, nhỏ giọng hỏi:
- "Thế nào rồi cha?"
Khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong mà nhàn nhạt đáp:
- "Chỉ cần cha của con ra tay, ngay cả chuyện không thể đều trở thành có thể."
Dứt lời, cả hai người phá lên cười mà đập tay với nhau. Gia Bảo sớm đã kể lại chuyện tình cảm đơn phương của anh trai cho cha của mình nghe. Ngay khi biết được chuyện này, Ngụy Hắc Viễn không những không tức giận mà bật cười bất lực trước tính cách quá đỗi trầm lặng của cậu con nuôi này mà quyết định tự mình ra tay.
- "Đã từ lâu, cha đã nhận ra cách đối xử dịu dàng của thằng bé dành cho Ngân Tuệ. Nhưng không ngờ đó lại là tình cảm đơn phương. Chắc hẳn, Gia Khiêm luôn không ngừng đấu tranh nội tâm vì không muốn làm cha và mẹ thất vọng, cho nên mới che đậy chuyện này."
- "Cái thằng nhóc này chẳng học hỏi cha được điều gì cả. Khi yêu một ai đó thì phải thổ lộ, nếu không sau này có hối hận cũng không kịp."
Người trước mặt cũng nở nụ cười tươi mà cất giọng nói:
- "Có lẽ đã đến lúc, chúng ta để hai người họ xác nhận rõ cảm xúc của bản thân dành cho đối phương rồi. Việc chị Ngân Tuệ chủ động nói lời chia tay với Mã Thiên Kỳ cũng đủ hiểu người mà chị ấy yêu thực sự chính là anh Gia Khiêm. Chẳng qua là, chị ấy vẫn chưa nhận ra mà thôi."
Gia Bảo vừa dứt lời liền cảm nhận cái vỗ vai từ phía Ngụy Hắc Viễn.
- "Thế còn con? Dạo gần đây cha thường hay thấy con rủ rê Nhược Lan đến nhà với lý do thăm hỏi Ngân Tuệ. Nhưng thực ra là tìm cách để gặp con bé mỗi ngày, có đúng không?"
Ngay lập tức, Ngụy Gia Bảo như thể bị nói trúng tim đen mà trở nên ấp úng. Anh lắp bắp đáp:
- "Làm...làm gì có chứ? Con muốn cô ta đến để ức hiếp mình sao?"
Trước những lời này khiến Ngụy Hắc Viễn không nhịn được mà phá lên cười, sau đó cất giọng trêu chọc nói:
- "Cũng có thể đang có ai đó rất muốn được Chu Nhược Lan ức hiếp, cha nói có phải không?"
Gia Bảo vẻ mặt gượng gạo mà nhanh chóng lên tiếng phủ nhận:
- "Người con gái truyền thống như cô ta chẳng có sức quyến rũ nào cả. Có dâng tới miệng con cũng không thèm."
- "Vậy sao? Cha có quen biết một người bạn trong giới, nghe bảo con trai cậu ta đang cần tìm một người con gái có tính cách tương tự Chu Nhược Lan để cưới làm vợ. Chi bằng, cha ngỏ lời kết duyên cho hai đứa nó."
Nghe đến đây, Ngụy Gia Bảo trợn tròn mắt mà nhíu mày phản đối quyết liệt:
- "Không được. Hai người họ không hợp với nhau đâu."
- "Không thử làm sao biết được. Chẳng phải cha mẹ lúc trước cũng như thế sao?"
Ngụy Hắc Viễn cố gắn nhịn cười mà tiếp tục châm chọc.
- "Con nói không được là không được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT