Khi không bị mắng một cách vô lý khiến hàng lông mày Ngụy Gia Bảo khẽ nhíu lại mà cao giọng nói:
- "Này cô, tôi biến thái từ khi nào? Rõ ràng tôi,chưa hề động đến một sợi tóc trên đầu cô đấy."
Người đối diện lúc này vẫn nhắm nghiền mắt lại mà lắp bắp đáp:
- "Sao anh không mặc áo vào hả?"
Hóa ra là cô đang sốc trước dáng vẻ cởi trần này của anh. Liền lập tức, khóe môi Ngụy Gia Bảo khẽ cong mà chậm rãi tiến lại gần, cất giọng châm chọc Chu Nhược Lan:
- "Từ đời nào rồi mà cô vẫn có tư tưởng rằng nam giới không được cởi trần khi bước ra mở cổng sao? Hơn nữa, những cô gái hay tỏ ra là mình xấu hổ ngay khi nhìn thấy cơ thể của đàn ông thường mới là những người có suy nghĩ biến thái."
Nghe những lời này chẳng khác nào anh đang tát nước lạnh vào mặt, khiến Chu Nhược Lan không nhịn được nữa mà giơ chiếc túi xách đang đeo trên người quất mạnh vào gương mặt đang ra vẻ ngông nghênh của Ngụy Gia Bảo mà đanh giọng mắng:
- "Tôi là kiểu người truyền thống. Xưa nay luôn đề cao việc ăn mặc kính cổng cao tường. Hơn thế nữa, tôi cực kì ghét những tên con trai trẻ người non dạ, cố gắng học cách để trở thành người lớn, đầu thì nhuộm trắng, trên ngực thì xăm chữ nghĩa."
Ngụy Gia Bảo phút chốc nhận ra người cô đang nói đến không ai khác chính là mình mà mím môi một cái, sau đó tức giận nói:
- "Người con gái truyền thống chẳng mấy ai dữ tợn như cô đâu. Từ trước đến nay, chỉ có mỗi Ngụy Gia Bảo tôi có quyền trêu chọc người khác, chưa bao giờ tức giận trước sự thách thức của một ai cả. Nhưng hôm nay, cô là người đầu tiên đi quá giới hạn của tôi rồi đấy."
Dứt lời, anh mạnh tay ném ngược hộp bánh vốn đã bị móp méo về phía Chu Nhược Lan, mà đanh giọng đuổi thẳng:
- "Tôi không cần biết cô là ai, mau chóng trở về hành tinh của đi. Đồ nữ chằn tinh."
- "Cái gì? Anh dám nói tôi là nữ chằn tinh sao?"
Mới sáng sớm đã nghe tiếng cãi vã khiến Ngân Tuệ vô cùng tò mò mà nhanh chóng chạy ra ngoài xem thử. Ngay khi cô nhìn thấy Chu Nhược Lan mà không giấu nổi sự vui mừng, nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy cô bạn thân này, cất giọng hỏi han:
- "Nhược Lan, cậu hôm nay đến thăm mình sao?"
Ngay lập tức, Chu Nhược Lan ghé sát vài tai của Ngân Tuệ mà thì thầm:
- "Thăm cậu là một phần, mình chủ yếu là đến thăm anh Gia Khiêm. Chẳng biết hôm nay anh ấy có ở nhà không?"
- "Tiếc quá. Anh ấy ra ngoài từ sáng sớm, chẳng biết khi nào quay trở về."
Nghe đến đây, vẻ mặt vốn đang mong chờ của Chu Nhược Lan lập tức sa sầm hẳn mà cất giọng buồn bã đáp:
- "Vậy sao?"
Nhìn thấy sự hụt hẫng của Chu Nhược Lan khiến người đứng gần đó vô cùng hả hê mà nhếch môi châm chọc:
- "Hóa ra là đến thăm destiny của mình."
Do du học bên Canada cho nên Ngụy Gia Bảo vốn quen chêm xen vài từ tiếng Anh vào khiến Chu Nhược Lan không kịp nghe hiểu những gì anh đang nói mà nhíu mày hỏi lại:
- "Đẹt....nì gì chứ?"
Thật ra, môn học mà Chu Nhược Lan yếu nhất từ thời cấp ba đó chính là ngoại ngữ. Chính vì vậy, ngay khi lên năm nhất đại học, cô đã chọn chuyên ngành chẳng mấy liên quan đến nó.
Trước sự ngu ngơ của đối phương khiến Gia Bảo bật cười khoái chí mà cao giọng châm chọc:
- "Có cần tôi dạy kèm tiếng Anh không hả? Người khác thì tôi lấy hai triệu một giờ, còn cô thì..gấp ba."
Chu Nhược Lan bị con người này chọc đến mức mất đi vẻ thục nữ, dịu dàng vốn có mà lớn giọng chửi mắng:
- "Có ai khùng mới nhờ anh dạy kèm."
Ngân Tuệ đứng chính giữa cảm thấy có chút khó xử mà lập tức lên tiếng can ngăn. Cô dõng dạc nói:
- "Hai người dừng lại được rồi đó."
Dứt lời, cô nhìn sang cậu em trai yêu quý của mình mà dõng dạc giới thiệu người trước mặt:
- "Gia Bảo, đây là cô bạn thân nhất của chị, tên là Chu Nhược Lan."
Nói rồi, cô nhìn sang hướng người còn lại, chậm rãi nói:
- "Còn đây là em trai mình, nhỏ hơn chúng ta một tuổi, tên là Gia Bảo."
- "Cái gì, hắn ta là em trai ruột mà cậu nói du học bên Canada sao?"
Giọng điệu có chút chê bai của Chu Nhược Lan khiến người đối diện không nhịn được mà lập tức lên tiếng tranh cãi:
- "Thì sao? Tôi chính là em trai cùng cha cùng mẹ với chị Ngân Tuệ nhé, cô có ý kiến gì?"
Liền lập tức, Chu Nhược Lan vẻ mặt đắc thắng mà ngẩng cao mặt, dõng dạc lên tiếng nói:
- "Tôi là bạn thân của chị cậu. Theo như vai vế thì cậu phải gọi tôi là chị Nhược Lan."
Nghe những lời này khiến Gia Bảo tỏ vẻ không khuất phục mà bĩu môi phản bác:
- "Nhưng tôi không thích gọi cô là chị, OK?"
Chu Nhược Lan bị anh chọc đến mức như sắp bùng cháy đến nơi. Cô nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn thẳng về phía Ngụy Gia Bảo, sau đó phá lên cười nói với Ngân Tuệ:
- "Có cậu em trai như vầy chắc cậu cũng vất vả khá nhiều rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT