Ở bên dưới nhà, Ngụy Hắc Viễn đang vui vẻ chơi cờ cùng Gia Khiêm. Cậu nhóc quả thật ngày càng tiến bộ về mọi mặt khiến anh không khỏi tự hào về đứa con trai này.
- "Hai cha con chơi cờ vui vẻ đến mức chẳng để tâm đến Cẩm Mộng Ninh tôi đang sắp đến kì sinh nở đây này."
Giọng nói lảnh lót của Cẩm Mộng Ninh vang lên. Cô nhíu mày lên tiếng giận dỗi mà từng bước ôm chiếc bụng tròn xoe của mình chậm rãi bước xuống lầu. Ngay lập tức, Ngụy Hắc Viễn cùng Gia Khiêm vội vàng chạy đến dìu lấy người ở phía lầu, anh trầm giọng ôn nhu nói:
- "Mộng Ninh, sao em không ở trên phòng nghỉ ngơi, chỉ còn vài ngày nữa là hạ sinh rồi."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh khẽ chu môi, cúi nhìn cái thai trong bụng mình, cất giọng đáp:
- "Nhưng cô công chúa nhỏ không chịu ở yên một chỗ, con bé không ngừng nghịch ngợm trong bụng em."
- "Sau này cha giao cho con trách nhiệm chăm sóc cho cô em gái này đấy."
Gia Khiêm ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, sau đó nhẹ đưa tay chạm lên chiếc bụng tròn của Cẩm Mộng Ninh, trầm giọng nói:
- "Cha mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Đột nhiên, Cẩm Mộng Ninh cảm thấy có chút kì lạ ngay khi Gia Khiêm chạm tay vào chiếc bụng của mình mà tròn xoe mắt nhìn sang Ngụy Hắc Viễn nói:
- "Viễn, hình như đứa bé trong bụng rất nghe lời của Gia Khiêm. Thằng bé chỉ mới chạm tay vào liền lập tức đứa bé trong bụng chẳng còn tinh nghịch, quấy phá em nữa."
Nghe những lời này khiến Ngụy Hắc Viễn không nhịn được mà bật cười. Anh hướng mắt nhìn sang Gia Khiêm mà cất giọng châm chọc:
- "Tháng ngày sau này, cha giao việc chăm sóc cô em gái này cho con đấy."
Ngày tháng trôi qua, cuối cùng, Cẩm Mộng Ninh cũng hạ sinh một nàng công chúa nhỏ, ánh mắt lấp lánh tựa như sao trời cùng miệng nhỏ chúm chím trong rất đáng yêu. Ngụy Hắc Viễn lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bồng bế đứa trẻ sơ sinh trên tay có chút hậu đậu khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng hồi hộp mà cằn nhằn nói:
- "Viễn, anh nâng đầu con bé nhè nhẹ thôi."
Gia Khiêm vẻ mặt trầm ngâm, ít nói, chỉ lẳng lặng đứng cạnh chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc này khiến cậu có chút chạnh lòng mà nhớ về cha mẹ ruột đã mất của mình. Cẩm Mộng Ninh nằm trên giường sớm đã nhận ra nét mặt rũ rợi ấy mà dang rộng tay, cất giọng ngọt ngào nói:
- "Gia Khiêm, lại đây với mẹ."
Nghe Cẩm Mộng Ninh gọi, cậu bé chậm rãi tiến lại phía giường liền cảm nhận cái ôm ấm áp từ phía cô mà bất giác rơi nước mắt.
- "Chẳng có gì phải tủi thân cả. Trong mắt mẹ, con chính là đứa con trai cả gương mẫu, tài giỏi, là anh trai của Ngân Tuệ."
Ngụy Hắc Viễn ngay lập tức nở nụ cười hạnh phúc. Anh khẽ cúi thấp người xuống để Gia Khiêm nhìn rõ nét đáng yêu của cô em gái nhỏ mới chào đời. Đứa bé tròn xoe mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cậu nhóc bảy tuổi không ngớt, khiến cậu bất giác mỉm cười, khẽ đưa tay chạm nhẹ lên chiếc má phúng phính non mềm của đứa bé, sau đó hướng mặt nhìn lên hai con người đã cưu mang mình mà mỉm cười hạnh phúc. Bây giờ, cậu dường như cảm nhận được niềm hạnh phúc rất đỗi đơn sơ nhưng không thể thiếu trong một gia đình.
Trong lúc Cẩm Mộng Ninh và Ngụy Hắc Viễn đang tươi cười ôn lại những gì đã trải qua thì cậu nhóc Gia Khiêm chỉ chăm chú chơi đùa cùng cô công chúa nhỏ nằm ở trong nôi. Đôi bàn tay bé nhỏ khẽ giơ nắm lấy một đầu ngón tay thon dài của Gia Khiêm khiến cậu nhoẻn miệng cười tươi. Hai thân ảnh tựa đầu vào nhau ở phía giường nhìn cảnh tượng trước mặt mà không ngừng xì xầm bàn tán:
- "Viễn, chưa gì mà em cảm nhận cô con gái nhỏ này có chút mê trai rồi đấy."
Cẩm Mộng Ninh thỏ thẻ vào tai chồng nói nhỏ khiến anh không nhịn được mà bật cười, sau đó cất giọng châm chọc:
- "Con bé giống mẹ của nó mà."
Anh vừa dứt câu liền cảm nhận cơn đau truyền đến ở vai. Cẩm Mộng Ninh tỏ vẻ giận dỗi mà đánh mạnh vào vai người bên cạnh, không vui nói:
- "Hơ, anh dám nói em mê trai sao? Ngụy Hắc Viễn, chúng ta chia tay đi. Em sẽ đi lấy chồng khác."
Cô vừa dứt lời liền cảm nhận cánh môi mình đã bị Ngụy Hắc Viễn hôn lấy. Anh không chút ngượng ngùng trước sự hiện diện của con nhỏ mà thể hiện tình cảm với cô vợ yêu dấu của mình, giọng ngọt ngào nói:
- "Vợ yêu đừng giận anh mà. Em muốn phạt gì, anh cũng chấp nhận."
Khóe môi Cẩm Mộng Ninh khẽ cong mà dõng dạc nói:
- "Hình phạt của em là cấm anh ngủ cùng em cho tới khi nào em lấy lại thân hình mảnh mai lúc trước."
- "Đừng mà vợ yêu, anh không thể ngủ được nếu như không có em bên cạnh. Anh hứa, sẽ cùng em lấy lại vóc dáng, sau đó chúng ta cùng nhau sinh thêm vài đứa nữa nhé."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh trợn tròn mắt mà giơ tay đánh liên tục vào vai người bên cạnh, bĩu môi nói:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh lại dụ dỗ em sinh con nữa sao. Đừng hòng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT