Tin tức vị Trắc phi kia của Thái Tử không ai khác chính là Dụ Quyên đã lan truyền đi khá xa trong thành.
Sáng sớm hôm ấy Long Dĩ Đàm vẫn như thường lệ lên triều, chàng vẫn mang trên mình hắc phục, khí chất có phần trầm ổn hơn mọi ngày.
Tiếng xì xào liên tục vang lên không ngớt, các vị đại thần trong triều đình không ai không bất ngờ với tin tức này.
Vài kẻ bàn tán với nhau nên phế truất nàng ta, vĩnh viễn đày kẻ phản thần này vào lãnh cung, cho nàng ta nếm trải cái cô quạnh của hoàng cung này.
Có người lại cho rằng, nàng ta ít nhiều gì cũng là công chúa Nhĩ Lạp, tuyệt nhiên không thể quá mức vô tình.
Nhưng bàn đến đây vài vị thần lại không chịu được nỗi nhục nhã này, Nhĩ Lạp thế mà lại dùng kẻ phản đồ hòa thân với Chấn Thiên quốc.
Long Dĩ Đàm ngồi yên mình trên vương vị, ánh mắt mấy phần sắc lạnh đánh giá toàn cục như thế.
Sau đó ho khan một tiếng, chánh điện liền lập tức trở nên yên tĩnh, không còn tiếng động.
"Bổn vương nghĩ chư vị cũng biết được chuyện gì rồi.
Chư vị có ai muốn tấu gì không?"
Một vị quan đứng hàng đầu thận trọng đứng ra.
Tuổi lão ấy cũng đã lớn, bóng lưng không còn thẳng thóm như bao người, nhưng khí chất toát ra lại khiến cho bao kẻ nể sợ vài phần.
Long Dĩ Đàm nhìn theo bóng lưng ấy chầm chậm đứng ra giữa điện, khom người nói
"Nhiếp Chính Vương, chuyện này không còn là chuyện nữ nhân chốn hậu cung nữa.
Lão thần cho rằng đây là chuyện đại sự, là liên hôn của hai nước.
Nhưng Nhĩ Lạp làm như thế là hoàn toàn không hề kiêng nể chúng ta."
Vài người không nhịn được lập tức lên tiếng đồng thanh
"Đúng thế."
"Đúng đó."
"Bọn họ đúng là xem thường chúng ta mà."
"Không xem ai ra gì cả."
Long Dĩ Đàm quét mắt nhìn một lượt, sau đó giơ tay ra hiệu mọi người yên tĩnh.
Đại thần kia lại tiếp tục
"Nhưng chuyện liên hôn suy cho cùng cũng đã kết thúc, chiến sự cũng không còn nữa.
Bách tính yên ổn rồi.
Nếu chúng ta vì chuyện này mà khơi mào chiến tranh với Nhĩ Lạp, e rằng thiên hạ sẽ đại loạn mất."
Tiếng xì xào kia không còn vang lên nữa, lời này nói ra kỳ thật không đúng ý bọn họ.
Thứ bọn họ quan tâm chính là nữ nhân kia quá sức đáng sợ.
Giữ nàng ta lại trong cung không khác gì đang cưỡi trên lưng hổ cả.
"Nhiếp Chính Vương."
Một vị quan không chờ được nữa, đứng ra giữa đại điện, hành lễ nói
"Điện hạ, chuyện này sao không quan trọng được chứ.
Nữ nhân Dụ gia kia xưa nay đâu phải loại nữ nhân ôn nhu hiểu chuyện, nàng ta không quan trọng lễ tiết, suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết như thế.
Loại người như nàng ta làm thê tử đã khó, huống chi còn trở thành thê tử của Thái tử điện hạ.
Hơn nữa..
Hơn nữa nàng ta từng là kẻ phản quốc, tru sát bệ hạ nhưng bất thành, chuyện này tuyệt không thể xem nhẹ!"
Ánh mắt Long Dĩ Đàm thoáng chốc trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tiếng xì xào bên dưới tiếp tục vang lên
"Dương đại nhân nói đúng lắm."
"Đúng đó, rõ ràng là như thế mà.
" Nàng ta là loại nữ nhân nguy hiểm, không thể giữ lại đâu Điện hạ.
"
Vị thừa tướng phía trước quay phắc người lại, ánh mắt mấy phần tỏ ra sự tức giận
" Dương Thiền, ngươi nói như thế mà nghe được à? "
Tên Dương Thiền kia vốn là người tính tình đa đoan, hắn không phục suy nghĩ của Thừa tướng, cho rằng lão ta lớn tuổi nên hồ đồ rồi, sau đó không khách khí dò ý Thừa tướng
" Thừa tướng đại nhân, người là vì nghĩa tình năm xưa với Dụ lão tướng quân mà khoan dung với ả nữ nhân độc địa đó à.
Người nói xem, giữ nàng ta như thế, người lấy cái gì mà bảo đảm nàng ta sẽ không phản loạn tiếp tục chứ? "
" Ta..
"
Thừa tướng tức đến nỗi không thể nói gì hơn.
Ông ấy đúng là có vì phần tình nghĩa với Dụ gia mà ra sức bảo vệ nàng ấy.
Dẫu sao Dụ Quyên từ nhỏ cũng thường xuyên lui với phủ của ông, bên cạnh ông ít nhiều cũng là đứa trẻ ngoan.
" Lấy vương vị của ta để bảo đảm! "
Lời này đột ngột vang lên tựa như một hồi chuông cảnh báo, tất cả đều nín thinh trước câu nói này, tiếng xì xào không còn vang lên nữa.
Ánh mắt của bao người dõi theo cũng là sự hoảng hốt đến không thể tin được.
Dương Thiền há hốc mồm
" Vương gia, lời này không nói đùa được đâu.
"
" Bổn vương có khi nào nói đùa? "
Ánh mắt Long Dĩ Đàm nhìn Dương Thiền lạnh đến đáng sợ, lời chàng nói đanh thép vô cùng.
Tựa như chúng có cỗ sức mạnh vô hình nào đó đè ép Dương Thiền, khiến cho hắn chỉ có thể nén nhịn uất ức bên trong, tức giận phăng tay áo về chỗ đứng.
Long Dĩ Đàm sau đó đánh mắt ý bảo thừa tướng về chỗ của mình, chuyện còn lại chàng tự giải quyết được.
" Bổn vương có thể dùng vương vị của mình để bảo đảm, nàng ấy sẽ không làm loạn lần nữa! "
Tất thảy thần quân trong điện đều rất muốn biết, vì lẽ gì thế?
Vì sao Nhiếp Chính Vương gia có thể vì một nữ nhân phản đồ mà bất chấp tất cả như thế?
Đem vương vị cả đời mình tranh đấu để bảo vệ an toàn cho một nữ nhân.
Đáng không?
Đáng chứ!
Lòng chàng vốn dĩ từ lâu đã có đáp án rồi, nếu có thể tương phùng cùng nàng lần nữa, chàng tuyệt đối sẽ không để nàng ấy chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa.
Long Dĩ Đàm biết nỗi đau trong lòng Dụ Quyên sớm đã vượt quá những gì chàng tưởng tượng.
Trong một khoảnh khắc nào ấy, nhìn nàng cô đơn lẻ loi như thế, chàng lại hận chính mình quá mức vô tâm.
Thiên hà đổi thay thế nào ta không quản, nhưng nếu là nàng, ta tuyệt đối sẽ không buông tay.
Nếu nàng đã về, tốt thôi, cạnh nàng sẽ có ta bảo hộ!
Vài vị quan trong triều không phục quyết định này của Long Dĩ Đàm, có người không ngần ngại lên tiếng
" Vương gia, người đang vì tình xưa nghĩa cũ đúng không? Nhưng đây là quốc sự, không phải là chuyện nhi nữ tình trường nữa.
"
" Bổn vương tự biết ta đang làm gì.
Vì tình xưa, cũng vì nghĩa cũ, cũng vì quốc sự.
Ta bảo đảm với các vị có mặt tại đây, nàng ta sẽ không thể gây thêm sóng gió gì nữa đâu.
"
" Nếu bổn vương không làm được, ta nguyện để các ngươi tước bỏ vương vị, trao lại quyền lực cho Thái tử điện hạ, đồng thời, các ngươi muốn chém giết đều tùy! "
" Hà cớ gì phải như thế? "
Long Dĩ Đàm trực tiếp bỏ qua câu hỏi ấy.
Hà cớ gì ư, chỉ đơn giản vì chàng không thể nhìn Dụ Quyên chịu thêm nỗi đau nào nữa.
" Chuyện này chúng thần có thể hiểu, nhưng điện hạ, làm thế nào để ổn định lòng quân, trấn an lòng dân mới là việc quan trọng? "
Long Dĩ Đàm bình tĩnh đáp
" Dụ Quyên tuy có lỗi, nhưng từ trước đến nay đều chưa từng phụ lòng dân, lòng quân.
Nàng ấy đối với bách tính hết mực chăm lo, đối với binh lại hết mực nghiêm trị.
Lòng dân, lòng binh đối với nàng ấy thế nào e rằng còn phải xem ý của các vị.
Bổn vương mong chư vị nơi đây hãy nhớ, hòa bình mới là đích đến cuối cùng mà các vị từng mong mỏi.
Mong chư vị không vì thù xưa mà không màng đến quốc sự! "
" Bổn vương đã bẩm báo chuyện này cho hoàng thượng.
Tất cả đều thông qua sự đồng ý của phụ hoàng mới có quyết định.
Các vị nếu muốn làm phản, bổn vương không ngần ngại tạo ra một Dụ gia thứ hai đâu! "
Không khí căng thẳng bao trùm chính điện, Long Dĩ Đàm lấy khí thế bức người của mình cứ như thế chèn ép hết mọi thứ.
Chàng bảo vệ Dụ Quyên đến quyết liệt khiến cho người khác dẫu không phục, cũng chẳng thể ra sức phản kháng nửa lời.
" Trắc phi không được rời khỏi Nhân Tâm cung nửa bước, an phận xám hối lỗi xưa.
Thời gian này Trắc phi không được phép gặp ai khác cả.
Trong cung cũng không cần giữ lại nhiều người.
Chưa có lệnh của bổn vương không ai được phép gặp riêng Trắc phi, kể cả Thái tử.
Ai trái lệnh, xử chết không tha! "
Lệnh vương đã ban không ai dám chống đối.
Tất cả đều đồng thanh
" Tuân lệnh! "
Đồng thời, lúc này, Cao công công của hoàng thượng cũng đang đọc chiếu chỉ thánh ban ở Nhân Tâm cung.
" Trắc phi, lĩnh chỉ đi! "
Dụ Quyên đưa hai tay lên đầu tiếp chỉ
" Thần lĩnh chỉ! "
Cao công công dường như chưa xong chuyện, tiếp tục nói
" Trắc phi tuy hiện tại không được phép ra ngoài, nhưng thân phận cao quý vô cùng.
Vương gia có lệnh, không ai được vô lễ với chủ tử, nếu có ý phản nghịch cái mạng nát của các ngươi cũng không cần giữ lại làm gì.
Các ngươi khôn hồn thì ngoan ngoãn một chút, đợi đến khi vương gia không nương tay, các ngươi..
"
" Được rồi Cao công công, ông không cần dọa bọn họ nhiều đâu.
Thời gian này ta ở Nhân Tâm cung bọn họ hầu hạ rất chu đáo, phiền ông chuyển lời giúp ta đến Nhiếp Chính Vương gia, đa tạ chàng ấy thay ta."
Nói rồi, nàng hành lễ như một lời cảm tạ đến Long Dĩ Đàm.
Nàng biết, để có thể bảo toàn cho nàng an phận như thế, chàng ấy đã không dễ dàng gì.
Nàng không được phép ra ngoài, suy cho cùng lại là một chuyện tốt biết bao nhiêu.
Ít nhiều cũng không cần ngày ngày đối mặt với những kẻ khác, đặc biệt là tên Long Phúc đáng ghét kia, càng không phải bị đày vào lãnh cung chịu nhiều khổ sở.
Suy cho cùng, cuộc sống tiếp theo của nàng đều là sự nghĩ suy chu toàn của chàng ấy, nửa điểm thiệt thòi cũng không để nàng phải chịu.
Dụ Quyên nghĩ đến đó trái tim lại không tự chủ được khẽ nhói đau.
Hóa ra chàng ấy đã vì nàng mà suy tính nhiều như thế, nhiều đến nỗi nàng không biết nên bồi đắp thế nào cho phải..