Đôi bên cứ mãi ở trong tình thế "Lưỡng bại câu thương" một thời gian dài, trước mắt vẫn chưa hề có động tĩnh cho lần tấn công tiếp theo.
Nhưng một mồi lửa mà Long Phúc châm lên lại tiếp tục đẩy cuộc chiến vào ngõ cục.

Chỉ trong một đêm, toàn bộ lương khô của Nhĩ Lạp bị thiêu rụi, sĩ khí của chiến sĩ cũng theo đó giảm bại, khiến lòng quân căm phẫn.
Chỉ là lần hành động này của Thái tử hoàn toàn không nằm trong dự tính của Long Dĩ Đàm, khiến chàng cũng không thể trở tay kịp.
"Nhiếp Chính vương, người có cảm thấy vị quân sư thần bí này của Nhĩ Lạp rất kì quái không? Lúc bắt đầu trận chiến, thần vốn cho rằng nước đi này của chúng ta rất khó nắm bắt, nhưng không ngờ mọi sự lại thành công như vậy."
Long Dĩ Đàm mặc giáp chiến đứng bên bản đồ cát cũng trầm ngâm suy tư.

Vị quân sư này cũng đi nước cờ giống hệt chàng, hắn cũng không muốn nhìn thấy khói lửa chiến tranh kéo dài liên miên.

Chỉ là mọi khi phái người đi điều tra thông tin về vị quân sư thần bí kia đều không hề có kết quả.

Thứ đáng tin nhất, chính là vị quân sư đó là nghĩa nữ mà Vương thượng và vương hậu vừa nhận được vài tháng trước.
"Từ vài tháng trước?"
"Nghĩa nữ.."
Uy Duệ liền cảm thấy một linh cảm trào dâng lên trong đầu hắn, xét về thời gian không phải là hoàn toàn phù hợp với Dụ Quyên sao?
Bàn tay Long Dĩ Đàm thoáng chút nắm chặt lại, lẽ nào là nàng ấy..
"Chuyện này tạm thời cứ gác qua một bên, thư hòa chiến đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Đã được chuẩn bị xong rồi ạ."
"Tốt!"
"Chuyện tiếp theo, giao lại cho ngươi!"
"Thần tuân mệnh."
Ráng chiều, ánh nắng vàng ít ỏi rải xuống nơi chiến trường hỗn loạn.

Thạch Anh công chúa tóc bó cao, thân mặc y phục nam nhân, một thân toát ra vẻ soái khí ngồi bên trong doanh trại nghe báo cáo về số lượng binh sĩ không may tử trận, số lượng người bị thương nặng.
Bỗng lúc này, một âm thanh dài hô vang mà nàng chờ đợi đã lâu vang lên:
"Báo!"
Thạch Anh ngay lập tức ra lệnh cho vào, nàng đứng lên trong tư thế sẵn sàng đón nhận.
"Bẩm quân sư, Nhiếp Chính vương Chấn Thiên quốc gửi thư hòa chiến!"
Lời này khiến tất cả các chiến sĩ không thể bất ngờ hơn.

Bọn họ lúc xông pha sa trường chỉ mong mang tin thắng trận trở về, không muốn tiếp tục dính máu sa trường.

Nhưng từ sâu trong thâm tâm, chẳng một ai mong muốn khói lửa ngày đêm liên miên.

Bọn họ thèm khát hương vị bình yên đã lâu rồi chưa từng được nếm thử, cũng mong ngóng cảm giác được trở về với người thân, với thê tử, với hài nhi của mình.

Một lá thư hòa chiến mà Long Dĩ Đàm gửi đến khiến lòng người không ngừng háo hức.

Trong thế trận hiện tại, rõ ràng không thể nói ai thành ai bại, nhưng kẻ đầu tiên gửi thư hòa chiến như chàng, chính là minh chứng cho việc chàng cũng muốn hòa bình như họ, chàng cũng muốn bếp lửa muôn dân trường tồn như họ.
Thạch Anh công chúa hiểu lòng tướng sĩ, chính nàng cũng đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

Ánh mắt này một khắc sau đó đã dừng trên người của Hạc Hiên, nàng muốn nói cho hắn biết chàng ấy nhất định sẽ lựa chọn giống như nàng, nhất định sẽ lấy bình an mà muôn dân khao khát treo trên đầu quả tim.

Vì trái tim của chàng ấy trước giờ đều chưa từng thay đổi, những đen tối bên trong quyền mưu kinh thành càng không có cách nào làm chàng dơ bẩn được.
"Vương tử, người nhận thư đi."
Hạc Hiên tiếp thư xin hòa chiến.

Đêm đó, cả doanh trại bừng đuốc sáng, binh lính mong ngày trở về, còn tướng quân lại bận cân nhắc điều kiện mà Long Dĩ Đàm nhắc đến.
"Chuyện này vẫn nên báo cho Vương thượng.

Ngươi mau gửi thư cho Vương thượng, chúng ta đợi lệnh từ phụ vương vậy."
Sau khi bàn giao mọi việc, Thạch Anh lại ngồi suy tư một mình, nàng có thể nắm chắc phần thắng từ Long Dĩ Đàm, nhưng lại không thể đoán được lòng của vương thượng.

Chút tâm tư nho nhỏ này của nàng khiến nàng không hề thoải mái.

Nàng chỉ còn cách hai chữ "bình yên" này trong một khắc nhỏ, thực không mong giữa đường lại xảy ra chút gì "bất trắc".
"Ngươi đang sợ phụ vương không chấp nhận việc hòa chiến?"
"Ừ."
Đối với loại việc để Hạc Hiên đoán được tâm ý này, nàng cũng không còn hứng thú che giấu.

Dẫu sao trong một tháng qua, nàng xem hắn như một bình chứa tâm sự của mình, cũng không ngại cho hắn biết những gì nàng đang nghĩ trong lòng mình.
Nàng thực sự rất lo lắng, vương thượng không đồng ý.
Nàng thực sự rất lo lắng, nàng lại phải lao vào binh đao loạn lạc.
Nàng không thể buông thả bản thân, càng không có cách nào ép bản thân thôi nghĩ về những chuyện như thế.
"Thật ra..

Phụ vương của ngươi là người như thế nào?"
"Ta cũng không biết.

Ta không thể nhìn thấu phụ vương của ta được."
"Dụ Quyên, ngươi mong bình an đến thế sao? Ngươi không còn ý niệm báo thù nữa à?"
"Ta có thể báo thù rửa hận cho gia tộc ta.

Nhưng ta không thể nào lấy bình yên của thiên hạ bách tính để đánh cược.

Gia quy của Dụ gia xưa nay chính là như thế, ta không thể làm khác, cũng không muốn làm khác."
"Ngươi thật yếu đuối."
Hắn bỏ lại câu nói này cũng cõi lòng chết lạnh của nàng ở lại, bản thân lại thong thả rời khỏi.

Phải thế, nàng chính là yếu đuối..
"Cũng không biết chàng ấy bây giờ như thế nào?"
Nàng như tự ý thức được, lại giống như không thể làm chủ được chính mình nữa.

Lời nói này sao nàng có thể thốt ra được chứ? Chàng ấy và nàng sớm đã bị nàng tự mình chặt đứt ngày ở ngoại ô rồi..
Hai ngày sau đó, vương thượng ở kinh thành đã nhận được tình báo.

Đối với tình huống bị đội quân của Chấn Thiên quốc bao quanh như thế này, vương thượng cũng ý thức được sức mạnh thực sự của Thiền Uy quân.

Sau một ngày thượng triều với các đại thần, cuối cùng cũng đồng ý với điều kiện của Long Dĩ Đàm.
Mọi thứ trong phút chốc lại trở về như cũ.
Nhưng Thạch Anh công chúa thực sự không thể ngờ được, đây chỉ mới là bắt đầu cho chuỗi ngày tháng sau này của nàng.

Bởi vì nàng không thực sự muốn đánh thắng trận, chút tâm tư này sau cùng vẫn không che giấu được vương thượng.

Đổi lại mong ước bình an mà nàng luôn tâm niệm, chính là bão tố mà người sẽ để nàng tự mình gánh vác.
Đôi bên cứ mãi ở trong tình thế "Lưỡng bại câu thương" một thời gian dài, trước mắt vẫn chưa hề có động tĩnh cho lần tấn công tiếp theo.
Nhưng một mồi lửa mà Long Phúc châm lên lại tiếp tục đẩy cuộc chiến vào ngõ cục.

Chỉ trong một đêm, toàn bộ lương khô của Nhĩ Lạp bị thiêu rụi, sĩ khí của chiến sĩ cũng theo đó giảm bại, khiến lòng quân căm phẫn.
Chỉ là lần hành động này của Thái tử hoàn toàn không nằm trong dự tính của Long Dĩ Đàm, khiến chàng cũng không thể trở tay kịp.
"Nhiếp Chính vương, người có cảm thấy vị quân sư thần bí này của Nhĩ Lạp rất kì quái không? Lúc bắt đầu trận chiến, thần vốn cho rằng nước đi này của chúng ta rất khó nắm bắt, nhưng không ngờ mọi sự lại thành công như vậy."
Long Dĩ Đàm mặc giáp chiến đứng bên bản đồ cát cũng trầm ngâm suy tư.

Vị quân sư này cũng đi nước cờ giống hệt chàng, hắn cũng không muốn nhìn thấy khói lửa chiến tranh kéo dài liên miên.

Chỉ là mọi khi phái người đi điều tra thông tin về vị quân sư thần bí kia đều không hề có kết quả.

Thứ đáng tin nhất, chính là vị quân sư đó là nghĩa nữ mà Vương thượng và vương hậu vừa nhận được vài tháng trước.

"Từ vài tháng trước?"
"Nghĩa nữ.."
Uy Duệ liền cảm thấy một linh cảm trào dâng lên trong đầu hắn, xét về thời gian không phải là hoàn toàn phù hợp với Dụ Quyên sao?
Bàn tay Long Dĩ Đàm thoáng chút nắm chặt lại, lẽ nào là nàng ấy..
"Chuyện này tạm thời cứ gác qua một bên, thư hòa chiến đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Đã được chuẩn bị xong rồi ạ."
"Tốt!"
"Chuyện tiếp theo, giao lại cho ngươi!"
"Thần tuân mệnh."
Ráng chiều, ánh nắng vàng ít ỏi rải xuống nơi chiến trường hỗn loạn.

Thạch Anh công chúa tóc bó cao, thân mặc y phục nam nhân, một thân toát ra vẻ soái khí ngồi bên trong doanh trại nghe báo cáo về số lượng binh sĩ không may tử trận, số lượng người bị thương nặng.
Bỗng lúc này, một âm thanh dài hô vang mà nàng chờ đợi đã lâu vang lên:
"Báo!"
Thạch Anh ngay lập tức ra lệnh cho vào, nàng đứng lên trong tư thế sẵn sàng đón nhận.
"Bẩm quân sư, Nhiếp Chính vương Chấn Thiên quốc gửi thư hòa chiến!"
Lời này khiến tất cả các chiến sĩ không thể bất ngờ hơn.

Bọn họ lúc xông pha sa trường chỉ mong mang tin thắng trận trở về, không muốn tiếp tục dính máu sa trường.

Nhưng từ sâu trong thâm tâm, chẳng một ai mong muốn khói lửa ngày đêm liên miên.

Bọn họ thèm khát hương vị bình yên đã lâu rồi chưa từng được nếm thử, cũng mong ngóng cảm giác được trở về với người thân, với thê tử, với hài nhi của mình.
Một lá thư hòa chiến mà Long Dĩ Đàm gửi đến khiến lòng người không ngừng háo hức.

Trong thế trận hiện tại, rõ ràng không thể nói ai thành ai bại, nhưng kẻ đầu tiên gửi thư hòa chiến như chàng, chính là minh chứng cho việc chàng cũng muốn hòa bình như họ, chàng cũng muốn bếp lửa muôn dân trường tồn như họ.
Thạch Anh công chúa hiểu lòng tướng sĩ, chính nàng cũng đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

Ánh mắt này một khắc sau đó đã dừng trên người của Hạc Hiên, nàng muốn nói cho hắn biết chàng ấy nhất định sẽ lựa chọn giống như nàng, nhất định sẽ lấy bình an mà muôn dân khao khát treo trên đầu quả tim.

Vì trái tim của chàng ấy trước giờ đều chưa từng thay đổi, những đen tối bên trong quyền mưu kinh thành càng không có cách nào làm chàng dơ bẩn được.
"Vương tử, người nhận thư đi."
Hạc Hiên tiếp thư xin hòa chiến.

Đêm đó, cả doanh trại bừng đuốc sáng, binh lính mong ngày trở về, còn tướng quân lại bận cân nhắc điều kiện mà Long Dĩ Đàm nhắc đến.
"Chuyện này vẫn nên báo cho Vương thượng.

Ngươi mau gửi thư cho Vương thượng, chúng ta đợi lệnh từ phụ vương vậy."
Sau khi bàn giao mọi việc, Thạch Anh lại ngồi suy tư một mình, nàng có thể nắm chắc phần thắng từ Long Dĩ Đàm, nhưng lại không thể đoán được lòng của vương thượng.

Chút tâm tư nho nhỏ này của nàng khiến nàng không hề thoải mái.

Nàng chỉ còn cách hai chữ "bình yên" này trong một khắc nhỏ, thực không mong giữa đường lại xảy ra chút gì "bất trắc".

"Ngươi đang sợ phụ vương không chấp nhận việc hòa chiến?"
"Ừ."
Đối với loại việc để Hạc Hiên đoán được tâm ý này, nàng cũng không còn hứng thú che giấu.

Dẫu sao trong một tháng qua, nàng xem hắn như một bình chứa tâm sự của mình, cũng không ngại cho hắn biết những gì nàng đang nghĩ trong lòng mình.
Nàng thực sự rất lo lắng, vương thượng không đồng ý.
Nàng thực sự rất lo lắng, nàng lại phải lao vào binh đao loạn lạc.
Nàng không thể buông thả bản thân, càng không có cách nào ép bản thân thôi nghĩ về những chuyện như thế.
"Thật ra..

Phụ vương của ngươi là người như thế nào?"
"Ta cũng không biết.

Ta không thể nhìn thấu phụ vương của ta được."
"Dụ Quyên, ngươi mong bình an đến thế sao? Ngươi không còn ý niệm báo thù nữa à?"
"Ta có thể báo thù rửa hận cho gia tộc ta.

Nhưng ta không thể nào lấy bình yên của thiên hạ bách tính để đánh cược.

Gia quy của Dụ gia xưa nay chính là như thế, ta không thể làm khác, cũng không muốn làm khác."
"Ngươi thật yếu đuối."
Hắn bỏ lại câu nói này cũng cõi lòng chết lạnh của nàng ở lại, bản thân lại thong thả rời khỏi.

Phải thế, nàng chính là yếu đuối..
"Cũng không biết chàng ấy bây giờ như thế nào?"
Nàng như tự ý thức được, lại giống như không thể làm chủ được chính mình nữa.

Lời nói này sao nàng có thể thốt ra được chứ? Chàng ấy và nàng sớm đã bị nàng tự mình chặt đứt ngày ở ngoại ô rồi..
Hai ngày sau đó, vương thượng ở kinh thành đã nhận được tình báo.

Đối với tình huống bị đội quân của Chấn Thiên quốc bao quanh như thế này, vương thượng cũng ý thức được sức mạnh thực sự của Thiền Uy quân.

Sau một ngày thượng triều với các đại thần, cuối cùng cũng đồng ý với điều kiện của Long Dĩ Đàm.
Mọi thứ trong phút chốc lại trở về như cũ.

||||| Truyện đề cử: Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây |||||
Nhưng Thạch Anh công chúa thực sự không thể ngờ được, đây chỉ mới là bắt đầu cho chuỗi ngày tháng sau này của nàng.

Bởi vì nàng không thực sự muốn đánh thắng trận, chút tâm tư này sau cùng vẫn không che giấu được vương thượng.

Đổi lại mong ước bình an mà nàng luôn tâm niệm, chính là bão tố mà người sẽ để nàng tự mình gánh vác..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play