Dụ Quyên cùng Khương Hàn theo lối đi mà cẩn thận về lại sơn động của Điệp Hắc Môn.
Ánh mắt nàng không còn tia đau khổ nào nữa, tựa như không còn khổ ải nào có thể đến với nàng lần nữa.
Dụ Quyên cắn chặt môi, máu bật ra có chút vị tanh.
Bàn tay nắm lấy thanh dao bên hông mỗi lúc mỗi chặt cứng.
Dụ Quyên nhìn thấy được rồi, nhìn được người thân của nàng rồi, cũng nhìn thấy được cả gương mặt tàn ác mà hoàng thất đã mang lên rồi.
Bước vào bên trong, đám người Điệp Hắc Môn trong lòng không khỏi lo âu.
A Vân hai chân không ngừng qua lại, tay nắm chặt thành quyền xếp chồng lên nhau, miệng vẫn còn lẩm bẩm
"Sao vẫn chưa quay về?"
Tiết Khiêm lại không giống A Vân, nàng ấy bình tĩnh hơn, trong lòng không khỏi hoang mang nhưng lại không để lộ một chút lo lắng gì cả.
Chỉ là cứ nhìn thấy nha đầu A Vân đi qua đi lại trước mặt nàng thì thật sự rất phiền.
"A Vân.
Muội đừng có đi qua đi lại trước mặt ta nữa được không?"
A Vân giật mình, quay lại nhìn Tiết Khiêm, thấy nàng ta lườm mình thì thở dài một hơi, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Tiết Khiêm.
"Sư tỷ, ai da..
là ta lo lắng cho hai người họ mà"
Tiết Khiêm vừa nghĩ lúc nãy người ủng hộ hai người bọn họ ra ngoài cũng là nàng, bây giờ người lại thở dài trầm ngâm cũng là nàng thì chán nản không buồn đáp lời.
Không gian đầy sự lo lắng, chật vật bao trùm lấy bọn họ.
Kể ra thì lần đầu tiên bị triều đình phát lệnh truy bắt đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Cho dù đó có là những người từng đi lấy mạng kẻ khác không cần chần chừ, là những sát thủ trong bóng đêm, thì trốn tránh và ẩn nấp vẫn luôn làm cho tất cả trong lòng không khỏi náo động một phen.
Nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài, tất cả như một thói quen mà nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt giao nhau vô cùng đáng sợ.
A Sứ một tay chắn trước người Dung Y, cẩn thận tiến ra phía trước, khi nhìn thấy người đến là Dụ Quyên và Khương Hàn thì trong lòng mừng rỡ không thôi.
A Vân thở phào nhẹ nhõm, tay nàng không ngừng vỗ vỗ đầu, cuối cùng cũng đã trở về an toàn rồi.
Dụ Quyên bước vào bên trong, liền nhìn thấy bọn họ đã xếp hàng sẵn đợi nàng.
Dụ Quyên tiến thêm một bước, bọn họ ngay lập tức quỳ một chân, hai tay chắp lại hành lễ
"Chủ nhân"
Nàng quay đầu nhìn, Khương Hàn cũng như thế.
Trước giờ nàng làm tướng quân cũng không mấy nể trọng lễ tiết rườm rà, thói phóng khoáng lại tùy tiện của nàng cảm thấy vô cùng phiền phức khi ai đó cẩn trọng, câu nệ đến như thế.
Dụ Quyên thu lại nỗi buồn, trên môi mỉm cười, nhìn tất cả rồi nói
"Sau này không cần hành lễ như thế nữa.
Ta không quen"
Tất cả đều rất vui vẻ mà đáp lại
"Vâng, chủ nhân"
Bọn họ cũng không thích lễ tiết thế này.
Dụ Quyên thấy tất cả đứng dậy thì tiến lên phía trước, tự mình rót một cốc trà nóng, uống để thanh tỉnh bản thân.
Nàng chắp chắp đôi môi vừa bị bản thân cắn đến chảy máu lúc nãy.
Lúc này A Vân liền hỏi:
"Chủ nhân.
Tiếp theo chúng ta định làm gì thế?"
Bây giờ phía bên ngoài nơi đâu cũng có những lời đồn đại về việc nàng tạo phản dẫn đến cả nhà đều bị xử trảm, nhưng vẫn chưa tìm được nàng.
Cổng thành ngay trong đêm đó đã được lệnh đóng lại, không thể ra ngoài, không thể trốn tránh ở nơi khác.
Mà hiện tại chỉ cần nàng không ra ngoài thì nơi đây liền trở thành nơi an toàn nhất.
Nhưng sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bị phát hiện, tất cả mọi nơi đều được lùng soát vô cùng gắt gao.
Vẫn là nên trốn trước thì hẵng tính
"Tiếp tục ẩn náu ở đây"
Sau đó lại nói thêm một câu
"Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm"
"Nhưng không thể mãi mãi trốn được.
Sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện"
Tiết Khiêm nhàn nhạt lên tiếng
"Phải, cho nên ở lại nơi đây chỉ là phương án tạm thời.
Chúng ta vẫn nên tìm cách ra ngoài"
Dụ Quyên vừa dứt lời thì tiếng động phát ra từ phía sau làm tất cả không khỏi giật mình.
Khương Hàn nhăn mặt ôm lấy lồng ngực của mình lại, cả người của hắn quỳ trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người trông vô cùng chật vật.
Tất cả đều không khỏi hoảng hốt.
Dụ Quyên chạy lại đỡ lấy Khương Hàn, nàng nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng cùng gân xanh nổi lên trên trán hắn.
Nàng nhớ lần trước A Vân khi đến Dụ gia có nói qua vì để chữa thương cho đệ đệ mà tự mình hút độc sang người.
E là vì không thể nghỉ ngơi tốt lại thêm vừa nãy sử dụng khinh công làm hao tốn công lực nên mới bị như thế.
Dung Y sau khi bắt mạch cho Khương Hàn liền nói với mọi người:
"Có lẽ lúc nãy huynh ấy sử dụng công lực tùy tiện nên cơ thể mới phản phệ như thế.
Nhưng mà không sao, chỉ cần huynh ấy nghỉ ngơi, ta sẽ đi sắc thuốc bồi bổ cho huynh ấy.
" Được "
Dụ Quyên đáp lời nàng, A Vân nhanh chóng đưa Khương Hàn vào bên trong nghỉ ngơi.
Đợi khi tất cả đều đã tản ra, Dụ Quyên chợt cảm thấy bi thương lần nữa đến với nàng, nàng tự mình cười nhạt, thời khắc này trông nàng thật sự rất thảm hại.
Cũng không muốn làm ảnh hưởng đến mọi người nghỉ ngơi, nàng tìm một bầu rượu, sau đó mang theo bội kiếm, dùng khinh công leo lên nóc nhà.
Ánh trăng đêm nay sáng lắm, từng ánh sáng khẽ soi chiếu trên những tán cây rồi thành hình trên nền đất.
Dụ Quyên ngẩng đầu nhìn ánh trăng ấy, ngôi sao trên trời hình như cũng lẻ loi đến thế.
Từng cơn gió lùa qua những lọn tóc của nàng, Dụ Quyên vừa thưởng rượu, rồi ngà ngà chìm vào cơn say, sau đó thì chợp mắt.
Lúc này, phủ Cao Vương.
Long Dĩ Đàm sau khi hay tin Dụ Quyên tạo phản thì trước mắt chấn động, chàng chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ nhận được tin tức thế này.
Chàng lo lắng không thôi, liền tự mình rời khỏi triều một đường đến thẳng Dụ gia, khi chàng đến nơi chỉ thấy xác người nằm rải rác, nhưng tìm hoài vẫn không thấy Dụ Quyên.
Một niềm hi vọng nhỏ lóe lên trong tim chàng, nếu như thế, phải chăng nàng ấy còn sống? Phải chăng nàng ấy đã hay tin, chàng cũng sợ nàng sẽ không biết được tin tức này, đến khi trở về nhà thì nguy hiểm không ngừng.
Nhưng không thể trước mặt hoàng thượng và Chấn Thiên mà ngang nhiên bao dung cho nàng, bởi những lá thư đó chàng đều đã đọc được.
Chàng lo sợ Dụ Quyên bên ngoài không có nơi ẩn náu, cũng lo sợ Dụ Quyên sẽ trở về nhà.
Nên trong đêm liền cho người bí mật theo dõi những việc xảy ra tại Dụ gia, dĩ nhiên tin tức Dụ Quyên cùng Khương Hàn trở về nhà đã đến được tai chàng.
Long Dĩ Đàm luôn tự mình cho rằng Dụ Quyên sẽ không như thế, nhưng khi nhận được tin tức này thì chàng biết Dụ Quyên của chàng đã thay đổi rồi.
Nàng đã thực sự tạo phản!
Long Dĩ Đàm bận rộn không ngừng nghĩ, lão hoàng đế đó lại đưa hết tấu chương cho chàng, căn bản là không muốn Long Dĩ Đàm có thời gian quản chuyện Dụ Quyên.
Nhưng chiêu này đối với người như chàng thì chẳng mấy có công dụng.
Thời gian hiện tại của chàng đều dành để quan sát và âm thầm bảo vệ Dụ Quyên.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, chàng ở bên trong nghe tiếng A Thất bên ngoài có ý từ chối.
Cũng có giọng nói của một nữ tử vang lên bảo là muốn gặp chàng, Long Dĩ Đàm liền biết là A Nhị Na, thì gọi A Thất một tiếng.
Ý bảo chàng mở cửa để nàng vào.
A Nhị Na vẫn luôn như thế, nàng mang y phục màu trắng, dáng người thon nhỏ, nhẹ nhàng đến cạnh chàng.
Dụ Quyên cùng Điệp Hắc Môn tạo phản là chuyện lớn, nàng cũng đã nghe nói đến, trong lòng liền lo lắng cho Cao Vương lao lực quá độ nên cố ý mang theo canh hầm đến cho chàng,
Long Dĩ Đàm nhận lấy chén canh, nhưng chưa vội uống nó.
A Nhị Na thấy rõ khóe mắt chàng đã có quần thâm, nhìn khuôn mặt tiều tụy như thế trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có hơi nhói.
Nhất thời làm nàng cũng không biết nên nói gì.
Trong lòng chàng, hẳn là vô cùng để tâm đến Dụ Quyên.
" Chàng chú ý thân thể một chút "
Long Dĩ Đàm nhìn nàng, gật gật đầu trấn an nàng.
Dẫu sao khi ở cạnh nàng thì chàng cũng không còn là kẻ cao ngạo lúc trước.
A Nhị Na lén lút thở dài một hơi, dặn dò chàng đôi câu thì rời khỏi
" Chàng mau uống nó nhé.
Với lại chàng nên giữ gìn thân thể, nếu có chuyện gì sẽ có người báo lại cho chàng ngay mà.
Ta..
cũng nên về phòng rồi "
" Ừ.
Nàng cẩn thận chút"
A Nhị Na rời khỏi, Long Dĩ Đàm cũng uống xong chén canh.
Nhưng chàng không thể đi nghỉ ngơi sớm được, giờ đây chỉ cần chợp mắt, chàng liền sẽ thấy Dụ Quyên đang trên đường tất tả tháo chạy, sau lưng là binh mã triều đình đang truy đuổi.
Trong lòng lại không yên.
Long Dĩ Đàm suy nghĩ một hồi lại kiểm tra bản đồ của toàn thành, lúc này nàng ấy có thể ở đâu nhỉ?
Long Dĩ Đàm cảm thấy nếu cứ điều tra từ chỗ Dụ Quyên sẽ rất khó, vì tạm thời nàng ấy sẽ không lộ diện, nhưng tung tích của nàng thì chàng phải biết trước khi quân đội triều đình tìm được.
Chỉ cần chàng chậm lại vài bước, nàng ấy e rằng sẽ gặp phải biến cố lớn.
Từ chỗ Dụ Quyên không được, vậy thì bắt đầu từ chỗ Điệp Hắc Môn vậy!
Long Dĩ Đàm trước nay cũng từng nghe qua về Điệp Hắc Môn, một tổ chức giang hồ với hành tung bí ẩn, thường không lộ diện như những tổ chức khác.
Điệp Hắc Môn mà chàng từng nghe ngóng được là những kẻ chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, tay dính máu tươi, nhưng cũng không hẳn là máu bẩn.
Tự Nguyên theo phân phó của chàng tiếp tục cho người theo dõi quanh Dụ gia thì hay tin nàng ấy đã đến đây nhưng không bị phát hiện.
Chỉ là trên đường bám đuôi tìm ra vị trí của nàng thì ngược lại bị nàng và Khương Hàn giết chết.
Long Dĩ Đàm có thể thêm vài phần chắc chắn nàng đang rất an toàn, vây cánh bên cạnh có thể được nhận định là không tồi.
Nàng phải bình yên, thì Long Dĩ Đàm mới có thể yên tâm được..