A Nhị Na từ khi tiến cung vẫn luôn ở mãi trong điện Ngọc Phước.
Quả thật ngoại trừ đó là nơi nàng có thể danh chính ngôn thuận ở lại, những nơi khác đều mang dáng vẻ bó buột không chút vừa mắt nàng.
A Nhị Na công chúa vẫn mang dáng vẻ kiều diễm của mình, nàng ấy vẫn gắn liền với y phục màu trắng, mang mạng che mặt, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ngắm hoa, đêm về thì ngắm trăng, đánh đàn.
Cuộc sống không có phụ mẫu kề bên, không còn thảm sa mạc trải dài như Bách Quốc khiến lòng người không khỏi cô đơn.
Chấn Thiên Quốc tấp nập người, phồn hoa một góc phố thị nhưng ngoại trừ cô cô thì chẳng còn ai thân thuộc.
5 ngày nữa, nàng sẽ chính thức trở thành vương phi.
Mà phu quân của nàng..
lại vô tình đến thế! A Nhị Na thoáng nghĩ đến đó liền cười lạnh.
Hoàng hậu vốn không mấy vừa lòng với Long Dĩ Đàm, nhất là khi thấy hắn được hoàng thượng ban hôn với công chúa cao quý của Bách Quốc, trong lòng rất không yên tâm.
Vì ngày nàng ấy vào cung ở lại điện Ngọc Phước, Hoàng Hậu Chấn Thiên luôn momg muốn cuộc hôn nhân này sẽ phá vỡ và chấm dứt.
Vì bà ta biết nữ nhi ngoại tộc không thích nhất chính là trói buộc, nếu tiếp tục dùng chiêu ngoài mặt thì là gán ghép nhưng thực chất lại đang tách biệt có khi sẽ khiến A Nhị Na sinh lòng bất mãn.
Đó cũng là lý do mà Hoàng hậu muốn hoàng thượng truyền lệnh để Dụ Quyên có mặt vào ngày đại hôn.
Hoàng hậu Chấn Thiên lấy lý do tổ chức yến tiệc mời các vị hoàng tử công chúa đến, A Nhị Na và cả Long Dĩ Đàm dĩ nhiên cũng không thể thiếu.
A Nhị Na công chúa vốn cảm thấy cuộc sống trong cung thật sự rất tẻ nhạt, hơn nữa cũng muốn tận mắt chứng kiến nhiều việc hơn nên nhận lời.
Còn phía Cao Vương điện hạ lại không rõ, ngài ấy chẳng bao giờ có hứng thú với những thứ thế này.
Nhưng Hoàng hậu lại một mực muốn ngài ấy tới, Long Dĩ Đàm cũng không còn cách nào khác đành đồng ý.
Yến tiệc được tổ chức tại cung của Hoàng hậu, tì nữ trong cung sớm đã chuẩn bị mọi thứ.
Ngồi ở vị trí cao nhất là Hoàng hậu, sau đó hai bên là dành cho công chúa, hoàng tử và các vị phi tần khác.
A Nhị Na được sắp xếp ngồi ở vị trí gần hoàng hậu và dĩ nhiên đối diện với nàng chính là Long Dĩ Đàm.
Long Dĩ Đàm vẫn luôn cao lãnh như thế, mang phong thái Cao Vương hiên ngang xuất hiện hành lễ với Hoàng hậu rồi nhanh chóng vào chỗ ngồi, trong suốt quá trình toàn gương mặt anh tuấn đó không có lấy một chút biểu cảm.
A Nhị Na lễ phép thu hồi nhanh tầm mắt, trong lòng không khỏi đánh giá: Đúng là có chút đáng sợ.
Nhưng biểu hiện bên ngoài của nàng lại không hề có chút sợ hãi hay ngượng ngùng, ngược lại còn trông vô cùng tự tin.
Thật sự mà nói là mang dáng vẻ của một vị vương phi.
Ngồi ở hàng ghế đối diện, mắt chạm mắt, Long Dĩ Đàm cũng đã thấy diện mạo "vương phi".
Chỉ là nàng vẫn mang theo mạng che mặt.
Lúc ăn hay dùng rượu đều nhẹ nhàng đưa tay gạt mạng sang một bên.
Khuôn mặt kiều diễm của nàng sau cùng cũng chỉ là nghe từ lời truyền tụng của mọi người chứ chẳng ai trong số họ là nhìn thấy.
Điều này khiến các vị phi tần khác không khỏi tò mò.
"A dám hỏi A Nhị Na công chúa.
Bọn ta từ lâu đã nghe nói người là tuyệt sắc giai nhân, xinh đẹp diễm lệ.
Có thể cho bọn ta được mở mang tầm mắt không?"
"Đúng đấy.
Đúng đấy"
Sau câu hỏi của Khánh Phi, các công chúa và phi tần khác đều phụ họa theo.
Long Dĩ Đàm mắt chỉ đăm đăm nhìn vào ly rượu trên bàn, tâm hoàn toàn không có chút dao động.
Miệng lưỡi các vị phi tần đó lợi hại ra sao chàng không phải không biết, chẳng qua là không muốn can thiệp.
Im lặng không nói gì.
Còn A Nhị Na vốn thông minh, lễ độ.
Sau khi nghe xong câu hỏi liền nhanh nhảu đáp lại
"Thứ lỗi nhưng bây giờ ta không thể"
Nghe được lời đó các vị khác như thể đã bị bẽ mặt, nào có lý gì lại từ chối thẳng thừng như thế chứ.
Nhưng Hoàng hậu lại hỏi thêm
"Có phải theo luật của Bách Quốc thì sau khi thành hôn mới được tháo ra không.
Ây da nếu thế bản cung thật mong đến ngày Cao Vương điện hạ và A Nhị Na công chúa thành hôn đấy nhé"
Khánh Phi nghe xong liền cùng Hoàng hậu tấu hết bản này
"Hoàng hậu nói thế làm muội đây cũng nôn nao không kém.
Có khi còn muốn hôn lễ diễn ra ngay lúc này luôn ấy chứ"
Chư vị có mặt tại đó đều không thể giấu nổi tiếng bật cười.
Long Dĩ Đàm thật sự nhịn không nổi, nhưng vừa mở miệng thì đã có tiếng nói cất lên
"Hoàng hậu nương nương và Khánh Phi nương nương làm bổn công chúa đúng là có chút ngượng ngùng.
Hôn lễ giữa ta và ngài ấy là mối liên hôn giữa hai nước, vô cùng hệ trọng.
Thứ lỗi ta nói thẳng, lời vừa rồi của Khánh phi nương nương sao lại có vẻ khinh bỉ thế chứ, cha ta nghe được e là có chút không vui"
Khỏi phải nói gương mặt của mấy người bọn họ lúc này đúng là tối đen.
Hoàng hậu không còn mang dáng vẻ giễu cợt nữa, Khánh Phi cũng không dám động chạm gì đến nàng.
Đúng như lời nàng nói cha nàng nhất định sẽ không để bọn họ được yên thân.
Trên gương mặt xinh đẹp đó chỉ còn lại nét tức giận nhưng đành phải kiềm chế.
Lúc này Long Dĩ Đàm mới lên tiếng
"Khánh Phi người đúng là to gan đó.
Đến hôn lễ của bản vương người còn cười được, e là mấy năm nay sống trong cung có vẻ thoải mái quá nhỉ?"
Nói xong liền quay đầu nhìn hoàng hậu
"Hoàng hậu, người có muốn bản vương tổ chức hôn lễ ngay lúc này nữa không?"
"Cao Vương điện hạ đừng tức giận.
Khánh Phi muội ấy chỉ là có chút rượu nên ăn nói hàm hồ"
Long Dĩ Đàm cười nhẹ
"Đúng là rất hàm hồ!"
Lời này vừa thốt ra đã dọa Khánh Phi một phen khiếp vía.
Tay năm chặt, trong lòng thậm chí còn đang tự hỏi sao bản thân lại có thể ăn nói như thế trước mặt hắn.
Thú thật thì từ lúc hắn vào không nói lời nào, nàng ta cũng quên nơi đây vẫn còn Cao Vương hắn.
"Cao Vương điện hạ.
Ta đúng là uống say nên hàm hồ rồi"
Long Dĩ Đàm đứng phắt dậy rời đi, thân ảnh cao lớn ngang nhiên rời khỏi.
Hoàng hậu ngồi trên cao vậy mà một lời cũng không nói liền tự trở về.
Trong nháy mắt, ánh mắt Hoàng hậu chẳng còn mấy phần hiền hòa.
A Nhị Na lại khác với Cao Vương.
Tính nàng không tùy hứng như thế, ít ra còn biết bản thân phải làm gì.
Nàng hiểu lễ hơn Cao Vương nên chỉ đứng dậy khuỵu gối hành lễ rồi thẳng chân rời đi.
A Nhị Na nàng một lời cũng chẳng buồn nói, lúc rời khỏi còn cố ý đưa mắt nhìn Khánh Phi.
Yến tiệc này vốn dĩ là dành cho hai người bọn họ, nào ngờ hai người bọn họ đúng là rất có tướng phu thê, ai cũng như ai đều chẳng để Hoàng hậu vào mắt.
A Nhị Na rời đi trong lòng không khỏi bức bối.
Ả ta là Hoàng hậu Chấn Thiên, mẹ nàng là Hoàng hậu Bách quốc nhưng một nửa phong thái đều chẳng thể bì kịp so với mẹ của nàng.
Mẫu thân của A Nhị Na phóng khoáng hơn nhiều, trong mắt người chỉ có tự do và bách tính.
Trong lòng cũng không chưa nhiều tạp niệm như Hoàng hậu Chấn Thiên.
A Nhị Na vừa nghĩ liền không kìm được nhớ về mẫu thân.
Nếu nàng không vướng vào hôn sự này, có lẽ giờ này đang ở Bách quốc ung dung cưỡi ngựa không sầu không lo.
Khoảng cách từ đây đến ngày thành hôn không còn bao xa.
Trong điện Ngọc Phước ngày càng ồn ào, đông đúc.
Tất cả đều đang gấp rút chuẩn bị.
Y phục của tân lang, tân nương đã chuẩn bị xong.
Thêu thùa tinh xảo từng đường nét, đúng là rất đẹp.
Nhưng màu đỏ này có chút..
chói mắt nàng.
Điện Ngọc Phước khắp nơi đều là màu đỏ, lồng đèn chữ "Hỉ" treo đầy trên cao.
Tất cả đều vô cùng trang nghiêm.
Phủ Cao Vương cũng thế.
Nhưng chàng lại chẳng mấy bận tâm, mấy ngày nay đều do bọn người A Thất, Tự Nguyên thay nhau bố trí, sắp xếp.
Trước mắt hắn nơi đâu cũng là màu đỏ, đến cả giường ngủ của hắn cũng thế.
Long Dĩ Đàm vừa nhận một bụng tức giận từ miệng Khánh Phi và Hoàng hậu, về đến nơi lại nhìn thấy cảnh tượng đó đúng là chọc chết hắn.
Không nhìn nổi nữa.
Thật sự là không nhìn nổi nữa liền yêu cầu Tự Nguyên đổi lại.
Chưa tới ngày thành hôn chưa được động vào.
Tự Nguyên cũng đành làm theo ý Long Dĩ Đàm.
Có lẽ nếu trong lòng chàng từ lâu không có Dụ Quyên thì hai người bọn họ sẽ là đôi phu thê tâm đầu ý hợp.
Long Dĩ Đàm nhìn mọi thứ trước mắt thay đổi đến không thể lường được.
Trước đây hắn từng nghĩ, một ngày nào đó phủ Cao Vương của hắn khắp nơi sẽ là màu đỏ, chữ "Hỉ" cả đời cũng sẽ treo lên vì duy nhất người con gái tên là Dụ Quyên.
Trong lòng tự hỏi nàng ấy đang làm gì.
Nàng ấy cô đơn như thế ai sẽ là người cạnh bên bầu bạn.
Màu đỏ thế này không giống hắn từng mơ.
Thậm chí nếu nương tử của hắn là Dụ Quyên, mỗi một ngóc ngách trong Cao Vương Phủ, Long Dĩ Đàm sẽ là người quản lý tất cả, một chút cũng chẳng để sót lại..