Dụ Quyên nhốt mình trong căn phòng đến mấy canh giờ.
Nàng ngồi một góc, y phục co nhúm từng mảng, hốc mắt cạn khô, tóc rối bời.
Thân xác nàng tựa như cánh bằng lăng lìa cành, mỏng manh lại tàn lụi.
Dụ Quyên lúc này càng cảm thấu sự cô đơn đến đáng sợ của chính mình.
Có lẽ vẫn là việc bày mưu tính kế trên chiến trường, thân chịu thương tích vẫn tốt hơn chia ly ngang trái.
Có lẽ cưỡi ngựa giương cung đoạt mạng địch trên sa trường mới là định mệnh sớm được an bài của mình.
Cũng có lẽ, ngay từ đầu không nên lưu luyến, không tiếc thương chẳng sâu đậm.
Có lẽ bấy giờ cũng không thê thảm đến thế này nhỉ?
Dụ Quyên tự cảm thấy bản thân nực cười.
Nhưng nàng đâu muốn như phụ thân, như ca ca đến chết vẫn oan uổng.
Nhưng nàng đâu muốn cả đời ngồi trên yên ngựa.
Là nàng lựa chọn nó, cố chấp với nó, giờ hối hận chỉ kịp làm lòng người thêm nguội lạnh.
Sau mấy canh giờ đứng bên ngoài sốt ruột, Thanh Nhi lớn gan sai người mở cửa.
Đến khi vào lại thấy chủ nhân của mình thần sắc trắng bệch càng thêm hoảng hốt.
Dụ Quyên thở một hơi dài, vươn tay gạt dòng nước mắt còn sót lại trên gò má của mình rồi đứng phắt dậy.
Nàng đưa tay chỉnh tề y phục, sau đó bước ra ngoài.
Bước đi của nàng không khoan khoái như mọi khi, nặng nề ảo não.
Đám gia nhân trong nhà hành lễ rồi vội lui ra xa.
Sáng hôm sau, Dụ Quyên thân mang y phục màu lam gọn gàng tươm tất, vừa mang vào liền theo khí chất băng lãnh của vị tướng.
Vì lần này phụng sự Hoàng Thượng làm việc, trang phục sẽ không phải kiểu của nữ nhân quý tộc.
Tóc được búi cao cài trâm bạc không có hoa văn.
Leo lên chiến mã quen thuộc của mình, sau lưng là trăm lính triều đình cùng các quan khác đến đón Vương Phi hồi cung.
Bách Quốc đã tiễn A Nhị Na công chúa lên đường từ hai ngày trước.
Trước khi rời thảo nguyên quen thuộc của chính mình, nàng đưa đôi mắt đượm sầu nhìn lại sa mạc lần cuối, phụ thân, mẫu thân đều không giấu vẻ đau đớn.
A Nhị Na trời sinh thanh cao hơn người, nàng vẫn mang y phục màu trắng, đeo mạng che mặt quỳ lạy dưới thân phụ thân, mẫu thân ba cái rồi lên đường.
Bách Quốc vốn không cách xa Chấn Thiên Quốc, nhưng lại mất hai ngày mới đến nơi.
Hóa ra trên đường đi, A Nhị Na đã bảo kiệu đi chậm lại.
Vì lần cuối cùng nàng muốn thu nhận sa mạc, thảo nguyên, phụ thân, mẫu thân vào tầm mắt.
Gió mát thổi sâu vào tâm hồn cô đơn băng giá của A Nhị Na, thổi vào khóe mắt nàng, thổi vào từng tất thịt trên người, thổi vào lòng nàng nỗi nhớ da diết.
Nàng yêu thảo nguyên, yêu cái vẻ đẹp bình dị nhất, lại vì cái bình dị nhất mà sau cùng là đánh đổi cả tương lai của mình.
Dụ Quyên đau đớn vì không nỡ nhìn người mình yêu liên hôn cùng người con gái khác.
Thì A Nhị Na lại không nỡ đánh đổi bình yên của mình.
Họ có quá nhiều điểm khác nhau, nhưng có lẽ trời sinh phận nữ nhi xinh đẹp, có khí chất lại không có quyền tự mình định đoạt là điểm chung của họ.
A Nhị Na trên đường đến Chấn Thiên quốc, có nghe cô cô bên cạnh kể về Long Dĩ Đàm.
Giờ thì cô mới biết từ khi cô chưa xuất hiện thì nam nhân định sẵn đời này của cô đã có người mình yêu.
Hóa ra ván bài trong cuộc chiến vương quyền lần này là cô, lại vô tình biến thành người ngăn cản hạnh phúc kẻ khác.
Đóa hoa luôn kiêu hãnh nở rộ như A Nhị Na ắt cả đời chưa từng nghĩ đến điều này.
Nhưng vạn lần xuôi khiến, cớ sự này lại xảy ra.
Kiệu A Nhị Na dừng trước cổng thành.
Mà đối diện với cô là đoàn đội triều đình.
A Nhị Na xuống kiệu dưới ánh nhìn tò mò của hàng trăm người trải dọc hai bên.
Khắp nơi vang lên tiếng xì xào, có người trầm trồ kể lại nhan sắc nổi danh của cô khi nghe từ quán trà, có người luôn miệng thì thầm hai từ "Vương phi".
Tà áo trắng mỏng manh, mái tóc dài xoăn cùng mạng che mặt phấp phới bay theo mỗi bước nàng đi.
Hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ của nàng lại mang khí chất tao nhã của nàng đẩy lên cao.
Mỹ nhân từ bậc thềm bước xuống, dẫu chỉ có đôi mắt cũng đủ để làm lòng người thêm phần say đắm.
Đôi mắt to tròn vừa có chút lạnh nhạt lại vừa đáng yêu cùng làn da trắng sứ.
A Nhị Na đoan đoan chính chính, phía sau lưng nàng là binh sĩ Bách Quốc hành lễ trước quan văn, quan võ Chấn Thiên.
A Nhị Na công chúa vừa nhìn liền nhìn rõ đâu là Dụ Quyên.
Trong lòng, lại bất giác sinh ra cảm giác hổ thẹn.
Nhưng Dụ Quyên vốn là con nhà tướng, từ nhỏ sớm đã được phụ mẫu dạy bảo khắc khe.
Là người giỏi chuyện mưu lược, cũng là người khôn khéo hiểu chuyện.
Nàng nhanh chóng xuống ngựa đáp lễ lại với A Nhị Na.
Hai người bọn họ đứng đối diện nhau, tương lai sau này an bài luôn ở thế đối nghịch.
Dụ Quyên tinh tế nhìn nhưng không lộ ý mạo phạm với công chúa, tim nàng lại quặng lên khó chịu.
Nữ nhân hiền dịu trước mắt nàng là đệ nhất mỹ nhân của vùng đất toàn mỹ nhân, khí chất ưu nhã thoát tục hơn người, xuất thân vô cùng cao quý, cầm kì thi họa đều đầy đủ.
Dụ Quyên cảm thấy nàng dường như điểm nào cũng không thể sánh lại A Nhị Na, tay lại bất giác nắm chặt.
Rốt cuộc đến cuối cùng, Dụ Quyên chẳng còn gì để tự hào.
A Nhị Na theo Dụ Quyên vào hoàng cung, hành lễ với Hoàng Thượng, gặp mặt lang quân của mình.
Chấn Thiên Quốc người người đông đúc, đâu đâu cũng là tiếng nói tiếng cười, huyên náo cả một quãng đường.
Chúng hoàn toàn khác xa Bách Quốc, khác xa với những gì nàng hoài tưởng.
Kiệu đi đến đâu, người đến đó đều tránh đường.
Dụ Quyên cưỡi ngựa phía trước, tay mang bảo kiếm một thân soái khí dẫn đường.
Lại nói về Dụ Quyên mấy năm nay dẹp loạn biên cương bảo vệ bờ cõi, có công rất lớn với bách tính và Chấn Thiên.
Bách tính đội ơn nữ tướng quân nàng, trên đường đi tiếng người người tung hô nàng lại lần nữa vang lên.
A Nhị Na ngồi yên phận bên trong kiệu hoa, mắt như không quan tâm nhưng tai lại nghe lọt lời nói kẻ qua đường.
Giờ thì nàng mới rõ người Long Dĩ Đàm yêu thương mới tài ba thế nào, gánh nặng trong lòng như tảng đá chất chồng, ngày càng nặng trĩu.
Nữ nhân thông minh cực độ như Dụ Quyên đáng ra có thể có được hạnh phúc thuộc về riêng nàng, suy cho cùng cũng chỉ là ván cờ trong cuộc chiến giữa hai đất nước.
A Nhị Na rời xa phụ mẫu yêu thương mình, đơn côi đến đất nước xa lạ làm vương phi, trong phút chốc lại ngồi trên lửa than.
Vậy nên, càng không thể chối bỏ ước định giữa hai nước, không thể chối bỏ sinh mệnh bao người trong tộc của mình.
Dụ Quyên âm thầm chịu đựng đau đớn, nhẫn tâm đưa người khác đến với nam nhân của mình, có lẽ cũng vì hai chữ bách tính.
Lão hoàng đế ngồi trên ngai vàng cùng các quan đã tập trung tại điện chính.
Dụ Quyên thẳng chân bước vào, đưa tay ra phía trước hành lễ rồi đứng qua một bên.
A Nhị Na cùng cô cô hầu cận mình theo sau nàng.
Trên người A Nhị Na lại tiếp tục thu hút nhiều ánh nhìn, nhưng Dụ Quyên đứng một chỗ bất động cũng khiến người ta dõi mắt nhìn theo.
Nơi khóe miệng, chỉ thấy nàng cười khẽ.
Họ nhìn cũng đâu có sai?
Nhưng đến tận giờ khắc này người A Nhị Na cần gặp lại chẳng thấy.
Chỉ nghe tiếng nói xì xào từ những người bên cạnh, hoàng thượng mấy lần đều truyền lệnh cho Long Dĩ Đàm sau cùng vẫn là không có.
Chỉ đành nói vài câu xoa dịu rồi bảo
"Công chúa đường xa đến đây ắt chưa được tĩnh dưỡng tốt.
Chi bằng nàng hãy trở về điện Ngọc Phước nghỉ ngơi"
A Nhị Na lập tức học theo bộ dáng cười nửa miệng từ Dụ Quyên.
Tiếc rằng nét cười đó của nàng lại bị che lấp sau lớp mạng.
Ngứ khí nàng chắc chắn nhưng có chừng mực đáp lại
"Thần không quản đường xa khó nhọc đến Chấn Thiên quốc vì lời liên hôn giữa hai nước.
Vì bách tính đôi bên.
Nếu đã lặn lội đến tận nơi đây dĩ nhiên không có ý niệm được tịnh dưỡng, chỉ mong gặp người cần gặp, nói lời thần cần nói"
Hoàng thượng sắc mặt dập tắt ý cười nhưng đối với thân phận công chúa Bách Quốc liền trở về cảm giác hiền hòa, nhẫn nhịn.
A Nhị Na lại không phải người không hiểu chuyện.
Đạo đối khách của một nước lớn như Chấn Thiên quả nhiên là không có chút tâm ý, nàng mỏi mệt chờ đợi đổi lại là đôi ba câu nói buông xuôi cho qua từ hoàng thượng, đủ thấy thái độ không hề tôn trọng Bách Quốc.
Bản thân vì thế không thể tỏ ra yếu thế liền đanh thép đáp trả.
Nhưng kì thật, nàng không có quá nhiều kì vọng vào cuộc hôn nhân sắp đặt, nếu Long Dĩ Đàm không đến nàng nên nhân lấy cơ hội này mới phải.
"Nếu như Cao Vương điện hạ hôm nay không thể đến, vậy thần cũng không muốn ràng buộc.
Thần xin cáo lui"
Nói rồi liền khom người hành lễ rồi dứt khoát rời khỏi chánh điện.
Bá quan triều đình cũng không giấu nổi vẻ sửng sốt trước hành động vừa rồi của nàng.
Người khác sẽ bảo nàng tính tình tùy hứng, vẫn có người lại tinh ý nhận ra làn gió của thảo nguyên đã thổi vào những năm tháng trưởng thành của nàng thế nào.
Phóng khoáng, nhưng nhã nhặn, thông minh nhưng mềm dẻo.
A Nhị Na công chúa lại không nghĩ nhiều như thế.
Mẫu quốc của nàng không có quá nhiều lễ tiết rườm rà như Chấn Thiên, không lòng vòng lại rất thẳng thắn.
Nàng chán ngấy cái khung cảnh trang nghiêm vừa rồi chí ít trở về điện Ngọc Phước nghỉ ngơi lại có thể thoải mái hơn một chút.
"Thái độ vị vương gia này thật rất quá đáng"
Vị cô cô theo sau A Nhị Na là Nhũ Huệ chịu không nổi liền lên tiếng.
A Nhị Na do bà chăm sóc từ nhỏ, đến ngày nàng sắp xuất giá vì thương cho nàng phải gả đến nơi xa lạ liền theo A Nhị Na chăm sóc.
Bà biết A Nhị Na không hài lòng với thái độ của Cao Vương mà chẳng thể nói được liền thay nàng lên tiếng.
A Nhị Na chỉ trầm ngâm rồi nói
"Sẽ chẳng ai muốn gặp mặt người mình sắp phải cưới trước người mình rất yêu cả đâu"
Hai người cùng với vài vị hầu nữ và Cô Cô lo chuyện hậu cung đến điện Ngọc Phước.
Ngọc Phước được bài trí tỉ mỉ nhưng thân thuộc.
Đoán không chừng, khi trang trí và dọn dẹp cho Ngọc Phước đã hao tổn không ít tâm tư.
Khuôn viên rộng rãi, sỏi trắng thềm đá, bên góc phải là dòng suối mát tạo cho người cảm giác hưởng thụ.
Trong điện đã an bài vài thị nữ và lính gác.
A Nhị Na cẩn thận quan sát xung quanh rồi vào trong.
Ở thảo nguyên nàng sớm đã quen với việc không dùng nhiều nô tì, nhìn thấy đám người đang hành lễ với mình trong điện liền thấy phiền phức.
Khó khăn lắm mới đuổi hết đám người đó đi, A Nhị Na cùng cô cô mới có chút cảm giác yên tĩnh thực sự.
Dụ Quyên vẫn chưa rời khỏi chánh điện, chư vị quan hầu đều rời khỏi sau khi A Nhị Na đi không bao lâu.
Nàng lại đặc biệt bị cẩu hoàng đế giữ lại
"Ngươi ngày hôm nay, quả nhiên là cam tâm"
"Người có chút quá lời rồi thưa Hoàng thượng"
"Ta? Ta lại thấy ta không nói sai.
Ngươi lại không ngoan"
Môi nàng mấp máy bật ra hai từ "súc sinh", nàng trừng mắt nhìn hắn, nàng mất tất cả đều là vì hắn.
Vì bản chất hắn tham lam lại khốn nạn.
Dụ Quyên nhớ lại đêm gặp A Vân..
"Chủ nhân, người muốn biết về lá thư tuyệt mật nào cơ?"
A Vân đứng trong phòng nàng nhận lấy lá thư mà nàng cất giữ khi tìm thấy từ tay mẫu thân.
"Là các ngươi đã gửi nó cho mẫu thân ta?"
"Chưa từng gặp.
Điệp Hắc Môn chưa từng điều tra về nó.
Thậm chí trước lúc phu nhân mất Điệp Hắc Môn không nhận lệnh triệu tập từ phu nhân nên không ai có mặt cả"
"Các ngươi điều tra về nó.
Ta muốn biết từ đâu mẫu thân lại có nó"
Dụ Quyên không nén nổi nụ cười chua chát, nàng cất cao giọng nói
"Vậy nên vì muốn đoạt lại binh quyền, ngươi không từ thủ đoạn.
Mẫu thân ta chỉ là phu nhân, trong tay không hề có quyền định đoạt về Thiền Uy quân vẫn bị ngươi bày mưu tính kế.
Ngươi không bằng cầm thú"
"Ngươi sai người gửi thư cho mẫu thân ta, ép mẫu thân ta tức đến bức tử.
Ngươi cho rằng ta vì hai chữ" Hoàng Đế "mà không dám động thủ, ngươi cho rằng ta ngu si đến mức loại thủ đoạn hèn hạ như thế lại không nhận ra.
Rốt cuộc người ngốc là ngươi hay là ta"
"Ngươi..
Tên phản nghịch nhà ngươi"
"Ha.
Hoàng Thượng người đủ tư cách chất vấn ta, mắng nhiếc ta.
Ngươi hiện tại không thể đoạt ngay mạng ta, vậy nên cẩn thận mạng cẩu nhà ngươi"
"Phản rồi, phản rồi"
Lão tức đến sắc mặt đổi màu, hai tay run run chỉ nàng.
"Phản rồi.
Ngươi đúng là nữ nhi của Dụ Nghiệp, bản tính muốn tạo phản đúng là không khác cha ngươi.
Ngươi lại dám mắng ta.
Người đâu, người đâu!"
Dụ Quyên cất tiếng cười to, lão ta thế mà lại dám nhắc đến phụ thân nàng trước mặt nàng.
"Người đâu? Ha ha..
Người đâu? Người sớm đã chẳng còn kẻ nào cả.
Chỉ có mạng chó của ngươi mới tại đây"
Dụ Quyên thật sự muốn vạn tiễn xuyên tâm hắn, muốn bằm hắn ra trăm mảnh tế cho những người vì hắn mà oan uổng bỏ mạng.
Nhưng nếu hôm nay nàng thật sự ra tay tại đây, khác gì sau này đẩy tất cả những người liên quan đến Dụ Gia bỏ mạng.
Dụ Quyên tay mang kiểm rời khỏi, mặc kệ hắn ở bên trong đã kinh ngạc đến mức nào..