"Đã 12 giờ đêm, mà học trò của ta, một Slytherin, không ngoan ngoãn ngủ ở trong phòng ký túc lại thích bị bắt ở vườn rau với Potter.", Snape tức giận, "Cậu Malfoy đây có nguyện ý giải thích?"
"Đây là chuyện ngoài ý muốn thôi ạ.", Draco không thể nói là hắn chỉ đứng ở cửa sổ nhìn thấy Potter thì cơ thể đá không nghe theo ý muốn chạy ra ngoài, nên đành tìm đại một lý do: "Hình như Potter phát hiện chuyện gì đó, con không chắc cậu ta có gây cản trở đến việc chủ nhân giao cho, nên..."
"Nhiệm vụ không đến lượt trò lo, Draco.", Snape nói lạnh lùng, "Ta không tài nào hiểu nổi tại sao Bellatrix lại ngu ngốc cho rằng một học sinh năm 6 lại có thể giúp đỡ, bọn ta, kể cả Lucius, không để bất kỳ một kẻ nào dây phần.
"Cho nên chuyện ở vườn rau thật sự có liên quan đến kế hoạch của cha?"
Snape nhìn hắn không trả lời.
Nhìn vào đôi mắt đen sâu đến không thấy đáy của gián điệp mà Chúa tể Hắc ám tín nhiệm nhất, Draco bắt đầu khẩn trương. Hắn đúng là muốn thám thính tin tức từ Snape, Lucius và Narcissa cũng không chịu nói cho hắn nghe chuyện gì, tất nhiên hắn cũng chẳng ngu ngốc nghe theo dì Bellatrix bỏ độc vào trà chiều của Dumbledore, hắn chỉ là muốn biết Potter có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm gì, tránh lại như hôm nay tự nhiên bị lôi vào.
Đúng, Potter. Draco chán nản đối mặt với hiện thực. Ai có thể tưởng tượng được sẽ có một ngày hắn lại dò hỏi tin tức bên Voldemort vì Potter chứ.
"Trò làm hết bài tập rồi à?", Snape đột ngột hỏi.
"Vâng, tạm ổn?", Draco nhớ tới bài tập Biến hình một chữ cũng chưa làm, nhưng rơi vào tình cảnh này ai còn để ý đến thành tích chứ.
Snape nói: "Ta không hỏi bài tập ở trường. Những thứ Lucius dạy trò trong kỳ nghỉ thế nào rồi?", dứt lời ông liền giơ đũa phép: "Chiết tâm trí thuật."
Văn phòng biến mất. Draco nhìn thấy độc dược nhảy múa trong vạc, Potter ngồi bên cạnh... Con công màu trắng nhảy từ trên tường xuống... Trận Quidditch mưa gió... Văn phòng lại hiện lên, Snape thu đũa phép, trầm ngâm nói: "Cũng không tệ."
Draco đứng im, xác nhận bản thân không để lộ bất cứ thứ gì.
Snape lại hỏi: "Thế còn thần chú Thần Hộ mệnh? Lucius hỏi trò có tiến triển gì không."
"Con đang luyện tập, cũng tốt hơn một chút.", Draco căng thẳng nói. Thật ra sau khai giảng hắn liền mặc kệ cái thần chú đấy, toàn tâm toàn ý đối phó Potter và cái Khế ước chết tiệt kia... Một Potter nhẩn nha trước mặt so với Giám ngục chẳng biết bao giờ mới phải đối đầu, rõ ràng uy hiếp của Potter lớn hơn nhiều.
"Muốn thần chú kia có hiệu lực chỉ có một yêu cầu duy nhất là tìm một ký ức thật vui vẻ để nhớ tới, chỉ có năm phút lại còn vào ba mươi năm trước cũng được, chuyện này rất khó à?"
Cực kỳ khó! Draco nhăn nhó thầm nói. Tuy hắn hơi suy sụp (hơn nữa còn 100% là do Potter) nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình không vui vẻ. Thế mà cái thần chú chết toi kia vẫn không thành công. Quidditch không được, tiệc sinh nhật không được, Lucius khen ngợi cũng không được, hay là bày trò đùa dai với Goyle và Crabbe cũng không được nốt, rõ ràng ai cũng cười to nhưng con mẹ nó vẫn không được.
Có lẽ là tiêu chuẩn của thần chú, Draco Malfoy không có lấy một ký ức thật sự vui vẻ để mà gọi thần Hộ mệnh ra.
Snape gật đầu: "Rất tốt. Thế thì phạt trò mỗi tuần cấm túc ở đây sáu buổi tối cho đến khi trò thành công gọi được thần Hộ mệnh mới thôi."
*
Đến tận sáng hôm sau Ron vẫn cứ canh cánh trong lòng: "Ginny là em gái mình. Dean thật sự rất quá đáng!"
Hermione đọc Nhật báo Tiên tri: "Tập trung vào chuyện chính được không Ron? Tình hình ngoài trường học ngày càng nghiêm trọng... Giám ngục tập kích, Karkaroff bị giết... Stan Shunpike?"
Ron khẩn trương: "Người bán vé của Xe đò Hiệp sĩ? Anh ta cũng bị giết ư?"
"Không, anh ta bị bắt.", Hermione cẩn thận đọc lại, "Bộ Pháp thuật nghĩ anh ta có tham dự vào kế hoạch bí mật của Tử thần Thực tử."
"Nhưng sao anh ta có thể trở thành Tử thần Thực tử được?"
Harry vẫn đang chăm chú ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu: "Malfoy chắc chắn là Tử thần Thực tử!"
Hermione tạm dừng năm giây: "Harry, bồ biết chúng ta đang nói tới ai không?"
Harry ngáp một cái: "Shunpike. Nhưng mình muốn nói tới Malfoy mà các bồ, mình chắc chắn cậu ta đang âm mưu gì đó, chuyện ở vườn rau chắc chắn có liên quan tới cậu ta."
"Các giáo sư đã xác nhận rồi, vết thương của Dean do Địa tinh gây ra mà."
"Đấy, Địa tinh vô cớ tấn công con người chẳng nhẽ là bình thường à?", Harry nhanh chóng đáp lại, "Đêm qua mình chạy ra vườn rau, ở đó chắc chắn có thứ gì kỳ quái, mình còn thấy nó động đậy."
Cậu miêu tả kỹ tiếng còi, cả động vật đen thui thoáng nhìn thấy: "Mình nghĩ là cái 'thứ' đấy làm Địa tinh tức giận, bùa xua đuổi chắc cũng do nó làm hỏng."
"Thế còn Malfoy?"
"Ngay lúc mình định đuổi theo nó, Malfoy đột nhiên xuất hiện.", Harry khoa tay múa chân, "Cậu ta còn dùng bùa không tiếng động gì á, giống như Hoàng tử Lai đã nhắc tới."
"Harry, bồ đừng dùng thần chú trên quyển sách kia nữa."
"Chỉ là mấy thần chú nho nhỏ rất thú vị thôi, các bồ không thấy thế à?", Harry kể tiếp chuyện đêm hôm trước: "Cậu ta sợ mình đi theo thì sẽ phát hiện âm mưu nên thà bị lộ cũng phải cản mình."
Harry âm thầm lược bớt vấn đề cậu bị Malfoy hóa đá không thể động đậy, kể cả chuyện bị giáo sư McGonagall bắt cũng không đả động tới. Mấy cái chi tiết nho nhỏ này ấy mà, kể ra cũng chẳng để làm gì.
Hermione nói đúng vấn đề còn vướng mắc: "Nếu Malfoy vẫn luôn ở bên cạnh bồ, như vậy, người dùng còi gọi 'thứ' kia không phải cậu ta."
"Hiển nhiên cậu ta có người khác giúp đỡ.", Harry hạ giọng, "Nếu theo hướng này thì mọi thứ đều có thể giải thích. Còn về tại sao Voldemort lại để một học sinh đi làm việc này á? Bởi vì chỉ khi là một học sinh thì mới không bị chú ý, rồi có thể tiếp ứng những Tử thần Thực tử khác từ trong trường."
Hermione nói: "Bồ có dám chắc thứ bồ nhìn thấy bị con người sai khiến không? Cũng có thể nó chỉ đi nhầm vào Hogwarts, tiếng huýt là do đồng loại nó phát ra."
"Thế tại sao Malfoy lại cản mình? Cậu ta thậm chí còn muốn trói mình lại trực tiếp ném về tháp!"
Hermione hé môi, nhưng lại chẳng nói gì, cuối cùng Ron đề nghị: "Ờm, chúng ta có thể đi hỏi Hagrid, nói không chừng bác ấy biết nó là con gì."
*
Nhưng Hagrid cũng chỉ có thể làm Harry thất vọng, bác không thể cung cấp bất cứ thông tin hữu ích nào, con nhện Aragog bệnh nặng đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí của bác. Nhưng bác vẫn hứa với Harry nếu phát hiện cái gì sẽ lập tức nói cho cậu.
Đấy đã là kết quả tốt nhất, giáo sư McGonagall căn bản chẳng nghĩ đến việc Malfoy giở trò, hiệu trưởng Dumbledore thậm chí còn khuyên Harry đổi 'góc nhìn tích cực' đối với việc làm của Draco. Như vậy chỉ còn cách dựa vào chính mình. Xét tới việc Harry miêu tả cực kỳ mơ hồ, thư viện cũng không thể cung cấp thêm thông tin gì, vì thế tất cả lại quay về khởi đầu: theo dõi Malfoy.
Hiện thời, tối thứ bảy của Harry đã trở thành 'củ khoai' chạm vào là bỏng: Giáo sư Slughorn lại mời cậu đến tham gia tiệc tối Câu lạc bộ Slug, Snape thì soi mói bắt lỗi Harry để cấm túc, mà buổi học riêng với thầy Dumbledore cũng xếp vào lúc này.
Tất nhiên là lịch hẹn với hiệu trưởng sẽ được ưu tiên. Thầy Dumbledore dùng Chậu Tưởng ký cho Harry xem những ký ức liên quan tới Voldemort. Ai có thể tưởng tượng được Chúa tể Hắc ám lại là sản phẩm của một nữ phù thủy điên khùng chuốc tình dược với một Muggle sinh ra, sau đó hắn lớn lên ở cô nhi viện, rồi lại giết chết cha mình vào lúc hắn vẫn còn là học sinh... Những việc như vậy tạm thời khiến Harry không còn tâm trí nào nghĩ tới Malfoy, suốt ngày nghiền ngẫm cân nhắc dụng ý của Dumbledore.
Nhưng mà sau đó hình như Dumbledore rời trường, Harry một bên bị Slughorn lôi kéo, một bên bị Snape cấm túc. Cuối cùng Slughorn đành phải khuất phục, buổi tối trước ngày đi thăm làng Hogsmeade, Harry đành phải đến hầm chơi với sâu lông Flobber.
Một chuyện tốt (Harry thế mà lại phải khen ngợi!) là Malfoy cũng bị cấm túc ở đây. Từ lúc cái đầu bạch kim chói lóa kia không còn ngâm mình ở thư viện, Harry rất ít khi gặp được hắn, mà từ lúc đi bắt Địa Tinh sau tiết Thảo dược thì bọn trở nên kỳ lạ, hoàn toàn bỏ qua việc giúp Harry theo dõi Malfoy.
Malfoy rõ ràng đã sớm biết Harry sẽ tới, hắn vẫn ngồi không nhúc nhích ở hàng sau cùng tiếp tục nhìn sách, đầu cũng không buồn ngẩng lên. Slytherin này ngày càng tối tăm, thậm chí còn hơi có vẻ bệnh trạng. Harry chú ý thấy khuỷu tay hắn đang đè lên vài số 'Nhật báo Tiên tri' đã quá hạn, vừa đúng là đoạn Stan Shunpike bị bắt.
Harry vẫn không quen bị Malfoy ngó lơ. Cậu không khoái khơi mào cãi nhau, nhưng ngoài cách đó, cậu không biết bắt đầu nói chuyện với Malfoy thế nào: "Sợ đọc thấy tin cha cậu bị bắt trên báo à?"
Chỉ Merlin mới biết Malfoy ăn nhầm cái gì: cậu ta thế mà không nhảy dựng lên cãi nhau với Harry, chỉ lẳng lặng nói: "Bị bắt? Tôi chẳng phải lo lắng chuyện đấy."
Harry giật mình: "Là cha cậu gây ra chuyện ở vườn rau?", bọn họ vẫn luôn liên lạc với nhau cho nên Malfoy mới không lo lắng.
"Tôi không biết 'thứ' ở vườn rau là cái gì.", Malfoy nói, "Đám sâu lông Flobber đã chuẩn bị tốt, kiến nghị cậu Potter bắt đầu xử lý, trừ khi cậu muốn ngồi cả đêm ở đây."
Harry không thể không thò tay ra tìm những con đã bị thối rữa nhặt ra. Snape cấm cậu đeo găng tay phòng hộ, tăng mức độ của hình phạt... Cảm giác cực kỳ kinh tởm, Harry vất vả lắm mới có chút hứng thú với Độc dược nhờ Hoàng tử Lai, thế mà giờ Snape chỉ cần dùng một thùng sâu lông đã dễ dàng đánh bay chút hứng thú nhỏ nhoi ấy.
"Thà đi đánh nhau với đám nhện khổng lồ trong Rừng Cấm còn hơn.", cậu lầm bầm, liếc Malfoy một cái, muốn nhìn xem rốt cuộc người kia đang đọc cái gì. Cậu giật mình.
Malfoy không đọc sách, hắn đang nhìn Harry. Tên tóc vàng máu trong cau mày, đôi mắt xám yên lặng nhìn chăm chú cậu, cho dù bị Harry phát hiện cũng không dời tầm mắt đi... Không phải cậu chưa từng nhìn thẳng mặt hắn, nhưng lần này không giống các lần trước, ánh mắt Malfoy không có khiêu khích, không có châm chọc, thậm chí là không có cảm xúc.
"Làm sao?", Harry theo thói quen vò tóc hòng giảm bớt sự ngượng ngùng, chất nhầy của đám sâu lông tức khắc vui vẻ bám lên mái tóc vốn đã rối bung. Sắc mặt Chúa Cứu thế trở nên càng đỏ, cậu không thích, không thích chuyện này một chút nào.
Lông mày Malfoy càng nhăn hơn. Hắn giơ đũa phép lên, nhẹ giọng niệm Accio... Có thứ gì đó bay tới, rơi bẹp trước mặt Harry.
"Găng tay.", Malfoy chậm rãi nói, "Đừng để tôi lại nghe thấy tiếng chất nhầy dính lên người cậu, Potter."
Harry nhún vai: "Thầy Snape cấm dùng."
Malfoy nói: "Không sao, tội tính lên đầu tôi."
"Cứ làm như ổng sẽ phạt cậu ấy. Ai mà chả biết chủ nhiệm Slytherin bất công thế nào."
"Ông ấy đương nhiên sẽ phạt, bằng không cậu nghĩ tôi ở đây làm gì?"
"Cậu bị Snape cấm túc?", Harry cực kỳ kinh ngạc, "Tại sao?"
Malfoy lành lạnh nói: "Phá luật."
"Luật gì?"
Malfoy bỗng nhiên đứng dậy, tức giận đi tới cạnh Harry. Không rút đũa phép ra? Cậu ta muốn bọn họ đánh nhau ở đây giống Muggle?
Trong lúc Harry còn chần chừ, Malfoy đã đi tới đeo găng tay lên, nhặt một con sâu lông đã bị thối ném vào bồn nước, "Potter, bây giờ đến một bên ngồi đi, cậu muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng ở trước mặt tôi."
*
Làng Hogsmeade.
"Thế là bồ nằm trên bàn ngủ luôn?", Ron khó tin nói, "Malfoy thật sự giúp bồ nhặt sâu lông?"
Harry cầm ly bia bơ, ảo não nói: "Ừ, mình đã tưởng đấy chỉ là mấy lời nói khách sáo! Nhưng cậu ta thật sự ngồi ở đấy nhặt sâu, mình nhìn một lát, thật sự chỉ có một lát, sau đó mình mở mắt ra lần nữa đã thấy Snape đang đứng trước mặt, kỳ quái hỏi mình thích bị cấm túc đến mức xử lý đám sâu kia xong còn không thèm rời đi à. Malfoy sớm không còn ở đấy. Cậu ta thế mà lại mặc kệ mình ngủ ở đó!"
Hermione chần chừ nói: "Harry, có thể bọn mình đã hiểu sai chuyện gì đấy rồi."
"Ví dụ? Trong thời gian này lâu đài không phát sinh chuyện gì thật, nhưng...", Harry đột nhiên đứng lên, "Mundungus?"
Nhìn qua cánh cửa đang khép hờ của quán Ba cây chổi có thể thấy một phù thủy thấp lùn lôi theo một cái rương đang nói chuyện với chủ quán Đầu Heo ở góc đường, một cái cúp bạc được đưa qua, nhưng đối phương rõ ràng không có hứng thú, lắc đầu đẩy nó trở lại...
Harry đột nhiên trầm mặt, không nói một lời xông ra ngoài cửa. Gió lạnh tức khắc lùa qua lớp áo, nhưng thế đã là gì, Harry nghiến răng nắm chặt đũa phép.
Chủ quán Đầu Heo đã rời đi, Mundungus quay người lạic thấy Harry đứng đấy, gã lắp bắp chào hỏi: "Chào buổi sáng, Harry, tới thăm làng Hogsmeade à?"
Harry lạnh lùng hỏi: "Kia là cái gì?"
"Cái gì? À, cháu nói mấy thứ trong rương của ta?", Mundungus cười rộ lên, "Chỉ là vật nhỏ không đáng tiền, tùy tiện bán thôi. Không quấy rầy cháu nữa..."
Ánh chớp bắn ra từ đầu đũa phép, cái rương của Mundungus ngay lập tức bị ném trên mặt đất, nắp rương bật mở, cái ly bạc lăn ra, Harry nhìn thấy trên mặt cái cúp có ấn ký gia tộc Black. Nỗi thống khổ mất đi Sirius cuộn lên trong lòng cậu, Harry mất khống chế bóp cổ Mundungus, quăng gã lên trên tường: "Mày đang làm gì? Mày dám ăn cắp đồ của Sirius, ngay trong tối chú ấy xảy ra chuyện!"
"Không... tôi... không có..." Mundungus khó khăn nói.
Harry không nghĩ cậu đang làm việc ngu ngốc. Cậu chỉ muốn giữ lại một chút dấu vết của Sirius, cho dù chú ấy chưa bao giờ để ý tới chúng. Tay cậu càng siết chặt, mặt Mundungus cũng chuyển sang màu trắng xanh.
"Harry!"
Bọn họ khó khăn lắm mới có thể gặp lại, thế nhưng mất đi lại dễ dàng đến thế, căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld đã từng có cơ hội trở thành nơi nương náu của một gia đình nhỏ mà Harry yêu nhất, nhưng cuối cùng nó cũng chỉ có thể trở thành cái nhà tổ Black, Harry làm thế nào cũng không thể thích nổi.
"Harry Potter!"
Trong nháy mắt, 'thứ' kia xuất hiện.
Thân hình nó giống con sư tử, bao trùm bởi lớp lông màu tro, đuôi nó là một con độc xà đang ngoe nguẩy... Nhưng Harry chỉ nhìn thấy mặt Malfoy. Cho đến khi ngã trên mặt đất cậu mới ý thức được bản thân được người kia ôm chặt. Cậu hốt hoảng, tri giác như bị đình trệ, thân thể hoàn toàn không nghe theo ý muốn. Tiếng động vật gầm rú, tiếng Mundungus vội vàng độn thổ, tiếng thét chói tai, tiếng đám phù thủy hớt hải chạy tới đọc chú ngữ... Harry cực kỳ muốn biết đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, nhưng Malfoy vẫn ôm chặt cậu trong lồng ngực, tầm nhìn của cậu bị một mảng cà vạt Slytherin xanh lục choán lấy.
Harry ngửi thấy mùi máu. Cậu cảm giác được thân thể Malfoy mất tự nhiên run rẩy. Harry vẫn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn bỗng bất ngờ nhận thức được Malfoy đang bảo vệ cậu khỏi sự tấn công. Tại sao? Tại sao lại thành thế này?
Có người gào lên: "Stupefy! Tránh ra!"
Mọi thứ trở nên rối loạn. Cậu nằm trên nền tuyết, lạnh toát, thế nhưng cái ôm của Malfoy và máu của hắn lại thật ấm áp. Ai có thể tưởng tượng máu của một Malfoy lại nóng đến thế đâu? Harry gỡ tay hắn: "Không, đừng." Malfoy lập tức ôm chặt hơn, hắn nhìn vào mắt Harry, đôi mắt tràn ngập khẩn cầu, tựa như so với vết thương ở sau lưng, việc Harry thoát khỏi cái ôm còn làm hắn tuyệt vọng hơn.
Harry không thể không thỏa hiệp. Cậu lại yên lặng nằm trong ngực Slytherin mà mình đã căm ghét sáu năm trời.
Khi Thần sáng chạy đến nơi, con quái thú đã bị đánh cho hôn mê ngã một bên. Trên tuyết khắp nơi đều là máu, mấy học sinh túm tụm vào một chỗ, Harry vẫn bị Malfoy dù đã hôn mê cũng nhất quyết ôm chặt, mờ mịt ngồi giữa đám người.
Tonks khiếp sợ hỏi: "Cậu ta có ổn không?"
Harry nói: "Chỉ sợ là không."
Bàn tay cậu vô thức siết chặt một nắm tuyết màu đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT