Một kỳ tích mới của Hogwarts: Hermione Granger ngập ngừng đứng ở trước cửa thư viện thay vì đáp lại ngay tiếng gọi của tri thức đến chiếc bàn quen thuộc của mình.
Đầu sỏ làm cô do dự hiển nhiên là người đang giữ cô thật chặt - Ron, người thiếu niên tóc đỏ cao ráo nói ấp úng: "Mình nghĩ mình vẫn còn thời gian viết bài luận môn Thảo dược với bồ..."
"Có lẽ bồ chỉ kịp mở sách ra thôi." Hermione nhắc nhở nó, "Chiều nay bồ có buổi luyện Quidditch. Ngày hôm qua bồ nói với mình, nếu Harry không sớm trở lại đội, mấy bồ phải đổi chiến thuật mới."
"Mình biết rồi." Mặt Ron ửng đỏ, "... Nhưng mình vẫn muốn ở với bồ thêm xíu nữa."
"Chờ bồ tập xong thì chúng ta còn rất nhiều thời gian mà. Mình ở đây chờ bồ."
Ron đành phải từ từ buông tay Hermione, cho đến khi cái siết chặt tay dần biến thành cái vuốt ve trên mu bàn tay cô: "Vậy mình đi trước. Mình chắc chắn sẽ về trước bữa tối, chờ mình nghen."
Lần đầu tiên nó cảm thấy Quidditch trở nên buồn tẻ và mất đi lực hấp dẫn đến thế, cũng có phần nào đó hiểu được vì sao Harry mỗi tối đều chậm chạp không chịu từ Slytherin trở về. Chán nản, Ron đành tự động viên bản thân phải rời khỏi bạn gái mình (một xíu thôi), nhưng mà cái quyết tâm này ngay lập tức thất bại — bởi vì vừa mới xoay người thì nó đột nhiên phát hiện có một lực kéo mạnh tay phải của mình.
Là Hermione, vẫn còn nắm tay nó như cũ. Cô gái hạng nhất tự nhìn tay mình với vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Thật xin lỗi, mình quên buông ra."
"Không, không sao đâu." Ron củng cố lại quyết tâm của nó, "... Mình đi đây?"
Nhưng Hermione vẫn không buông tay. Mặt cô cũng đỏ, đầu ngón tay khẩn trương căng chặt: "... Hôm nay trời ấm, mình nghĩ là nằm trên cỏ đọc sách sẽ dễ chịu hơn."
Không ngoài dự đoán, hai cô cậu Gryffindor đỏ mặt tay trong tay dắt nhau ra sân Quidditch, dưới cái ấm áp của gió xuân, cả hai bắt đầu một buổi hẹn hò không theo tiêu chuẩn — cho đến khi cả hai mới vừa bước ra khỏi lâu đài thì thấy ngay một Gryffindor khác đang nổi điên với cái chổi của mình.
Ron há to miệng: "Harry?! Người vừa rồi mới bay qua đầu chúng ta là Harry đó hả?"
Hermione xém nữa là cầm không chắc cặp sách của cô: "Trời ạ, mình nghĩ là đúng rồi đó... Bồ ấy còn thậm chí không đổi sang đồng phục Quidditch, Malfoy không đi theo bồ ấy sao!"
Cô tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã thấy một cái đầu vàng ánh kim đứng dưới tàng cây. Cái tên Slytherin kia hiển nhiên đã ở nơi đó nhìn Harry thật lâu, Hermione không rõ vì sao hắn không cưỡi chổi đi theo dẫn Harry xuống — chẳng lẽ Harry Potter còn khó bắt lấy hơn trái Golden Snitch sao — ngay sau đó Draco xoay người nhìn thấy cả hai, mang theo khuôn mặt âm trầm đi tới.
"Mấy người cuối cùng cũng tới rồi, thật sự mấy ngày này tôi đã cho rằng bạn bè của Potter đều bén quên mất cậu ta đó." Draco nói chậm rì, "Weasley, kêu Potter xuống dưới đi, cậu ta ở trên đó lâu rồi."
"Ờ." Lúc Ron cầm cái chổi lên thì phản ứng lại, "Sao mày không đi đi, Malfoy?"
Draco nói ngắn gọn: "Tao không nên đi."
Hermione hỏi: "Có chuyện gì với cả hai cậu vậy?"
"Vừa mới khôi phục lại như bình thường mà thôi." Draco trông có vẻ mỏi mệt, "Chờ Potter tự mình giải thích đi, tôi nghĩ cậu ta hẳn là đã bình phục rồi. Nhờ hai người chuyển lời với cậu ta là, tôi sẽ quên chuyện mấy ngày nay đi, cậu ta không cần ở trên chổi trốn tránh hiện thực thế đâu."
Làn da hắn trông nhợt nhạt và ốm yếu hơn nhiều khi ở dưới ánh sáng. Dẫu trời tháng năm đã ấm áp và dễ chịu hơn nhiều, nhưng nhìn Draco vẫn như bị nó thiêu đốt vậy, hắn nhanh chóng bỏ đi một cách khó chịu.
Ron ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người lao lên trời, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây, như muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo mặt trời.
"Mione, mình nghĩ thứ Harry cưỡi không phải là cây chổi đâu, mà là một con bò điên đó."
*
Cuối cùng Harry cũng sà xuống dưới đám đông, để cây Tia Chớp ở rìa sân Quidditch.
Gần như một nửa Hogwarts đều bị chuyến bay cả trưa này của cậu làm kinh động, đại đa số học sinh (mà đặc biệt là học sinh nữ) đều xem đây là một màn biểu diễn kỹ năng, cả đám người đứng tập trung quanh sân Quidditch cổ vũ cho Harry mỗi một lần cậu tăng tốc, nhưng đội Ravenclaw (đối thủ tiếp theo của Harry) lại cho rằng đây là một loại chiến thuật tâm lý. Mà ngay cả đội Gryffindor cũng chẳng có cùng suy nghĩ với nhau: Như là Coote và Perks chỉ cảm thấy là do đội trưởng của bọn họ có phần quá phấn khích sau khi hồi phục chấn thương, còn McLaggen lại cố chấp cho rằng đây là để thị uy với cậu ta. ("Con phải rời khỏi đội Gryffindor thôi, vì sự an nguy cho tính mạng của con! Giáo sư không biết sắc mặt của Potter ở trên chổi đáng sợ như thế nào đâu!" McLaggen sau khi đứng ở khán đài quan sát Harry nửa giờ thì đến văn phòng của giáo sư McGonnagal nói.) Còn thủ môn Ron Weasly của Gryffindor, người biết chi tiết câu chuyện hơn được một chút, lại lo lắng cho rằng: Chắc chắn là lỗi của Malfoy!
Harry ngưng thở dốc, duỗi tay đè xuống mái tóc rối bời vì bay ở tốc độ cao. Quần áo cậu ướt sũng mồ hôi, giọt nước trên da còn loé sáng lên, ánh mắt cậu đã bình tĩnh trở lại, ít nhất hiện tại McLaggen có thấy cậu thì cũng sẽ không cảm thấy sợ nữa.
Ron lập tức câu lấy bờ vai của cậu, kéo cậu đi đến nơi ít người: "Người anh em, cuối cùng bồ cũng xuống rồi, mình thật sự không đuổi kịp bồ luôn đó!"
Hermione đã chọn ra một lộ trình tốt nhất cho cả bọn: "Harry, giờ bồ cần đến bệnh xá, mình đã giúp bồ nói trước với bà Pomfrey rồi."
"Thật xin lỗi, mình hẳn là nên nói trước với hai bồ một tiếng." Harry xin lỗi, "Mình chỉ là... chỉ là bối rối trước những ký ức đó, nên mình muốn ở một mình để sắp xếp một chút."
Ron và Hermione lo lắng liếc nhìn nhau một cái.
Hermione cẩn thận nói: "Harry, bọn mình hiện tại sẽ không hỏi nhiều, nhưng chờ đến khi bồ sẵn sàng, có thể nói chuyện với bọn mình được chứ?"
Harry chớp chớp mắt: "Giờ cũng được. Đâu có gì không thể hỏi đâu."
Ron lắp bắp kinh hãi: "Bồ nhớ hết hả, Harry?"
"Về cơ bản thì đúng, trừ sách Độc dược thôi."
Hermione do dự một chút, vẫn là quyết định nói cho cậu biết: "Malfoy vừa mới ở đây."
Harry sửng sốt một chút: "Mình cho rằng cậu ta sẽ trốn tránh mình chứ. Cậu ta hẳn là đã đoán được ký ức của mình khôi phục, bằng không sáng sớm nay đã chẳng mặc kệ mình ở trong phòng ngủ."
"Không phải mình muốn nói giúp tên kia đâu — nhưng mà mình chỉ cảm thấy là cậu ta cũng không mặc kệ bồ," Ron chỉ một cái cây với Harry, "Lúc nãy chồn sương đứng ở đó nhìn bồ, chờ bọn mình tới rồi mới đi."
Harry nhìn chằm chằm cái cây kia với một cái nhìn kỳ quặc.
Hermione nói: "Cậu ta nhờ bọn mình chuyển lời, nói cậu ta sẽ quên chuyện mấy ngày nay đi. Nhưng mà mình thấy chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Harry, bồ có phiền nếu mình hỏi gì đó về Malfoy không?"
Harry thẳng thắn nói: "Thật sự thì mình cũng muốn coi như mấy ngày nay chưa có chuyện gì xảy ra, bởi vì Malfoy với mình—"
Ron hét to: "— đã làm tình!"
Cây Tia chớp trong tay Harry rơi cái bộp xuống mặt đất.
*
Harry nằm trên giường của bệnh xá, không muốn nói chuyện cho lắm.
Bay lượn giúp cậu gắn kết lại những ký ức đã quên, cũng giúp cậu sắp xếp lại tình huống hiện tại. Cậu nhận ra sự thay đổi đột ngột của Draco đến chỉ sau một đêm, chính là cái đêm bọn họ đến Bộ Pháp thuật, cũng là cái đêm mà.. cậu mất đi chú Sirius. Có thể đêm đó cũng đã có chuyện xảy ra với Draco, khiến cho hắn thay đổi thái độ với Harry như vậy - thật ra Harry cũng muốn giải thích chuyện này theo một hướng ngây ngô như kiểu 'cậu trai kia đột nhiên nhận ra được đây là tình yêu', nhưng chuyện này chắc chắn là không thể, xem cái cách mà Draco Malfoy cực lực trốn tránh Harry lúc này là có thể đoán ra được rồi, mà kể cả cái tên kia thật sự nhận ra hắn yêu Harry Potter đi chăng nữa, thì hắn cũng chỉ sống để bụngchết mang theo mà thôi, chứ không phải canh đến nửa đêm chỉ vì cản Harry đi thám hiểm ngoài lâu đài.
Harry cần phải tìm ra nguyên nhân. Cậu tin rằng Hermione và Ron cũng sẽ giúp cậu, đó là niềm tin của hai giờ trước. Còn bây giờ thì niềm tin của cậu đã bắt đầu lung lay rồi. Sau khi cậu nghiêm túc giải thích rằng chuyện 'bạn trai' chỉ là hiểu lầm mà thôi, và đề nghị 'sẽ quên đi tất cả' của Draco là rất thực tế, thì câu đầu tiên mà Hermione hỏi cậu lại là cậu và Draco đã bắt đầu bí mật yêu nhau từ lúc nào, còn Ron thì chỉ quan tâm liệu mấy ngày cậu ở tại hầm Slytherin có làm tình với Draco không.
Hermione an ủi cậu: "Harry, mình biết thân phận của Malfoy làm bồ áp lực rất lớn, đương nhiên chính cậu ta áp lực cũng không nhỏ. Mình có thể hiểu vì sao hai người cậu muốn giấu giếm mối quan hệ này, thậm chí quyết định kết thúc nó... Nhưng mà, Harry, hiện tại bồ không vui vẻ."
Harry lẩm bẩm: "Mình tất nhiên không vui rồi, mình còn một Voldemort cần tiêu diệt mà."
Ron hạ giọng: "Hai bồ chỉ có một chiếc giường! Hơn nữa trong phòng lại không có ai khác, mình mới không tin Malfoy sẽ cao thượng như thế..."
Harry dùng sức gõ đầu giường: "Cậu ta vẫn luôn ngủ ở ghế bên cạnh mà!"
"Đủ rồi, đừng hỏi chuyện riêng của Harry nữa, Ronald." Hermione xụ mặt nói, "Ban đêm Malfoy ngủ ở ghế trên hay là trên giường thì có ảnh hưởng gì với tình huống hiện tại chứ?"
Ron nói thầm: "Nhỡ đâu nó ngủ ở trên người Harry thì sao?"
Harry đột nhiên xoay người ngồi dậy, một bộ thấy chết không sờn nói: "Thôi được, mình thừa nhận."
Hermione và Ron nhìn cậu.
Harry nói: "Đúng, mình và Draco đang trong một mối quan hệ phức tạp. Mấy bồ cũng biết đó, Draco Malfoy là một đứa nhát gan ngu xuẩn, cho nên cậu ta muốn nghe theo cha và làm bộ như chưa từng quen biết mình."
— Xét về mặt nào đó, những gì Harry nói cũng là sự thật mà.
Hermione gật đầu: "Đúng là học kỳ này sau khi Malfoy quay trở lại trường thì hoàn toàn coi như không thấy Harry vậy."
Ron phẫn nộ nói: "Nó không thể như vậy, đáng lẽ nó phải đứng lên với bồ chứ!"
"Mình cũng nghĩ như vậy." Harry càng nói càng thuận miệng, "Đương nhiên mình không phải nói Draco nhất định phải vì mình mà ruồng bỏ gia đình, nếu cậu ta lựa chọn bên kia thật sự có thể an toàn sống sót thì mình cũng không muốn kéo cậu ta vào chiến tranh làm gì. Nhưng chuyện này là không thể."
Harry lôi cái nhẫn từ trên cổ ra: "Draco tặng mình vào lễ Giáng Sinh, mình đã kể cho mấy bồ hầu hết những gì đã xảy ra, ngoại trừ —"
"Làm tình." Ron thuận miệng tiếp một câu, rồi lại lập tức xin lỗi, "Thực xin lỗi, mình sai rồi, mấy bồ khi đó chưa có làm."
Harry nói khô cằn: "Bây giờ bọn mình vẫn chưa mà."
Hermione nói: "Thật ra có cũng không sao, đây cũng là một cách giải toả áp lực mà."
"Có cơ hội thì mình sẽ thử xem." Harry hít vào một hơi thật sâu, bỏ qua đề tài này, "Lúc ấy Snape đề nghị Draco dùng thương thế làm cái cớ để ở lại quảng trường Grimmauld quảng trường càng lâu càng tốt, lợi dụng khoảng thời gian này để ngẫm cách từ chối Voldemort cho cậu ta Dấu hiệu Hắc Ám. Nhưng Draco đã rời đi sớm. Mình cho rằng cậu ta đã nhận được Dấu hiệu Hắc Ám và nhiệm vụ nào đó từ Voldemort rồi."
Ron không thể tin nổi, nói: "Nhưng mà nó vẫn là một học sinh, nó có thể làm được cái gì chớ?"
"Hiển nhiên không phải là giết Harry Potter, bằng không cậu ta dùng mạng đổi mạng rồi." Harry chỉ định đùa một chút, nhưng trò đùa này có chút thất bại, ngay cả sắc mặt cậu cũng trở nên khó coi, "... Không, ý mình là, hắn khẳng định không phải ở tiếp thu cái kia nhiệm vụ thời điểm mới bị cuốn tiến vào, nếu không thì cậu ta sẽ không vội vã trở về như thế. Bởi vì cậu ta biết nếu tiếp tục có lệ Voldemort, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn."
"Còn tệ hơn là trở thành Tử thần Thực tử?"
"Mình biết có rất nhiều phù thủy thà chết chứ không làm Tử thần Thực tử, nhưng hiển nhiên Malfoy không phải loại người này."
Ron xen vào: "Harry, bồ không kiểm tra xem trên tay Malfoy có Dấu hiệu Hắc Ám hay không hả? Ý mình là, bồ chưa bao giờ lén nhìn trong khi đang làm tình với nó à?"
Harry nói thành khẩn: "Giờ mình sẽ tới hầm Slytherin mang cái ghế kia tới đây. Để nó gác tay lên cuốn Kinh Thánh và thề rằng mỗi đêm Draco Malfoy đều ngủ trên đó nhé."
Câu hỏi của Hermione kéo mọi chuyện trở lại: "Harry, bồ nói Malfoy đột nhiên trở nên kỳ lạ, chuyện xảy ra khi nào vậy?"
Harry nói chắc nịch: "Sau cái đêm tụi mình đi tới Sở Bảo Mật."
Mấy cô cậu thiếu niên nhất thời trầm mặc, cuối cùng vẫn là Harry nói trước: "Mình vẫn còn giữ lại ý tưởng lúc đó, hành động bất thường của Draco khi ấy chắc chắn là có nguyên nhân. Mình muốn tra rõ chuyện này. Trực giác nói cho mình rằng đây là một chuyện rất quan trọng."
"Bồ đã bỏ qua trường hợp dùng Tình Dược rồi, Harry."
"Mình biết, nhưng nói không chừng còn có một thứ còn mạnh và bí ẩn hơn." Harry nhìn cái nhẫn nằm ở trong lòng bàn tay mình, "Cho nên Draco mới đề nghị chúng ta 'quên chuyện mấy ngày nay đi'. Có lẽ là bởi vì cậu ta đã biết rõ trước mình, đây không phải là... tình yêu chân chính."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT