Thời tiết tháng 7 năm 1996 giống hệt năm trước, lạnh lẽo mà u ám. Làn sương mù dày đặc nặng trĩu lởn vởn trong thành phố, phảng phất có cảm giác chẳng bao giờ tan đi.
Mặc cho thời tiết lạnh dần, ông Wilson năm nay đã 70 tuổi vẫn kiên trì đưa Gloria yêu dấu của mình ra ngoài tản bộ sau bữa ăn trưa, chỉ khác một chuyện, là trên vai bà xuất hiện một chiếc khăn choàng xám đậm do ông săn sóc khoác lên. Hừ, mấy bà hàng xóm lắm chuyện, mười mấy năm trước thời tiết cũng như thế này thôi, có gì mà phải lo lắng.
Lúc hai người đi dạo đến cầu Thiên niên kỷ, ông Wilson chú ý tới một thiếu niên tóc bạch kim chần chừ bối rối đứng ở ven đường. Người này dáng cao gầy, mặc một bộ quần áo thủ công kiểu dáng mới đầy tinh xảo, khiến ông lão hoảng hốt tưởng như đứa con trai yểu mệnh của mình vẫn đang còn sống.
Ông không nhịn được mà đi tới chào hỏi: "Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Thiếu niên nhướng mày – động tác này càng làm cho cậu giống Thomas lúc còn sống – nhưng Thomas sẽ không nói những câu nói kỳ quái như cậu ta: "Merlin! Một Muggle thế mà dám... Không, tôi không cần sự giúp đỡ."
Trong lúc đó, bà Wilson đã gỡ khăn choàng, mỉm cười ôn nhu nắm lấy cánh tay thiếu niên: "Hôm nay trời rất lạnh."
"Bà muốn làm gì?", thiếu niên bị hành động của bà làm giật mình, lùi về phía sau một bước. Chiếc khăn màu xám đậm ảm đạm rơi xuống nền đất.
Ông Wilson nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi cậu! Có lẽ Catherine đã nhầm cậu là con của chúng tôi. Bà ấy đã từng là cô gái thông minh nhất, chỉ là gần đây bà ấy đã quên rất nhiều chuyện... Xin lỗi cậu!"
Vẻ kháng cự trên khuôn mặt thiếu niên nhạt đi, cậu nhìn kỹ bà Wilson. Bà nhặt cái khăn choàng lên, nhẹ nhàng mà ương ngạnh tiếp tục đưa nó cho hắn: "Cẩn thận cảm lạnh đấy, con yêu!"
Không ai có thể cự tuyệt một người mẹ. Thiếu niên lầm bầm câu gì đó, cau mày nhận chiếc khăn choàng, cứ như chấp nhận một hình phạt nào đó, gian nan khoác nó lên khuỷu tay.
Bà Wilson cao hứng nở nụ cười, trông cực kỳ đáng yêu.
Tự biết mình đã quấy rầy người thiếu niên xa lạ này, ông Wilson lịch sự từ biệt hắn, đỡ vợ mình tiếp tục đi dạo. Lúc đi lên cầu Thiên niên kỷ, ông bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, tựa như đang được ánh nắng mùa hè bao phủ. Một linh cảm mãnh liệt thúc giục ông quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy thiếu niên kỳ quái kia cất một cây gậy màu đen vào túi.
Hai mắt chạm nhau, ông giơ tay vẫy vẫy thiếu niên kia, cậu như có chút miễn cưỡng gật đầu. Bỗng nhiên, cầu Thiên niên kỷ mới nãy còn vững chãi bắc qua dòng sông, nay lại không một dấu hiệu mà vỡ nát. Tất cả, người đi bộ, ô tô, xe đạp, cả vợ chồng Wilson đều rơi xuống. Trong nháy mắt cây cầu vỡ ra đó, ông Wilson như trở về năm hai mươi tuổi tràn ngập sức sống ấy, nhanh chóng xoay người ôm chặt, bảo vệ cho Catherine của mình. Bọn họ cứ như vậy, quyến luyến dựa vào nhau mà chìm xuống dòng nước dữ dội.
Trái tim thình thịch nện lên lồng ngực kéo Draco bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Không cần nhớ lại hắn cũng biết mình đã mơ thấy cái gì. Trong phòng, một chiếc khăn choàng xám đậm lẳng lặng vắt trên lưng ghế cạnh cửa sổ.
Hôm nay Draco định đến Hẻm Xéo chuẩn bị đồ dùng cho khai giảng, hắn day day thái dương, tìm thư của năm học mới vừa được gửi đến vào tuần trước. Hắn mặc áo choàng, nhưng nhận ra nó đã hơi ngắn. Draco bất đắc dĩ mặc tây trang, thêm "May áo chùng mới" vào danh sách những công việc cần làm.
Kỳ nghỉ này Draco vẫn luôn sống tại một căn phòng ở Luân Đôn, cũng không có khách khứa gì viếng thăm, chỉ có Lucius mới tới vài lần, mang thêm một đống nhiệm vụ học tập cho Draco. Chương trình đa số là Pháp thuật Hắc ám, sau khi Draco nhắc tới việc Dumbledore nghi ngờ hắn, lại thêm một hạng mục Bế quan Bí thuật. Nhưng hắn cảm thấy cái này cũng chẳng quá khó, với hắn mà nói, thần chú gọi Thần Hộ mệnh mới là không có tiến triển gì.
Năm nay Hẻm Xéo vắng vẻ đến kỳ dị, hơn nửa số cửa hàng đã đóng cửa, cả tiệm đũa phép của Ollivander cũng không ngoại lệ. Draco biết nguyên nhân Hẻm Xéo trở nên như vậy, giống như cái cách mà hắn biết cầu Thiên niên kỷ bị ai phá hủy ở ngay trước mặt mình. Thiếu niên tóc vàng ghé mắt nhìn lệnh truy nã dán đầy vách tường, nhanh chân đi tới cửa tiệm Trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin.
Chưa đi tới nơi, hắn đã nhìn thấy Hagrid đang cầm cái ô kỳ cục của lão đứng trước cửa... Potter chết tiệt chắc chắn đang ở trong đó.
Nỗi lo lắng về Khế ước Bảo hộ tức khắc lại trùm tới, phá vỡ tâm trạng bình tĩnh của Draco, hắn nhanh chóng quay người rời đi. Hẻm Xéo nguy hiểm hơn Hogwart nhiều, nhỡ may có tên Tử thần Thực tử ngu ngốc nào đi tấn công Potter thì sao.
Suy nghĩ của hắn lập tức được chứng minh, khi đi qua con hẻm nhỏ, hắn đột nhiên bị một bàn tay vươn ra túm lại.
Trái tim Draco nhảy dựng: "Dì Bella?"
Bellatrix Lestrange thản nhiên nhìn ngắm lệnh truy nã của mình trên tường, tựa như vô tình hỏi: "Sao ngươi không về nhà, Draco?"
"... Cháu vẫn chưa đủ tuổi, sợ sẽ làm chủ nhân vướng tay."
"Thật chẳng thể hiểu nổi Narcissa nghĩ cái gì, một cơ hội tốt như vậy, chủ nhân cũng đã ngầm đồng ý cho ngươi cùng tham gia vào nhiệm vụ với Lucius...", móng tay dài nhọn cào qua mặt hắn, "Sao lại thế này? Ngươi học Bế quan Bí thuật?"
Bellatrix lập tức tươi cười, ôm vai Draco nói: "Thế mới đúng chứ. Ngươi đương nhiên phải giúp Lucius ghi công trước mặt Chúa tể."
Draco chậm rãi nói: "Vâng..."
Hắn siết chặt nắm tay. Cặp vợ chồng Muggle bị cuốn vào xoáy nước trong mộng dần dần biến thành Lucius và Narcissa...
*
"Tớ về rồi.", Harry chán nản trở lại tiệm Giỡn của anh em Weasley gặp mọi người.
"Xem áo choàng chống bùa chú của bọn anh này!"
"Đạn khói ẩn thân nữa nè!"
Fred và George lôi kéo Harry tham quan cửa hàng mà chính cậu đã rót vốn một ngàn Galleons: "Bọn anh còn có Tình Dược cao cấp, theo nguyên tắc thì cấm bán cho phù thủy vị thành niên, nhưng nếu là Harry..."
"... Có thể phá lệ nha!"
Đáng tiếc cho dù là Tình Dược hay đồ chơi đùa dai thì hiện tại đều không thể làm Harry hứng thú. Cậu tìm thấy Hermione và Ron, thấp giọng nói: "Mình chắc chắn đã thấy Bellatrix, mụ ta đi đến hẻm Knockturn cùng Malfoy."
Ron còn đang thèm thuồng nhìn ngó các sản phẩm để trên giá của tiệm: "Mụ ta và Malfoy là cùng một giuộc, chả có gì lạ cả."
Harry đè giọng nói: "Nhưng chắc chắn bọn họ đang lên kế hoạch mờ ám gì đấy! Từ cuối năm ngoái Malfoy đã rất bất thường, mình cần phải tìm hiểu xem cậu ta đang giở trò gì!"
"Từ cuối năm ngoái bồ cũng rất bất thường!", Ron oán giận, "Harry, chúng ta có thể nào có một ngày không nhắc đến Malfoy có được không? Nó chỉ mới không gây chuyện với bồ một hai lần thôi, nghĩ lại mà xem, cha nó bị truy nã, nó sao còn dám kiêu ngạo chớ!"
Harry cố chấp: "Nhưng mình vừa nghe thấy Malfoy nói nó muốn giúp cha ghi công trước mặt Voldemort kìa."
Hermione thở dài: "Harry, đấy chỉ là Malfoy đang ảo tưởng thôi. Bồ còn không biết nó là loại người thế nào à? Nó chỉ mới mười sáu tuổi, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không cho nó gia nhập đâu."
Harry phản bác: "Mình cũng mới mười sáu tuổi mà Voldemort đã suốt ngày tính toán giết mình đấy thôi!"
"Bồ với Malfoy giống nhau à?"
"Nói không chừng Voldemort cũng cảm thấy giống nhau?", Harry nhìn chằm chằm đống Tình Dược đang sủi bọt hồng hồng, "Dáng vẻ của Malfoy thật sự rất bất thường, chắc chắn nó đã được giao cho nhiệm vụ nào đấy... Dò hỏi Hội Phượng hoàng? Vậy nên thái độ của nó với mình mới tốt hơn một chút?"
"Đối xử tốt với bồ? Rồi làm bạn với bồ để làm tình báo?", Hermione nghiêm túc gật đầu, "Tốt nhất kế hoạch của Chúa tể Hắc ám là như thế, vậy chúng ta có thể yên tâm rằng IQ của đám Tử thần Thực tử đó chỉ ngang với lũ quỷ khổng lồ!"
"Nhưng Malfoy..."
"Harry, chắc chắn Malfoy đến hẻm Knockturn để tẩu tán tiếp đống đồ không thể giấu nữa thôi.", Ron vỗ vai Harry, "Thật ra mỗi lần Bộ Pháp thuật kiểm tra nhà bọn họ đều phải xử lý một số đồ không thích hợp, bây giờ cha nó bỏ trốn, tất nhiên là nó phải đi làm, chả có vấn đề gì đâu."
Harry hoài nghi hỏi lại: "Thật không?"
Hermione và Ron trăm miệng một lời: "Thật đó."
*
Tàu tốc hành Hogwarts.
Lần đầu tiên Draco thực sự làm nghĩa vụ của một Huynh trưởng. Hắn nghiêm túc kiểm tra mỗi cái rương của tân sinh, xem xét giá hành lý đã sắp xếp ổn chưa, thú cưng mọi người mang theo có gặp vấn đề gì không... thật ra có lẽ là vì hắn muốn trốn tránh trở lại toa của mình.
Có quá nhiều vấn đề đè nặng trong lòng hắn: Tử thần Thực tử tập kích, Khế ước Bảo hộ, cặp vợ chồng Muggle đã chết, thần chú gọi Thần Hộ mệnh không có tiến triển, còn cả bình độc ếch đang nằm trong rương da của hắn.
Bình độc dược này hắn không thể không mua dưới sự cổ vũ của dì Bella. ("Kể cả có thể đi vào Hogwarts, Lucius cũng không thể giết chết Dumbledore được! Chủ nhân là đang giao cho chúng ta một vấn đề nan giải!", Bellatrix điên khùng cười nói khanh khách, "Cho nên trước đấy có thể hạ độc lão, lão sẽ không phòng bị một học sinh đâu! Lão bị hạ độc chết, ngươi sẽ lập công lớn!") Lúc đấy Draco làm bộ đương nhiên, nhưng thực chất khi ấy hắn mới biết Lucius bị Chúa tể Hắc ám giao cho nhiệm vụ này.
Bảo làm sao cả kỳ nghỉ cha mẹ đều bận rộn. Bảo làm sao bọn họ kêu mình đừng làm gì, rời xa mọi thứ.
Toa xe ở giữa truyền tới tiếng cười nói ầm ĩ, Draco cau mày đến xem, đập vào mắt hắn là một cái đầu tóc đen rối bời.
Potter chết tiệt lại ở chỗ đấy!
Draco cứng người, máy móc quay người đi. Đoàn tàu đi tới Scotland, bóng cây rậm rạp lướt qua cửa sổ tàu, một con cú mèo màu xám nâu đậu trên kệ để hành lý rúc lên, Draco nhớ tới toa xe ở giữa là để tổ chức bữa tiệc tư nhân của giáo sư Slughorn, Zabini cũng đi, nhưng hắn - một Malfoy, lại không được mời... một nhóm Hufflepuff trộm nhìn hắn khe khẽ bàn tán, Draco không có biểu tình gì đi tới cuối đoàn tàu... Draco thừa nhận trước kia hắn từng phẫn nộ vì giáo sư mới xem nhẹ Malfoy, nhưng đó là trước kia. Bây giờ ngược lại hắn còn cảm thấy may mắn, vì Potter là khách mời ở đó.
Cuối cùng Draco đi tới một toa xe không có học sinh, cũng chẳng có ghế dựa, trên sàn để đầy những cái rương hình thù kỳ quái. Hắn kéo mở cửa nhỏ ở cuối toa, tiếng còi hơi của đoàn tàu quyện cùng gió đêm mát lạnh lập tức tràn vào, phía sau hắn dường như có cái gì bị thổi lung lay...
Draco nghiến răng nghiến lợi: "Đủ rồi, Potter! Cậu còn muốn đi theo tôi đến bao giờ?"
Trong toa xe yên lặng.
Draco chạm vào khung cửa, mái tóc bị gió thổi loạn tạm thời che khuất mắt hắn: "Tôi biết cậu ở đây, Potter. Cậu ăn nhầm cái gì à? Không muốn hưởng thụ sự yêu quý của giáo sư? Cũng chẳng muốn ăn điểm tâm cùng bạn bè à? Cậu cứ đi theo tôi thế là muốn làm gì? Chẳng lẽ tôi nhảy xuống từ chỗ này thì Đứa bé Sống sót cũng nhảy theo sao?"
Vẫn không có người trả lời, cả toa xe yên lặng đến kỳ quái...
Đoàn tàu dần đi chậm lại, sắp tới nhà ga rồi, Draco hít một hơi thật sâu, thẳng lưng, ngẩng đầu nói: "Potter, cho cậu một lời khuyên, cố gắng mà cách xa tôi ra. Cậu cũng biết quan hệ của nhà tôi và Chúa tể Hắc ám. Nói không chừng một ngày nào đấy tôi sẽ giết cậu, hiến xác cậu cho Ngài ấy! Cậu thích thế à?"
Hắn sải chân trở về toa xe của mình: "Cứ ở chỗ này hứng gió đi. Tôi không tính mưu sát cậu ở toa xe của Slytherin đâu."
Sau khi thiếu niên tóc vàng rời đi, nơi vốn không người cảnh vật bỗng nhiên vặn vẹo, Harry Potter xuất hiện. Cậu đi tới đóng cánh cửa nhỏ đang lay động trong gió: "Malfoy muốn giết mình? Không... Cậu ta chỉ muốn mình không gây trở ngại. Cậu ta rốt cuộc muốn làm gì?"
*
Draco khiếp sợ nhận ra muốn tránh Potter lại khó khăn như vậy.
Không biết tên Gryffindor kia làm như thế nào, gần như hắn ra khỏi hầm sẽ gặp cậu ta! Thư viện cũng chẳng an toàn, Potter là người ham học à? Thà ôm sách vở mơ mơ hồ hồ ngủ cũng kiên trì ngồi ở khu đọc sách? Cậu ta không thể dùng thời gian đấy đi tập Quidditch đi sao?
Đúng rồi, còn cả Quidditch nữa. Draco không thể không xin Urquhart cho phép rời đội. Potter ở trên chổi cũng có hàng trăm vấn đề có thể xảy ra, hắn cũng chẳng muốn lúc Potter rơi xuống lại tặng cho cậu ta một cái đệm thịt người!
Lúc chọn môn, Snape cau mày hỏi: "Sao không chọn Thảo dược học? Tuy rằng ngươi không cần lo lắng vấn đề nghề nghiệp, nhưng nếu muốn học Độc dược thì cũng cần tinh thông Thảo dược học."
Bởi vì chắc chắn Potter sẽ học Thảo dược học mà con thì không thể yêu cầu giáo sư loại cậu ta ra! Draco không thể nói thẳng cái lý do này, đành giấu diếm: "Con quên mất."
Snape gật đầu, chọn cho hắn môn học này, lại thuận tiện đánh dấu thêm môn Bùa chú ở bên cạnh: "Dumbledore nói ngươi có hứng thú với bùa chú. Ta cũng cho rằng học nhiều một chút mới có thể giúp được ngươi."
Không, bùa chú con muốn học không phải nội dung trên lớp. Draco vẻ mặt đau khổ nói: "Cảm ơn giáo sư."
Tốt rồi, hiện tại Draco có một tờ thời khóa biểu mới giống y hệt Potter, ngoại trừ môn Độc dược.
Nhưng thực tế đã giáng cho Draco một cái tát: Môn Độc dược cũng thất thủ nốt! Sau khi vào lớp mười phút thì Potter và Weasley xồng xộc chạy vào phòng học.
"Dùng tạm sách cũ trong tủ đi.", Slughorn cực kỳ nhiệt tình với Potter, "Tìm bừa một cái bàn ngồi xuống là được, ừm, tạm thời mượn đồ dùng của bạn học vậy."
Chuông cảnh báo trong đầu Draco điên cuồng vang lên. Hắn hối hận rồi, hắn không nên vì muốn tránh nói chuyện với người quen mà ngồi một mình... Hiện tại Ravenclaw ngồi cùng nhau, bàn của Granger chỉ còn một chỗ trống... Weasley đi tới. Trong phòng chỉ còn chỗ trống ở bàn Slytherin.
Potter giữa ba Slytherin không quen biết và một Slytherin cậu ghét cay ghét đắng cuối cùng vẫn chọn vế sau.
Lúc Gryffindor mắt xanh ngồi xuống bên cạnh, Draco nỗ lực hô hấp, an ủi chính mình: Chỉ là một tiết Độc dược. Không có gì. Bây giờ đã là lớp cao cấp N.E.W.Ts, sẽ không có học sinh bị vạc nổ chết đâu.
"Potter, có thể quay đầu qua chỗ khác được không? Tôi cũng không định giết cậu trong tiết Độc dược."
"Tôi không tin cậu muốn mưu sát tôi, tuy rằng một số việc cậu làm trong mắt tôi so với mưu sát còn kinh khủng hơn.", Potter do dự thật lâu, mới hỏi, "Cậu rời khỏi đội Quidditch à?"
Draco nói một cách ngạc nhiên: "Cha tôi còn chẳng cần tôi báo cáo việc này."
Potter lật lật quyển sách cũ đã sắp tan tành kia: "Tôi bất gặp một Tầm thủ chưa từng gặp bên Slytherin luyện tập."
"Thì sao? Ngài Potter đây sợ hãi, muốn thám thính chút chuyện về đối thủ cho đội mình?"
"Đừng đùa cợt thế, Malfoy. Cậu lúc nào chả thua tôi, mà Urquhart cũng chẳng tìm được người nào tốt hơn cậu."
Có người gọi: "Harry..."
"Cảm ơn đã khen ngợi, Nhưng tôi có kiến nghị rằng đội trưởng đội Quidditch của Gryffindor nên bỏ nhiều thời gian cho việc luyện tập Quidditch chứ không phải ở thư viện."
"Tôi nói rồi, tôi chỉ là thích bầu không khí ở thư viện, không liên quan tới cậu, Malfoy. Nhưng Tầm thủ Slytherin có thể giải thích một chút về việc cậu ta thà rời khỏi đội để ngồi cả ngày ở thư viện để làm gì không?"
"Harry!"
Draco bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện cả phòng học đang nhìn bọn họ. Chính xác hơn, là nhìn Harry Potter.
Giáo sư Slughorn đứng trước một cái vạc chứa chất lỏng màu vàng, gọi Potter: "Harry, con trả lời xem độc dược này là gì?"
Potter xấu hổ quay đầu nhìn lên bảng: "Ờm, độc dược..."
Chất lỏng màu vàng quay cuồng trong vạc, phát ra thứ ánh sáng ma mị, hai nữ sinh Ravenclaw đang mê muội tới gần nó, còn Hermione (như mọi lần) đang giơ cao tay, xem ra đã có đáp án.
Slughorn nhắc Harry: "Hãy quan sát khói của nó, cả mùi hương nữa. Độc dược này có một loại mùi rất đặc thù."
"Nó có khói hình xoắn ốc.", Potter lộ ra biểu tình chán nản, "Nhưng mùi hương, con không ngửi thấy... À, không, con ngửi thấy mùi nước bí đỏ, mùi gỗ? A, là mùi của chổi bay."
Draco nhíu mày. Ánh sáng như trân châu, khói hình xoắn ốc, hắn đã đoán ra cái vạc kia có thể là Tình dược, nhưng mùi hương... Theo lý thuyết, Tình dược có mùi dựa theo mùi hương người ngửi thích nhất, nhưng mà, giống như Potter nói, từ lúc mở vạc, Draco cũng không phát hiện mùi hương xung quanh có gì thay đổi, nếu phải nói, thì có lẽ là buồn hơn một chút.
"Đúng vậy...", Slughorn gật đầu, đem cơ hội trả lời giao cho Hermione vẫn luôn giơ cao tay, "Nào, trò hãy trả lời."
"Là Tình dược. Mùi hương của nó khác nhau tùy từng người, người ta sẽ ngửi được mùi hương mình thích nhất... Em ngửi được mùi cỏ mới cắt, mùi tấm da dê mới, và...", Hermione mất tự nhiên ngập ngừng một chút, rồi lại nói: "Tóm lại, đây là độc dược tình yêu mạnh nhất trên thế giới."
Slughorn vui vẻ khen ngợi: "Hoàn toàn chính xác, Gryffindor thêm 20 điểm."
Potter cao hứng nói: "Hermione là học sinh ưu tú nhất mà."
Draco không trả lời. Hắn hoài nghi sờ mũi mình, vẫn không thể ngửi được mùi hương gì mới...
Là do khứu giác hắn có vấn đề sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT