Độc dược loang ra trong thân thể, Draco cảm thấy cái vui sướng bay bổng kia biến mất. Linh hồn của hắn hạ xuống, một lần nữa bị những mối liên kết mỏng manh mà vững chắc kìm lại, bước nhảy và âm nhạc hoàn toàn dừng lại, hắn ý thức được mình đang ngồi ở một văn phòng yên lặng, Snape đang chỉnh sửa lại những cái lọ chứa đầy đám chất lỏng kỳ quái, Harry ngồi đối diện, khẩn trương nhìn mắt hắn, "Chuyển về màu xám rồi."
Snape gật đầu: "Thấy thế nào, Draco?"
Draco thẩy chả tốt tí nào. Hắn nhắm mắt rồi lại mở. Kỳ lạ. Lúc nhìn thấy Potter, hắn vẫn cứ cảm thấy người này phải thuộc về mình. Hắn che trán, nói: "Chỉ sợ không ổn... Giáo sư Snape."
Harry càng khẩn trương: "Uống thêm Dược trung hòa nhé?"
"Cậu Potter, cho dù là thuốc giải cũng cần phải có liều lượng." Snape cười nhạo, "Nhưng cũng vừa đúng giải thích tại sao ngươi đổ lắm độc dược vào ly của cậu Malfoy thế."
Harry khó có thể tin: "Ba giọt cũng tính là quá liều ạ?"
"Ngươi trộn vào rượu. Cồn ảnh hưởng đến hiệu quả của độc dược."
Draco u uất nhìn chằm chằm tay mình. Hắn sẽ không bao giờ uống Pinot Noir nữa, thề luôn.
"Bình thường thì Dược trung hòa sẽ có tác dụng ngay lập tức, nếu tạm thời chưa thấy, chờ thêm hai phút. Bây giờ, các ngươi có thể rời khỏi chỗ của ta." Snape bắt đầu đuổi khách.
Draco không thể không cùng Harry đi khỏi văn phòng Snape. Tối muộn, hành lang kể cả có trang trí cho Giáng Sinh cũng toát lên một vẻ trống rỗng tịch mịch, một cái lục lạc bị Harry va vào mà rung lên.
Leng keng, hai phút. Draco thấp thỏm nhìn về phía Gryffindor bên cạnh. Hắn đã bình thường trở lại, Potter chỉ là Potter, cho dù hắn vẫn phải bảo vệ cậu... Đau đớn tỏa ra theo huyết mạch.
Một cái lục lạc nữa bị đụng vào vang lên.
"Potter, chúng ta cần nói chuyện."
Bước chân của Harry lập tức dừng lại, cả người cậu cứng đờ như đêm khuya ăn vụng ở phòng bếp bị bắt tại trận. Cậu sờ sờ mũi: "Được rồi. Là tôi sai."
Draco sầu lo hỏi: "Vì cái gì mà cậu cảm thấy tôi cần uống một ly thuốc giải Tình dược?"
Harry nhấn mạnh: "Ba giọt!"
"Rồi, ba giọt. Nhưng vẫn không thay đổi sự thật hai chữ Tình dược này."
"Cậu tức giận sao?"
"Một chút."
"Tôi xin lỗi." Harry hít sâu, "Tôi biết thế này tổn thương tình cảm của cậu, tôi không nên nghi ngờ nó là do Tình dược tạo nên."
"Tình cảm của tôi?" Draco lặp lại, nhận ra được có một hiểu lầm đáng sợ gì đó đã phát sinh.
Harry mặt đầy áy náy nói tiếp: "Tôi chỉ là không biết xử lý như thế nào. Tôi biết cậu không muốn tôi biết tình cảm của cậu, nhưng tôi đã biết, tôi không thể mặc kệ được... Tôi không thể trơ mắt nhìn một người đau khổ vì yêu tôi, cho dù người này là một Malfoy đáng ghét. Ý tôi là, đã từng rất đáng ghét."
Sắc mặt Draco trắng bệch: "Tôi? Đau khổ? Vì yêu cậu?"
"Lúc đầu tôi cũng không dám tin, nên mới khờ dại cho rằng một liều thuốc giải có thể giải quyết vấn đề." Harry nhìn hắn một cái thật sâu, chán nản gục đầu xuống, "Rõ ràng, tôi làm cho sự việc càng trở nên rối rắm hơn."
Có đến hai phút liền Draco khiếp sợ đến không nói được gì. Vừa đúng thời gian để Dược trung hòa có hiệu quả lần nữa...
Potter cho rằng mình yêu cậu ta. Yêu giống như bị trúng Tình dược. Thế nên cậu ta mới trăm phương ngàn kế túm hắn tới tìm cơ hội cho hắn uống thuốc giải. Như vậy có thể giải thích được những đoạn hội thoại kỳ quái lúc trước. Nhưng tại sao lại thành ra thế này? Yêu! Đúng là người ngoài nhìn vào trông hắn như thằng thần kinh đi cứu Potter, nhưng liên quan gì đến Tình dược? Chẳng lẽ Potter hiểu đấy là yêu? Cậu ta chưa bao giờ được người nào yêu thực sự à?
Đỏ ửng xuất hiện trên má Harry làm Draco run sợ: "Tôi không thể tiếp thu nổi cái này... Tôi... không phải là vì chúng ta đều là con trai, ý tôi là... Tôi cũng không muốn chỉ trích cậu, nhưng cậu phải biết tôi đã từng ghét cậu đến thế nào vì cậu trêu chọc tôi mua vui. Một người như vậy sao có thể yêu tôi?"
"Không sai, ghét." Draco làm sáng tỏ, "Thực tế tôi vẫn luôn ghét cậu, kể cả bây giờ! Nghe đây, Potter, tôi không yêu cậu, chưa bao giờ yêu cậu!"
Áy náy trên mặt Harry càng rõ ràng: "Được rồi, cứ coi như cậu không thế."
Cậu ta vẫn cảm thấy mình yêu cậu ta! Draco vô lực rít gào: "Thật sự là không! Cho dù cậu là Chúa Cứu thế cũng không có nghĩa tất cả mọi người đều muốn vây quanh cậu. Bỏ những phỏng đoán tự mình đa tình của cậu đi, tôi không yêu cậu, con Chimaera kia thật sự chỉ là ngoài ý muốn."
Harry trông có chút tức giận, cũng có chút thất vọng: "Không cho tôi đi ra ngoài buổi tối cũng là ngoài ý muốn ư?" rõ ràng cậu không muốn tiếp thu lý do thoái thác của Draco: "Cậu nói cậu sẽ chết vì tôi. Cậu nói cậu phải bảo vệ tôi."
Draco trầm mặc. Nếu hắn biết Potter hiểu hành vi của mình theo hướng tình yêu tình báo, hắn đã chả nói mấy câu làm người khác hiểu nhầm như thế. Hắn chật vật biện hộ: "Có lẽ là tôi trúng Lời nguyền Độc đoán."
"Lương y kiểm tra rồi. Chú Lupin nói cho tôi, vì cha cậu... Bọn họ không yên tâm." Harry hơi do dự, "Cậu băn khoăn chuyện này sao? Vì chúng ta gần như ở hai phía đối lập? Nếu không quan tâm cái này, có phải cậu sẽ giống như ở dạ tiệc không màng bất cứ thứ gì đến cạnh tôi?"
Tâm trạng Draco trong nháy mắt rơi thẳng xuống hiện thực hắc ám từ trong những phỏng đoán tình yêu phấn hồng. Không sai, hắn đáng nghi, Tử thần Thực tử dự bị. Ha, cho dù mấy tháng nay hắn vẫn luôn phản bội Chúa tể Hắc ám...
Draco nghe thấy bản thân trơn tru nói ra một lời giải thích hoàn mỹ: "Không. Lúc ở tiệc rượu là do cậu cho tôi uống quá liều độc dược tự chế."
"Cậu tin là thế ư, Draco?"
Đau đớn lan tràn trong lồng ngực, Draco bực bội nói: "Quan trọng đến thế à, Potter? Nếu cậu ép được tôi thừa nhận tôi yêu cậu, chỉ là nếu, tôi không yêu cậu, thì cậu định làm thế nào? Lôi tôi đến hôn nhau trước mặt Dumbledore, hay cầm nhẫn đi xin Chúa tể Hắc ám chứng hôn?"
Đến lượt Harry trầm mặc. Đỏ ửng trên mặt cậu biến mất, làm cặp mắt xanh kia càng long lanh như mặt hồ dao động.
Một lúc lâu Harry mới gian nan nói: "... Những chuyện đó không thể xảy ra."
"Thì đúng là không thật." Draco nói, "Giống như cậu nói 'Chúng ta không đi cùng đường'. Tôi hứa không nhúng mũi vào bất kỳ chuyện gì có liên quan tới cậu, đổi lại, mong cậu đừng ngó ngàng đến tôi, cách nhau càng xa càng có lợi cho chúng ta. Cậu thấy thế nào, Potter?"
*
Harry lê chân đi về ký túc xá, cảm giác chút rượu vang uống ở dạ tiệc đang cồn cào thiêu đốt dạ dày.
Lý trí nói cho cậu dù Draco yêu hay không yêu cậu cũng chẳng can hệ gì, cậu lẽ ra nên mặc kệ Draco cũng như cái cách mà cậu đã mặc kệ đám chocolate tẩm Tình dược, nhưng về mặt tình cảm, cậu thực sự không thể nào hoàn toàn chẳng đoái hoài gì tới chuyện này. Ngón tay cậu vô thức va vào một đám lục lạc trang trí, tiếng leng keng vang lên đơn độc trong hành lang trống trải, như một đám chim nhỏ đang nức nở khóc...
Khoan, Harry dừng chân. Đúng là có ai đó đang khóc thút thít.
Harry đẩy cánh cửa khép hờ của gian phòng học ra, kinh ngạc nhìn thấy Hermione ôm gối ngồi cạnh bục giảng, một đám chim nhỏ màu vàng bay loạn quanh cô.
Trên người Hermione vẫn mặc lễ phục dạ tiệc nhưng tóc tai rối loạn, váy cũng nhăn dúm dó, một mảng lớn bị ngấm rượu. Nghe thấy có người đẩy cửa, cô ngẩng đầu vội lau mặt, chỉ về đám chim nhỏ: "Harry? Mình mới học một bùa chú, rất thú vị."
Harry ngồi xuống bên cạnh cô: "Chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Hermione nhìn rất mệt mỏi, "Suýt nữa mình đã hôn McLaggen."
"Suýt?"
"Suýt. Nếu Ron không ném ly rượu vào giữa bọn mình. Mình không hiểu bồ ấy nghĩ gì nữa, một phút trước bồ ấy còn đang quấn quýt với bạn gái."
Harry ôm gối giống Hermione, "Có lẽ chính bồ ấy cũng không hiểu."
"Ngu ngốc, tất cả mọi người nhìn bồ ấy cãi nhau với McLaggen, có cả Lavender." Hermione tạm dừng, "Bồ đã đi đâu, Harry? Malfoy thế nào rồi?"
Harry nói: "Chắc là về ký túc xá Slytherin."
"Bồ biết ý mình không phải thế."
Harry ngửa đầu tựa người vào bục giảng: "Rồi rồi, sự thật là Malfoy không trúng Tình dược, và cũng chẳng yêu mình nốt."
Hermione giật mình nói: "Ở dạ tiệc cậu ta ôm bồ như rồng ôm báu vật."
"Mình làm sai độc dược." Harry lẳng lặng nói, "Mình nói chuyện với cậu ta, kết quả là quyết định sau này không can thiệp gì đến chuyện của nhau. Phải là thế, cả nhà cậu ta đều theo Voldemort, mình với hắn, chỉ một người có thể sống sót."
Hermione hỏi: "Harry, bồ xác định cậu ta thật không yêu bồ? Cứ cho đêm nay là do độc dược, thế còn trước đây?"
"Ai biết, mình đâu biết được cậu ta nghĩ gì."
Hermione thở dài: "Có lẽ chính cậu ta cũng chẳng rõ."
Lông mi Harry khẽ động: "Kệ cậu ta đi. Nhưng nếu cậu ta còn dám âm mưu chuyện gì, mình sẽ còn theo dõi cậu ta... "
"Hermione?" Ron đột nhiên xông vào, kinh ngạc nhìn hai người bạn thân của mình: "Harry? Sao hai bồ lại ở đây?"
Hermione đứng lên, lạnh giọng nói: "Tán chuyện."
"Tán chuyện! Về phòng sinh hoạt chung không được à, tự nhiên bồ chạy khỏi dạ tiệc, mình tìm bồ cả tối!"
"Mình có bắt bồ tìm mình không?"
"Mình lo lắng cho bồ!"
Harry định khuyên giải: "Ron, Hermione, mình nghĩ là..."
Hermione đột nhiên bạo phát: "Oppugno!"
Lũ chim nhỏ bé phóng vụt đi như một trận mưa đạn màu vàng về phía Ron. Ron vừa né vừa đỡ rít lên: "Bồ điên à?"
Trong lúc hỗn loạn Harry đã bị đẩy khỏi phòng học, đây cũng là lần đầu tiên cậu nhận ra bản thân về một mặt nào đó đã bị tách khỏi Ron và Hermione... Không phải bọn họ không còn là bạn thân, chỉ là chuyện tình cảm giữa hai người làm Harry hoàn toàn không biết nói gì. Đây là một trong những vấn đề hoàn toàn không có lời giải chuẩn xác, ai rồi cũng bó tay. Một con chim nhỏ đâm vào tay Harry, cái mỏ nhỏ cứng khiến da thịt nhói lên, cả hai cùng bị đẩy khỏi phòng học.
"Một buổi tối hỏng bét." Harry thầm nói, đi tới cửa sổ thả con chim đi. Cậu không đi ngay mà vẫn ở lại nhìn bóng dáng vàng chóe nhỏ bé kia bay lượn giống như đang nhìn một trái Snitch.
Phép thuật tạo ra tình yêu là giả dối, thế thì chim nhỏ được phép thuật tạo ra cũng sẽ biến mất trong nền trời đêm này sao? Nếu cứ mãi giữ phép thuật này, đến cả phù thủy cũng cho nó là động vật thật sự sao?
Con ngươi Harry co rụt, tầm mắt ngưng lại. Cậu thấy, trên Tháp Thiên văn, một bóng dáng bạch kim đang lẳng lặng đứng. Gió đêm lặng xuống.
Chim nhỏ duyên dáng bay múa uốn lượn qua người kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT