*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1.
Ba năm trước, ông nội bị bệnh qua đời, tôi không được gặp mặt ông lần cuối.
Tôi vẫn luôn hy vọng có thể một lần nữa gặp lại ông trong mơ.
Cho đến hôm qua, cuối cùng tôi cũng mơ thấy ông rồi.
Tôi còn chưa kịp bi thương đã bị ông nội cắt ngang.
“Cháu gái ngoan, đốt thêm cho ông nội ít tiền đi, ông nội ở dưới này đang cầm đầu một đội quân, chi phí lớn quá, ông sắp trụ không nổi rồi!”
Sau khi tỉnh lại, tôi gãi gãi đầu nghĩ, không phải chứ? Lão gia tử ở dưới đấy còn kiếm chuyện làm nữa?
Cầm quân? Còn cả một đội?
Đầu trâu mặt ngựa với Thập điện Diêm vương ở âm phủ không thèm quản lý sự vụ nữa à?
Còn để ông nội dưới đấy làm mấy trò gây rối, ẩu tả.
Tôi bán tín bán nghi đốt cho ông nội ba bao tiền giấy lớn, ai mà biết được, ngày hôm sau ông lại về tìm tôi báo mộng tiếp.
2.
“Cháu gái ngoan, tiền cháu đốt cho ông ông nhận được rồi! Phó đoàn trưởng rất cảm ơn cháu, quyết định hứa gả cháu trai của ông ấy cho cháu! Đây là tín vật, mau cầm lấy.”
Tôi nhận lấy rồi nhìn qua, là một chiếc khăn tay.
“Không phải, ông nội, dưới đấy có chuyện gì vậy? Sao vẫn còn phải đánh trận ạ?”
Ông nội vỗ đét một cái vào đầu gối.
“Đều tại tên tiểu quỷ chết tiệt đó, c.hết rồi cũng không chịu an phận, còn nhất quyết muốn tranh giành địa bàn với chúng ta. Chúng ta năm đó đã đánh hắn đến mức quỳ xuống xin tha rồi, hiện tại cũng có thể đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ!
Tôi mắt chữ O mồm chữ A:
“Vậy… vậy các ông còn thiếu tiền không ạ?”
Ông nội cười haha.
“Cái đó đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi! Đúng rồi, cháu gái, Phó đoàn trưởng nhờ cháu giúp ông ấy nhắn với người nhà một câu, bây giờ ông ấy sống rất tốt, mọi người không cần lo lắng!”
Lúc tỉnh lại tôi ngẩn người nhìn lên trần nhà. Giấc mơ này thật là thú zị!
Tôi nghiêng đầu nhìn, liền thấy một chiếc khăn tay màu hồng im lặng nằm trên đầu giường.
3.
Tôi lần theo địa chỉ trong mơ, đứng trước cửa nhà Phó Đoàn trưởng do dự một lúc.
Nói chứ, câu chuyện như vầy, ai mà có thể tin được?
Còn chưa kịp gõ cửa, xe cấp cứu đã pí po pí po từ đâu chạy tới, khiêng một bà cụ từ trong nhà đi.
Tôi vội vã chen lên phía trước hỏi thăm.
“Đúng, đó là bà Lục, aiya, bà ấy sức khỏe không tốt, đã phải gọi xe cấp cứu mấy lần rồi, lần này xem ra khó có thể qua khỏi được.”
Hả???
Thôi xong, thôi xong. Tôi còn chưa kịp gửi lời nhắn mà!
“Đứng lại, cô là ai?”
Một giọng nói nam tính lạnh lùng, nghiêm nghị hỏi tôi.
Đầu tôi vội vã nảy số, đáp:
“Tôi là cháu gái của bà Lục!”
Tôi vốn tưởng bản thân sẽ thoát được kiếp nạn, ai ngờ anh ta trực tiếp duỗi tay tóm lấy cổ áo của tôi.
“Sao tôi lại không biết bà nội tôi còn có một đứa cháu gái như cô nhỉ?”
Hu, quả này đụng phải họng súng rồi….
4.
Tôi đem toàn bộ sự tình kể cho Lục Hàn - cháu trai của Phó Đoàn trưởng, tất nhiên là đã tạm bỏ qua qua đoạn hứa hôn:>
Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt đầy cảm thông:
“Tuổi còn trẻ vậy, thế mà đầu óc đã không được bình thường rồi.”
?????
Tôi biết ngay là sẽ thế này mà!
Tôi tức đến độ bốc khói cầm cái khăn tay ném vào người anh ta.
“Ông nội nhà anh nhờ tôi nhắn với gia đình, ông ấy sống tốt lắm, khỏe mạnh yêu đời, bảo gia đình anh không cần lo lắng!”
Lục Hàn cả mặt phút chốc tái xanh:
“Ông nội tôi mất được năm năm rồi!”
Sợ bị anh ta đ.ánh, tôi vội vàng xách mông chạy mất.
Đêm đó, ông nội lại quay về báo mộng:
“Cháu gái, lần trước cháu đốt hàng mã cho ông, bên trong còn đốt một cái Iphone 15, cái thứ đó ông chưa biết dùng, cháu gái dạy ông dùng đi.”
“Ông, ngày mai cháu đốt thêm cho ông một quyển sách hướng dẫn. Ông ở dưới đấy đánh trận thế nào rồi ạ? Tên tiểu quỷ đó đã đầu hàng chưa ạ?”
“Đừng nhắc nữa! Bọn khốn đó còn dám bỏ thuốc vào sông Vong Xuyên! Hại chúng ta người ngựa đều đau bụng đến chết đi sống lại. Đầu trâu mặt ngựa dưới đấy nói đến con rùa dưới sông cũng mọc thêm 3 cái chân rồi, thật là tức chớt! Đúng là thủ đoạn hèn hạ!”
(Đố cả nhà mấy cái chân mọc thêm của con rùa là cái gì:”)))
5.
Ngày hôm sau tôi vội vã đi tìm sách hướng dẫn sử dụng, đột nhiên trong đầu tôi lại lóe lên một tia sáng.
Lần trước cửa hàng nói dạo này đang mốt đốt mấy mẫu điện thoại di động nên tôi tiện tay đốt thêm một cái, nào ngờ ông nội lại thật sự nhận được!
Nghĩ đến những việc mà ông đã kể cho tôi trong mơ,ngay trong đêm tôi liền lập tức lên mạng mua một lượng lớn mô hình vũ khí tân tiến, chạy ra ngọn núi sau nhà hóa vàng hết.
Thế là — Tôi bị xích vào cục cảnh sát luôn rồi
.
Lục Hàn:
“Họ tên?”
Tôi:
“Trương Thố Thố.”
Lục Hàn:
“Có biết bản thân phạm tội gì không?“
Tôi:
“Không biết T_T”
“Bịch” một tiếng, Lục Hàn vứt một xấp tài liệu lên mặt bàn.
Tôi bị dọa đến mức phát khóc rồi.
“Cảnh sát Lục, tôi thật sự không có làm việc xấu! Tôi tế bái người thân cũng không được sao?”
“Tế bái người thân? Nếu không phải có người thấy cô kéo cả xe tải đồ lên núi nên gọi cảnh sát, có phải cô định đốt luôn cả ngọn núi không hả?!”
Tôi tự biết mình đuối lý, im lặng không dám ho he gì nữa.
Tuy rằng ngọn núi đó là của gia đình tôi, nhưng nếu chẳng may thật sự bốc cháy thì cũng sẽ gây rắc rối lớn cho mấy chú cảnh sát.
“Xin lỗi cảnh sát Lục, lần sau tôi sẽ chú ý.”
“Được rồi, cứ ngồi đấy tiếp đi.” Cảnh sát Lục bắt chéo hai chân, thản nhiên nói.
“Không phải chứ, chú cảnh sát, tôi đã thừa nhận lỗi lầm rồi, chú vẫn không thả tôi đi ư?”
Lục Hàn lườm tôi một cái, nói:
“Có ai như cô không, cúng tế người thân mà đốt nguyên một xe tải mô hình vàng mã? Thành thật khai báo đi.”
Thôi xong, lại bị coi thành đứa thần kinh rồi=)))
6.
Sau khi nghe tôi khai báo đầu đuôi ngọn ngành, Lục Hàn trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó, anh ta cẩn thận dè dặt hỏi tôi:
“Cô thật sự không có tiền sử bị bệnh thần kinh đấy chứ?”
Tôi: Haha.
Vào lúc tôi đang chìm vào bế tắc, Lục Hàn bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
Biểu cảm trên gương mặt lập tức thập phần nghiêm trọng.
“Đi cùng tôi một chuyến đi.”
Trong phòng ICU của bệnh viện, bà nội Lục vừa nói vừa thở hổn hển:
“Cháu, cháu thật sự đã gặp được lão già nhà ta ư?”
Tôi trầm mặc một lúc, “Không có ạ.”
Bà lập tức gấp gáp hỏi:
“Cái khăn tay đó, là tín vật định tình lúc đầu của hai ông bà. Ông ấy, có phải ông ấy hứa gả thằng nhóc con này cho cháu rồi đúng không?”
Lục Hàn đứng một bên, sắc mặt vô cùng khó coi, tôi cúi đầu không dám ho he nửa lời.
Bà nội Lục hai mắt phát sáng, nói:
“Tốt! Tốt! Không ngờ trước khi bà già này c.hết còn được nghe tin tức của ông ấy. Lại còn tìm được một cô cháu dâu cho Lục gia chúng ta!”
Tôi thấy khóe mắt mình tư nhiên hơi cay cay.
“Bà nội, bà nhất định có thể sống lâu trăm tuổi! Bà cố gắng giữ gìn sức khỏe, Lục gia gia ở dưới đấy còn đang mải đánh trận, bà đừng lo lắng cho ông ấy.”
Tôi kể cho bà nội Lục tình hình chiến trận dưới đấy, bà nội Lục nghe tôi kể truyện lập tức hăng hái tràn trề sinh lực.
Bà lệnh cho thằng cháu trai Lục Hàn lập tức cùng tôi đi hóa vàng một xe tải hàng mã hỗ trợ cho tình hình chiến sự dưới đấy.