11

Tôi nhìn số điện thoại Giang Chấp, do dự hồi lâu nhưng vẫn không dám gọi.

Ánh mắt lúc ấy của anh, làm tôi sợ hãi.

Sau khi đưa ra nhiều quyết định, tôi đi đến căn hộ của anh, lại do dự ở tầng dưới.

Thôi, đường nào mà chả phải đối mặt.

Đèn tầng một bị hư, tôi lần mò vào, nhấn nút thang máy.

Nhưng đúng lúc này, có một lực mạnh nào đó kéo tôi ra sau.

Đế giày cọ vào sàn phát ra âm thanh chói tai, tôi đang xoay người, chóp mũi truyền mùi hương hoa hòe quen thuộc.

Lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo, trước mặt là một thân hình nóng bỏng. "Anh ta là ai vậy?"

Áo sơ mi Giang Chấp vẫn còn ướt vì mưa.

Nó khiến hô hấp của anh vô cùng nóng rực.

Tôi muốn tránh cũng không thể thể tránh, chỉ nghiêng đầu nói: "Chỉ là bạn cấp 3, Giang Chấp, tôi và cậu ta không có gì cả.”

"Anh không tin."

Anh chém đinh chặt sắt trả lời.

"Tại sao lại tránh mặt anh? Không trả lời WeChat của anh, không nghe điện thoại của anh, cái gì cũng không nói cho anh biết hết, có phải anh đến chậm một chút thì anh ta đưa em về nhà phải không?"

Âm thanh Giang Chấp mang theo cơn tức: "Em nói đi!"

"Giang Chấp, anh bình tĩnh đã, anh nghe tôi nói, tôi và cậu ta thật sự không có gì hết!"

“Vậy tại sao em không đẩy anh ta ra?”

"Tôi...... Tôi còn chưa kịp." thì nhìn thấy anh rồi.

Giang Chấp không nói chuyện, không khí trở nên im lặng.

Lúc này tôi mới phát hiện tôi và anh đang ở lối thoát hiểm ở tầng một, ở đó có đèn xanh nhấp nháy.

"Giang......"

"Rẹt xẹt ——"

Là âm thanh của quần áo bị xé.

Vừa ngáo ngơ thì tay bị bắt, lòng bàn tay đúng đắn áp vào làn da trắng mịn ấm áp.

Dọc theo, hướng lên trên, đường cong cơ thể lưu loát, là vòng eo cơ bụng săn chắc.

"Tiếp tục đi, "

Anh ấn tay tôi, giọng có chút khàn khàn, “Anh cho em sờ, muốn cái gì thì làm đó, không cho phép tìm người khác."

Tôi luống cuống, bắt đầu nói năng bừa bãi: "Không, không phải, em không, ơ, cũng không phải, thì là......"

"Thì là không cần anh, đúng không?"

Giang Chấp nắm cổ tay tôi càng lúc càng chặt, tôi có thể cảm nhận được quần áo trên người anh bị xé rách.

Tình huống này bất ổn thật chứ.

"Anh mặc kệ em."

Giây tiếp theo, tôi bị ép bay lên.

Giang Chấp trực tiếp khiêng tôi lên, cảnh tượng lại tái diễn, tôi bị anh khiêng đi, chẳng qua lần này là về căn hộ.

"Giang Chấp! Anh bình tĩnh cho em!.”

"Hứa Ý Hoan, anh không muốn nghe, ngậm miệng lại."

Tôi khóc không ra nước mắt, lúc trước con cáo cấm dục hôn một cái liền đen mặt đâu rồi? Mau trả lại cho tôi!

12

Tôi bị anh ném lên giường lớn.

Cái giường này tôi ngồi vô số lần, nhưng không được phép ngủ, giờ phút này tôi lại bị đè lên.

Hoa điền đỏ giữa trán Giang Chấp diêm dúa lẳng lơ.

Âm thanh nhẹ vang ở mắt cá chân, chiếc chuông bạc không biết lại xuất hiện khi nào.

Âm thanh văng vẳng, kết hợp với sự mập mờ của anh khiến tôi luống cuống, không biết làm sao.

Anh lại bắt đầu hôn tôi: "Em muốn gì? Rốt cuộc em muốn gì thì mới không chia tay đây?

"Em nói đi, Hứa Ý Hoan, em nói cho anh biết, không được trốn tránh."

Tôi không rõ tại sao anh lại chấp niệm sâu như vậy.

Chẳng lẽ cáo rất kiêng kị bị bỏ rơi?

Hơi thở tôi dồn dập vài phần, nghiến răng, ôm lấy anh dùng sức hôn.

Lần này đến lượt Giang Chấp đơ ra.

Sau khi dùng sức hôn anh, anh vẫn còn trong trạng thái sốc toàn tập.

“Bây giờ hãy nghe em nói,” tôi ôm mặt anh, nghiêm túc nói: "Đầu tiên, Giang Chấp, mối quan hệ giữa em và cậu ta chỉ là bạn học, không có gì cả.”

"Thứ hai, sở dĩ mấy ngày nay phớt lờ anh là vì cậu em nhập viện, em rất bận.”

"Cuối cùng, Giang Chấp, ngay từ đầu em không quan tâm anh thích em hay không, anh ở bên em là vì sự thương hại hay không, nhưng bây giờ không được rồi.”

"Bây giờ, nếu anh không thích em, không cho em hôn, cũng không cần yêu đương với em."

Tôi im lặng nhìn anh, nhìn hơi thở của Giang Chấp từ từ ổn định lại, dần tỉnh táo hơn.

Hoa điền trên trán anh biến mất, trở lại trạng thái ban đầu.

Tôi không để ý, chỉ hỏi: "Giang Chấp, lần cuối cùng, anh có thích em không?”

Nhưng lần này anh phản ứng rất nhanh.

"Chụt."

Tôi lại bị hôn.

Đuôi cáo sau lưng anh xông ra, mềm mại ôm tôi.

Tiếp theo, anh thấp giọng rất nghiêm túc nói một câu:

"Thích."

......

Tóm cái quần lại, cuối cùng chuyện này ổn thỏa rồi.

Tôi cũng mới thấy, đám người mắng tôi hai ngày qua quay xe xin lỗi.

Nghe đâu là Giang Chấp tính sổ từng người.

Hơn nữa, gần đây có người nói mình thấy ngọn lửa màu xanh lơ lửng khắp nơi, sợ tới mức đêm mất ngủ.

Đều là đám người nói xấu tôi, khỏi nghĩ cũng biết tác phẩm đó của ai.

Tôi đưa Giang Chấp đến bệnh viện thăm cậu, hơn nữa chả mấy bất ngờ khi bị đuổi ra ngoài.

Thành thật mà nói, tôi lười quan tâm, nhưng hiển nhiên là Giang Chấp không nghĩ vậy.

Anh cố chấp nói: "Chuyện này mà không giải quyết, em sẽ bận tâm cả đời."

Nói cũng đúng.

Tôi sẽ luôn cảm thấy không trả hết được nợ cho bọn họ.

Vì thế chúng tôi ngồi cùng nhau trên băng ghế chống cằm.

Chống cằm hồi lâu, không đợi được bà dì vô tâm tìm tôi khoe khoang, nhưng thật ra chờ được tên đầu sỏ khiến ngày đó con cáo này hắc hóa.

"Hứa Ý Hoan!"

Trần Tử Ý đứng trước mặt chúng tôi, nghi hoặc nhìn Giang Chấp: “Vị này là...... bạn cậu à?"

Giang Chấp tỉnh bơ ho khụ khụ.

Tôi cũng ho khụ khụ.

"Không, " tôi thầm thở dài, má.u ghen con cáo này, nắm tay Giang Chấp làm trò trước mặt anh ta, "Bạn trai tôi, Giang Chấp."

Nụ cười Trần Tử Ý trở nên ngượng ngạo: "...Xin chào."

Giang chấp cảm giác như có gió xuân thổi vào mặt, dường như có cái đuôi nóng lòng muốn thò ra phía sau: "Ừ, xin chào."

Trần Tử Ý lại nói thêm vài câu.

Giang chấp được voi đòi tiên nắm lấy ngón tay tôi,

Ước chừng mười phút sau, Trần Tử Ý nói vài câu về tình hình của cậu, rồi rời đi.

Lúc này Giang Chấp mới buông ra, thấp giọng hỏi tôi định làm gì.

Có thể làm gì chứ.

Cậu phế thật rồi, thu tiền thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play