7.

Tôi chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy Tô Thịnh Cảnh hút thuốc.

Đây là lần đầu tiên.

Anh ấy luôn cư xử tốt và ôn hòa trước mặt tôi.

Tôi không tiến lên, chỉ đứng đó nhìn bóng lưng anh, cảm giác như chưa từng quen biết anh.

Đứng bên cạnh anh ấy là ông anh trai khốn nạn của tôi.

Anh ta đang cúi xuống và thắp lửa cho Tô Thịnh Cảnh.

“Ngài Tô, sao ngài lại ở đây?

“Đã lâu nghe nói ngài học ở thành phố C, muốn đến thăm ngài, không ngờ lại trùng hợp như vậy, ngài và em gái tôi….”

Anh ta còn chưa nói xong, Tô Thịnh Cảnh đột nhiên xoay người lại cho anh ta một cái tát.

Tiếng “bốp” rất lớn.

“Hợp đồng ở thành phố A chưa được ký phải không?

“Anh Hình đã đứng ra lừa dối hợp đồng dưới danh nghĩa của chúng tôi. Đây không phải là một đối tác tốt.

“Tôi nghĩ sự hợp tác có thể bị hủy bỏ.

“Anh đi đi, đừng để tôi gặp lại anh nữa.”

Hình Triệt lập tức hoảng sợ.

Anh ta tiến lại gần hơn và không ngưng giải thích:

“Không, ngài Tô, trách tôi nông cạn thiếu hiểu biết….”

“Ngài nhìn trúng Tiểu Ngư rồi?

“Em gái tôi bướng bỉnh, tôi sợ không thể phục vụ tốt cho ngài được…”

“hoặc….”

Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Tô Thịnh Cảnh đá một phát vào bụng.

Sau đó, anh duỗi chân dẫm lên mặt Hình Triệt như đang dập tàn thuốc.

“Tiểu Ngư, anh cũng xứng được gọi?

“Cô ấy là bạn gái của tôi, khuyên anh đừng nói nhiều.

“Cút, đừng để bảo bối của ông đây nghe thấy!”

Tôi đứng đó, nhìn thấy anh quay người lại, trong vô thức liền chạy ra phía sau cây cột trốn, cảm thấy bối rối.

Tô Thịnh Cảnh ném tàn thuốc đã tắt vào thùng rác, phủi phủi lòng bàn tay, cau mày rời đi.

Khi quay lại, tôi thấy anh lấy ra một cái bình xịt, anh ấy có vẻ lo lắng, xịt lên áo và tóc với nụ cười trên môi.

Anh ấy dường như đã trở thành chàng trai mà tôi biết rõ một lần nữa.

Anh cúi đầu, lấy điện thoại ra và hắng giọng.

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, vừa rồi anh quên hỏi, lần này em muốn uống vị trà sữa nào?

“Vẫn là chanh chanh dây 30% đường à?”

“Ding dong”, điện thoại của tôi reo lên.

Tô Thịnh Cảnh nhìn tôi với vẻ mặt đờ đẫn.

Sau đó, anh cẩn thận hỏi:

“Tiểu Ngư, em vừa nãy….nhìn thấy rồi à?”

8

Tôi không biết phải đối mặt với Tô Thịnh Cảnh như thế nào.

Trên đường về, chúng tôi không nói chuyện.

Thỉnh thoảng anh ấy dùng ngón tay kéo góc quần áo của tôi, nhưng khi thấy tôi im lặng, anh ấy lại im lặng lùi lại.

Đến khi về nhà, tôi mở cửa và nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ đang đứng bên trong, dọn dẹp phòng khách.

Bây giờ, vẫn còn điều gì đó mà tôi chưa rõ.

“Tô Thịnh Cảnh.”

Tôi nói chậm rãi.

“Chính xác là anh muốn làm gì?”

Đường đường là thái tử gia của thành phố A, ngài muốn gì ở tôi?

Cho nên suốt thời gian qua, người dọn dẹp nhà cửa không phải là Tô Thịnh Cảnh mà là những người anh tìm đến.

Sau đó, trước khi tôi về nhà, anh ấy lại diễn một vở kịch khác và tạo nên hình ảnh một người vợ tốt.

Có phải mọi thứ chỉ là giả vờ?

Những rung động đó cũng là giả ư?

Tôi hít một hơi thật sâu:

“Quên đi, không có chuyện gì, hai người cùng nhau đi ra ngoài đi.”

“Tiểu Ngư! Nghe anh giải thích…

“Anh không cố ý gạt em! Không,anh….

“Anh chính là thích em, nhưng nghe nói em không thích người trong giới này, em chỉ thích loại …người đàn ông không có tham vọng.”

Nói xong, Tô Thịnh Cảnh xấu hổ cúi đầu, như thường lệ, bất mãn kéo góc áo của tôi:

“Xin lỗi, anh biết mình sai rồi.

“Hãy cho anh một chút thời gian, anh sẽ học cách làm việc nhà.

“Anh sẽ không nói dối em nữa.”

9.

Tôi vẫn đuổi Tô Thịnh Cảnh ra ngoài.

Nhưng anh ấy dường như bẩm sinh đã không biết xấu hổ, sau khi thân phận bị bại lộ, anh lại càng khoa trương hơn, lái xe thể thao đến công ty gặp tôi và tặng cho đồng nghiệp những món quà lớn.

Tôi cũng tặng anh ấy một ông thần tài bằng vàng ròng, anh ấy đặt nó trong phòng làm việc của mình.

Đối tác của tôi rất sốc khi nhìn thấy nó và anh ấy lải nhải với tôi mỗi ngày.

“Tiểu Ngư, tôi nghĩ cậu nên cho anh ấy một cơ hội.”

“Nhưng đàn anh, trước đó anh đã nói, đàn ông có tiền sẽ trở nên xấu xa.”

“Đúng, nhưng anh ấy giàu sẵn rồi! Đây là trạng thái tồi tệ nhất của anh ấy.”

“Sao anh không nói luôn là ghen tị vì anh ấy có tiền?”

“Hả? Tôi tưởng ai cũng biết điều này.”

“....”

Thấy tôi không trả lời, anh ấy đưa ra một hợp đồng khác.

“Mấu chốt là anh Tô đưa tôi cái này.

“Hợp đồng của thành phố A đã về với chúng ta!

“Vì vậy, công ty trước đây cũng tìm đến chúng ta!

“Tôi biết cậu nghĩ thực lực là điều quan trọng nhất, chúng ta đã có thực lực, không phải là chỉ thiếu may mắn thôi sao?”

Tôi cười cay đắng, cảm thấy thật phẫn nộ.

“Vậy cậu cảm thấy nhà họ Tô ở thành phố A sẽ chấp nhận tôi hay sao?

“Trong mắt họ, giữa tôi và bố tôi, có cái gì khác biệt?”

Nhà họ Hình là một cái hố không đáy.

Giới này ở thành phố A hợm hĩnh hơn ở thành phố C nhiều.

Đối tác không nói nữa, chỉ quay người và im lặng rời đi.

Tô Thịnh Cảnh đã đứng ở cửa từ lúc nào, khi mọi người đã đi hết, anh tiến tới và nắm lấy tay tôi.

“Tiểu Ngư, đây chính là điều em lo lắng ư?

“Vậy anh cho em thời gian, sau khi em xử lý xong việc nhà họ Hình, em có thể cùng anh trở về thành phố A không?

“Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn em gặp gia đình anh. Anh không phải là con một. Nhà anh có người thừa kế.

“Cha mẹ anh chỉ mong anh có thể kết hôn.”

Anh ấy nói và cười toe toét.

“Anh vẫn chưa nói cho em biết vì sao anh thích em phải không?

“Tiểu Ngư, chúng ta giống nhau.

“Anh có hai người anh trai, họ rất ưu tú, từ khi anh sinh ra họ đã rất giỏi rồi, anh không giỏi bằng họ về mọi mặt.

“Người dân ở thành phố A gọi anh là tam thái tử, nhưng thực ra anh được ông nội nuôi dưỡng. Cha mẹ anh đã có hai đứa con trai, mang thai anh là ngoài ý muốn vì họ cũng không hề có ý định sinh thêm một đứa con trai nữa. Nhưng vì ông nội anh tin vào Phật giáo nên cảm thấy việc phá thai là không tốt nên đã sinh ra anh.”

Lúc này, anh khựng lại.

“Ban đầu, anh rất ghét thế giới này, cho đến khi anh gặp em. Anh đến thành phố C là đi cùng bạn đến gặp đối tượng hẹn hò trên mạng của cậu ấy, hóa ra chỉ là lừa đảo, bọn anh chạy. Sau đó anh thấy em ở trên đường cãi nhau với anh trai, em rất biết mắng người và cũng rất có sức sống.

“Anh rất thích em và muốn làm quen với em. Càng tìm hiểu anh lại càng thích em. Anh muốn trải nghiệm một cuộc sống mới lên đã đến thành phố C để học.

“Anh làm việc rất chăm chỉ, không dám ăn những món đắt tiền. Anh phải đi bộ rất xa để đến chỗ đậu xe. Anh không dám lên xe cho đến khi chắc chắn rằng không còn bạn cùng lớp nào…

“Anh lặn lội đường xá xa xôi tới đây đi học, tốn nhiều công sức để đến gặp em, thế này có tính là anh đã gả xa không?

“Đây là một canh bạc lớn, em không thể để anh thua.”

Nói xong, anh ấy đột nhiên đưa tay xoa mặt tôi, nhìn tôi đầy mong đợi.

“....”

Phiền chết tôi.

Tôi chỉ biết thở dài một hơi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play