Ở bên cạnh cậu có nhiều sự vật tốt đẹp như vậy, thế cho nên đừng ủ rũ nữa nhé.”Phía bên dưới đoạn văn này vẽ bốn bức tranh phong cảnh tượng trưng cho một năm bốn mùa, mỗi nét bút nhỏ nhất đều hết sức dịu dàng, thấy được đáy lòng anh hơi lay động.Hứa Sí lật xem từng trang từng trang một, cuối cùng đến một trang cuối cùng của cuốn sổ.“Hứa Sí, xin chào!Lời mở đầu này xem chán rồi chưa? Tớ không nghĩ ra được lời tốt đẹp khác, cậu cũng đừng chê cười.Chúc mừng cậu đến với phần cuối của trò chơi này, thật muốn ngồi lên cổ máy thời gian nhìn xem max level của cậu hôm nay cuối cùng là dáng vẻ gì.Nhớ lại những trải nghiệm vùi đầu học tập, có phải cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi đúng không? Cậu nhất định đã trở thành một người tốt hơn ở trong quá trình này, không phải là phụ thuộc hoặc người thừa kế của người khác, mà là một người độc lập mà thành thục, một cá thể luôn tiến về phía trước trên con đường mà chính mình đã chọn.Cậu là anh hùng của bản thân.Để thưởng cho bạn học Hứa Sí chăm chỉ chịu khó thuận lợi thông qua, tớ đặc biệt chuẩn bị cho cậu một bất ngờ nhỏ.”Ánh mắt nặng nề rơi trên đoạn cuối cùng của đoạn văn, nhịp tim của Hứa Sí giống như tiếng trống dữ dội, từng tiếng từng tiếng gõ vào lòng ngực anh.

Cuối cùng anh cũng không kiềm chế được sự kích động đang cuồn cuộn dâng lên, thẳng tắp nằm ở trên giường, dùng gối đầu che kín mặt, ha ha cười rộ lên.Mấy chữ kia như ma quỷ nhảy nhót trên trang giấy vậy, giống như có sức hấp dẫn vô tận, khiến anh suýt chút nữa không rời mắt được.“Tớ nguyện ý thực hiện một nguyện vọng của cậu không vượt quá phạm vi năng lực của tớ, dù sao trong ngày sinh nhật, ước mơ trở thành sự thật mới là món quà tốt nhất.Sinh nhật vui vẻ, Hứa Sí.Mong cậu có một giấc mơ đẹp, ngủ ngon.”Để tăng cường thể chất cho học sinh, trường Trung học phổ thông Hoài Thành 1 đã tạm thời hủy bỏ thể dục vào giờ giải lao, tổ chức chạy quanh trường vào mùa đông.Hạ Tiểu Hàn tràn ngập bực tức đối với chuyện này, dù sao cô ấy cũng đã quen với chuyện béo, cả ngày chỉ muốn làm một con bọ gạo chậm chạp, rất khịt mũi coi thường hoạt động thể thao.

Tập thể dục vào giờ giải lao mỗi thứ hai là cơ hội tuyệt vời để nhìn trộm trai đẹp ở lớp khác, chỉ cần quét mắt qua là có thể bao quát hết muôn hình vạn trạng của các chàng trai khiến cô nhóc mở cờ trong bụng.Còn việc chạy quanh trường…Cô ấy còn chưa chạy được một nửa đã kiệt sức, không còn hơi sức đâu để ngắm nhìn người khác.

Hơn nữa sau khi vận động vất vả, ngay cả khi người đó có khuôn mặt đẹp đến đâu thì khuôn mặt cũng sẽ đỏ bừng như đánh phấn hồng, hoặc sẽ tái nhợt như sắp chết, thực sự không có gì đáng xem.Tình trạng của Ôn Du cũng không khá hơn cô ấy là bao, mặc kệ ở thế giới nào thì cô cũng không phải thuộc nhóm người vận động, cho nên hai người tự nhiên trở thành chị em đồng cảnh ngộ, bị đội ngũ của lớp bỏ xa.Trong khi cô thở hổn hển nói không ra hơi thì Hứa Tiểu Hàn cố gắng kể những câu chuyện cười để dời sự chú ý khỏi sự mệt mỏi về thể xác: “Một con nai đực chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng có một ngày nó biến thành… Hứa Sí?”Giọng nói của cô ấy thay đổi cực kỳ đột ngột, Ôn Du còn chưa kịp hiểu ý của cô ấy thì một cơn gió lành lạnh nhanh chóng lướt qua, sau đó một bóng đen thẳng đứng phủ xuống.Hôm nay Hứa Sí thực sự chấp hành nghiêm chỉnh mặc đồng phục học sinh đàng hoàng, áo khoác đen trắng không dày nên càng nhìn ra dáng người thiếu niên cao lớn khỏe mạnh.

Người anh cao, chân dài, quần anh mặc ngắn một khúc để lộ đôi tất trắng ở mắt cá chân.Khi Ôn Du nhìn thấy anh thì nhớ đến câu chuyện cười còn chưa kể xong của Hạ Tiểu Hàn, câu chuyện nhạt nhẽo bị mắc kẹt trước tên anh, nhưng Hứa Sí thực sự trông giống như một con nai kiêu hãnh nhanh nhẹn, hơn nữa anh cũng chạy rất nhanh.Cô cười tủm tỉm, quay đầu hỏi anh: "Sao cậu lại mặc đồng phục học sinh?"Khi hầu hết mọi người đều thở hồng hộc vì liên tục chạy lên dốc trong trường thì khuôn mặt Hứa Sí vẫn không thay đổi, như thể anh đang đi trên mặt đất phẳng.Anh cố ý giảm tốc độ để giữ khoảng cách ổn định với Ôn Du, nhíu mày: "Trông rất xấu sao?"“Tuyệt đối không phải.” Cô suy nghĩ một chút, khi nói chuyện còn nhẹ nhàng thở phì phò: “Chỉ là rất hiếm thấy, giống như ông già Noel đột nhiên mặc đồ thời Đường vậy.”Hứa Sí rất vui vẻ, đây là phép ẩn dụ độc lạ gì vậy chứ.Hạ Tiểu Hàn sắp bị hai người họ làm rụng răng, tuy rằng cô ấy ngốc, nhưng cũng không phải là không có mắt nhìn, cô ấy rất thức thời vỗ vỗ bả vai Ôn Du, dùng giọng nói mang theo hơi thở mỏng manh nói: "Đồng chí, tớ sợ không thể cùng đồng chí đi trên con đường trường chinh này.

Bảo trọng!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play