"Tiểu Du, Tiểu Du, lúc ăn sáng Hứa Sí có hỏi tớ về cậu."Khi Hạ Tiểu Hàn dựa cả người trên bàn của Ôn Du bắt đầu nói chuyện phiếm, sau khi giải bài toán cuối cùng.

Đã hai ngày kể từ khi cô gặp Hứa Sí ở văn phòng, trong hai ngày nay Ôn Du hầu như không ra khỏi lớp, vì vậy cô không gặp lại anh.Cô nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vô cùng hứng thú hỏi: "Cậu ấy hỏi gì?"“Hỏi sao mấy ngày nay cậu không đến căn-tin ăn cơm.” Hạ Tiểu Hàn ném một viên kẹo vào miệng: “Cậu ấy đặc biệt nhờ tớ không được nói với cậu về chuyện này, nhưng thái độ nhờ vả của cậu ấy quá tệ, tớ không muốn giúp cậu ấy.”… Sao trước đây cô không phát hiện, cô gái này là một cô nhóc xấu xa."Mà Tiểu Du này." Hạ Tiểu Hàn híp mắt lại gần, gian tà hỏi: "Nói thật đi, hai người các cậu có phải là..."“Cậu đang suy nghĩ gì đó.” Ôn Du vội vàng cắt đứt tưởng tượng ngọt ngào không thực tế của cô ấy: “Tớ và cậu ấy cũng không quá thân thiết, nói đến chuyện này, cậu đã trả lời cậu ấy thế nào?”“Tất nhiên là có sao nói vậy." Hạ Tiểu Hàn chớp chớp mắt: "Nghĩ lại đi, nếu cậu ấy có thể phát hiện gần đây cậu không đi ăn cơm, chứng tỏ người này nhất định đã âm thầm quan sát cậu không chỉ là một ngày.

Thật ra tớ thấy Hứa Sí cũng được, ngoại hình đẹp, gia cảnh cũng tốt, chỉ là quá hung dữ...!Ối không được, không thể để Tiểu Du phải chịu khổ cùng cậu ấy.”“Dừng dừng dừng!"Ôn Du bất đắc dĩ cười cười, chuyện gì đây, nữ chính tự nhiên chèo thuyền CP của nhân vật phản diện với nam chính, thật là lộn xộn.Về chuyện không xuống căn-tin ăn cơm, cô thật sự không còn cách nào khác.

Chi phí sinh hoạt ít ỏi đến đáng thương của cô chỉ có thể duy trì bữa ăn cơ bản, sau khi mua một đống tài liệu học kèm, ví tiền của cô đã cạn sạch, chỉ có thể dựa vào mua mì gói hoặc một ít bánh mì để duy trì lượng dinh dưỡng cần có.Mặc dù Hạ Tiểu Hàn dùng đủ lý do để mời cô đi ăn, nhưng dù sao Ôn Du cũng có lòng tự trọng cao, suốt ngày dựa dẫm vào cô ấy sẽ rất xấu hổ nên cô thẳng thắn từ chối.Vừa nhắc tới chủ đề này cô lại thấy hơi đói bụng, thế là cô cố tình chuyển đề tài một cách gượng ép để dời sự chú ý đi: “Tiểu Hàn, cậu với Hứa Sí thế nào rồi?”Nếu cô nhớ không nhầm, khi cốt truyện tiến triển đến đoạn này, nam nữ chính hẳn đã trải qua vài lần tình cờ gặp gỡ, đôi bên đều có chút cảm tình.

Không ngờ Hạ Tiểu Hàn lại không giống với dáng vẻ thẹn thùng được bản gốc miêu tả, mà vô tư đáp: “Tớ và cậu ấy? Chúng tớ không hề quen biết nhau, ấn tượng của cậu ấy về tớ chắc chỉ là bạn thân của cậu thôi.

Nhìn tên đó luôn rất hung dữ, tớ không muốn lại gần cậu ấy.”Nụ cười của Ôn Du lập tức bị đông cứng.Cốt truyện dường như… hoàn toàn sụp đổ rồi, loại mà ngay cả mẹ ruột của mình cũng không nhận ra, trời đất như sụp đổ.Tiếng chuông vào học vang lên, Hạ Tiểu Hàn bật người trở về chỗ ngồi.

Mặc dù không biết có tác dụng hay không, nhưng Ôn Du vẫn chọc thử vào trong đầu từng một lần xuất hiện hệ thống, sau một lúc im lặng, cuối cùng giọng nữ lạnh lùng lười biếng cũng vang lên trong đầu cô: “Chuyện gì?”"Cốt truyện hoàn toàn khác với bản gốc, thật sự không sao chứ?"Đối phương im lặng một lúc rồi dửng dưng đáp lại như không liên quan gì đến mình: “Cấp trên chỉ có duy nhất một yêu cầu là nâng cao thành tích học tập của nam chính, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, những chuyện khác không cần quan tâm đến."Ôn Du: …Không phải hệ thống này cũng quá thụ động sao? Để sữa một cái bug không ảnh hưởng đến toàn bộ câu chuyện tình cảm lãng mạn phi logic, mà thay đổi toàn bộ cốt truyện thực sự ổn chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cả đời nam nữ chính cũng không có liên quan gì đến nhau!"Người trẻ tuổi, cứ làm việc chăm chỉ, đừng mang gánh nặng tâm lý gì.” Tiếng của hệ thống dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất ở bên tai: “Mục tiêu của chúng ta chỉ có học tập, để cho nam nữ chính x yêu đương ngốc nghếch đi gặp quỷ đi.”Hệ thống này có phải là kẻ độc thân ghen tị không? Có phải vừa rồi cô ta quá thiếu chuyên nghiệp mà đã chửi thề đúng không? Có quá nhiều kẽ hở dần lộ ra!Đối với chuyện này, Ôn Du không có gì để nói, cho dù cô còn lời gì khác chưa kịp nói thì hệ thống cũng đã biến mất từ lâu.

Vì vậy, cô phải khống chế suy nghĩ của mình, tập trung hết vào chuyện học.Cũng may trong họa có phúc, ăn mì gói và bánh mì trong lớp giúp cô tiết kiệm được nhiều thời gian hơn đi ra ngoài ăn, nhờ đó cô có thêm nhiều cơ hội trao dồi học tập.

Đầu óc Ôn Du thông minh kết hợp với sự ghi chép tỉ mỉ tinh tuý của học sinh hạng nhất, khiến hiệu quả học tập của cô càng tăng lên.

Mặc dù cô vẫn còn kém so với sự tiến bộ của các bạn cùng lớp, nhưng đã khác xa tình trạng cô không biết gì lúc đầu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play