Vương Thải Hà lại uống thêm mấy ngụm, vẫn là không nhịn xuống được, bà liền uống hết đến nửa chén canh!Tống Diệu Quốc càng là bưng cả chén lên, hận không thể giống một con trâu uống nước phồng to má ra mà uống được.

Chỉ tiếc, canh trứng gà có chút nóng, ông chỉ có thể một bên vừa thổi, một bên vừa uống, gấp đến độ làm cho bộ dáng của ông trông rất buồn cười.Tống Lê cười tủm tỉm: “Canh trứng gà này là con dùng nước canh hầm xương bò nấu, bên trong còn bỏ thêm tôm, rau thơm, tiêu xay nữa.

Nếu ba mẹ thấy uống ngon, về sau con sẽ thường xuyên làm cho hai người.”Tống Diệu Quốc hạnh phúc đến sắp khóc đến nơi : “Uống ngon, uống quá ngon! Thì ra là nước hầm xương bò, trách không được chén canh này lại thơm đến vậy.

Tiểu Lê, tay nghề của con so với mấy đầu bếp ở khách sạn lớn còn tốt hơn nha!”Thấy ba mẹ phản ứng tốt như vậy, Tống Lê cũng liền an tâm rồi, cô đưa cho Tống Diệu Quốc cùng Vương Thải Hà mỗi người một chén mì trộn thịt bò, bản thân cô cũng ăn một chút làm bữa sáng.

Sau đó, dưới sự trợ giúp của ba mẹ, cô đem mì sợi đã nấu chín, thịt bò kho, bếp lò, canh xương hầm… để vào trong xe đẩy tay Tống Diệu Quốc mới làm cho ngày hôm qua.Tống Diệu Quốc lại treo biển hiệu lên cho con gái.

Tống Lê vừa nhìn thấy biển hiệu sạp nhỏ của mình kia, nháy mắt hai mắt đã sáng bừng lên!Biển hiệu này thật sự rất đẹp, so với biển hiệu của các tiệm cơm ở bên ngoài kia còn muốn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần đâu!Mặt trên Vương Thải Hà vẽ một chén mì sợi trông rất mê người, bên cạnh đó là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, phía dưới liền viết : “Đồ ăn ngon của Tiểu Lê”.Cái tên này thật sự rất thích hợp với cô.Tống Diệu Quốc hỗ trợ Tống Lê đẩy xe đến đầu ngõ nhỏ, Tống Lê liền cười nói: “Ba ba, một mình con có thể làm được, ba đi việc của mình đi.”Buổi sáng lúc ăn cơm cô nghe được Vương Thải Hà nói chuyện cùng Tống Diệu Quốc, bà dặn dò Tống Diệu Quốc lại tiếp tục đi tìm kiếm Tống Hà.Tống Diệu Quốc gãi gãi đầu: “Được, vậy con có chuyện gì liền trở về kêu mẹ con, dù sao chỗ này cũng gần nhà.

Món ăn bán xong rồi, nếu xe đẩy này con không đẩy được về thì cứ để nguyên tại chỗ, đến khi ba trở về sẽ mang về nhà cho con.”Ông có chút không yên lòng nhưng vẫn phải đi rồi.

Tống Lê tay chân nhanh nhẹn, bắt đầu xếp chén đũa, đem tất cả đồ vật cần thiết đều lấy ra tới..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play