Bởi vì bị Lâm Nhã Nhu kích thích, Vương Thải Hà lần nữa bị bệnh, lúc này đây Tống Lê gặp được thảm trạng của Vương Thải Hà.Chỗ nước Tống Lê khó khăn lắm mới lấy ra được không thể đút tiếp vào cho Vương Thải Hà.
Bà trắng bệch cả mặt nằm ở trên giường, trong chốc lát, tay run rẩy gian nan nghiêng đầu hướng về phía ống nhổ ở mép giường nôn mửa.Tất cả mọi thứ trong bụng sau khi nôn lần đầu tiên đã trống không.
Mỗi lần bà nôn sau cũng đều là nước trong, lại đến về sau, phun liền đều là mật vàng.Tống Diệu Quốc lo lắng đến không được: “Mẹ con mỗi lần bệnh nặng đều sẽ bị như thế này.
Bà ấy đi bệnh viện cũng không có biện pháp chữa trị tốt nào.
Truyền dịch đến mức đem hai mu bàn tay trát thành cái sàng.
Sau khi xuất viện bà ấy cũng không tốt hơn được đi đâu.
Như vậy đi, ba đi tìm bác sĩ ở phòng khám tư nhân đến kiểm tra cho bà ấy tại nhà, như vậy mẹ con cũng sẽ không bị lăn lộn khắp nơi.
Tiểu Lê, con nhìn mẹ con.”Tống Lê một ngụm đồng ý xuống dưới, cũng may Vương Thải Hà lại phun hai lần nữa, sau đó đã miễn cưỡng ngủ rồi.Thừa dịp lúc này trong nhà không có ai, Tống Lê chạy nhanh xuống bếp nấu chút cháo gạo.
Cháo này nấu cũng nhanh, chỉ cần nửa giờ là có thể nấu tốt.
Cô dùng quạt thổi cho bớt nóng, lại lần nữa mạnh mẽ ép ra một ít năng lượng vừa tích cóp được làm ra một ít dịch dinh dưỡng tăng cường thể lực trong cơ thể ra tới, rót vào trong cháo.Chén cháo này ban đầu đã được nấu đến mềm lạn, lửa lớn nấu sôi rồi giảm xuống chuyển thành lửa nhỏ đung một thời gian, lửa được khống chế rất tốt, vì vậy vị cháo hoàn toàn không giống bình thường.Chờ độ ấm của bát cháo thích hợp ăn, Tống Lê liền nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Vương Thải Hà.Lúc này Vương Thải Hà đang trong một giấc mơ, trong chốc lát bà mơ thấy mình ở phòng sinh, chính mắt nhìn thấy Tống Lê nho nhỏ bị người đổi đi, bà tê tâm liệt phế mà khóc.
Trong chốc lát, bà lại mơ thấy mình tỉnh dậy, nhưng bà tìm khắp mọi nơi cũng không thấy Tống Lê vừa trở về nhà không lâu đâu….Vương Thải Hà nhắm hai mắt, nước mắt rơi xuống dưới, trong miệng lẩm bẩm kêu: “Con gái, con gái của tôi……”Tong lòng Tống Lê tê rần, cô đi lên nắm lấy tay Vương Thải Hà, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay bà: “Mẹ, mẹ.”Vương Thải Hà mở mắt ra nhìn thấy Tống Lê, nháy mắt nước mắt mãnh liệt rơi xuống: “Con gái, con gái.”Hai mắt Tống Lê chua xót, duỗi tay giúp bà lau đi nước mắt: “Mẹ, con ở đây, con đút cho mẹ chút cháo được không?”Vương Thải Hà gian nan nói: “ Mẹ khó chịu, không uống được.”“Chúng ta thử một lần, liền uống một ngụm được không?”Tống Lê đem cháo lại đây, kiên nhẫn dỗ dành mẹ mình, cuối cùng Vương Thải Hà một ngụm một ngụm uống lên, cuối cùng cũng uống được gần nửa chén.
Đến lúc này Tống Lê mới cảm thấy yên tâm.Cháo kia mùi thơm phác mũi, sau khi uống xong, Vương Thải Hà ban đầu thân thể cực kỳ khó chịu liền cảm thấy tốt hơn không ít.
Cảm giác choáng váng, toàn thân như muốn nhũn ra, miệng chỉ muốn phun ra đã dần dần biến mất.
Vương Thải Hà cũng cảm thấy kỳ quái, cháo thật này lợi hại!.